Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 71




Bầu trời trong xanh, trong bụi cỏ truyền ra tiếng xào xạc, sau đó một thân ảnh bạch y từ trong đi ra.

"Nơi này là thế giới thiên y trận?"

Bạch y nữ tử nhướng mày, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhàn nhạt nói: "Nơi này quả thật rất thích hợp cho đan dược sư tu luyện, đáng tiếc, tinh thần lực của ta hiện tại không cần phải tăng lên nữa."

Quan trọng hơn là, vừa vào nơi này, nàng đã cắt đứt liên hệ với đan thư, tựa hồ có gì đó chặn lại...

Hiện giờ Khiếu Nguyệt và Thanh y đều ở trong đan thư, nếu không thể triệu hồi bọn họ ra ngoài, xem ra lần này có chút phiền phức...

"Bất quá", nàng bỗng cười khẽ, "Thế giới này đúng là tràn ngập nguyên khí, dù sao còn thời gian ba tháng mới xong, không bằng ta liền bắt đầu tu luyện trước..."

Bởi vì càng đi, nàng càng cảm nhận được nguyên khí nồng đậm, lúc này Mộ Như Nguyệt vẫn chưa dừng lại mà đi sâu vào trong thiên y trận, tìm một sơn động bắt đầu bế quan tu luyện...

Trong Tiên Y Môn, mây mù vờn quanh đỉnh núi, nam nhân khoanh tay mà đứng, tóc bạc bay bay, khí chất thanh lãnh không nhiễm bụi trần, từ xa nhìn lại giống như trích tiên, đẹp không giống người phàm.

Thượng Quan Phượng chần chờ nửa ngày, đi đến phía sau nam nhân, khoảng cách gần trong gang tấc, khiến nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở thanh lãnh phát ra từ người nam nhân.

Gió nhẹ lướt qua, mùi hương thanh nhã bay qua chóp mũi, mê hoặc lòng người.

Nhưng từ đầu đến cuối, sắc mặt Thượng Quan Phượng đều lạnh băng, vẻ kinh diễm chợt lóe qua đáy mắt tựa như chưa từng xuất hiện.

"Mộ Dung công tử, vì sao địa điểm tỷ thí lại là thiên y trận?"

Nàng hiểu rõ thiên y trận hơn bất kì kẻ nào khác! Đây là trận pháp lưu truyền mấy ngàn năm, cho dù nàng muốn làm Mộ Dung Thanh Sơ thay đổi chủ ý cũng tuyệt đối không có khả năng!

Hi vọng, trước khi có thể nhìn thấy nữ nhân kia, nàng ta đã chết trong tay những người đó...

Mộ Dung Thanh Sơ khẽ ngẩng đầu, thần sắc vẫn thản nhiên, thanh lãnh, hắn không trả lời câu hỏi của Thượng Quan Phượng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

"Lần trước ta cũng không đến quảng trường, nhưng có nghe thấy một vài lời đồn nhảm", ngữ khí Mộ Dung Thanh Sơ rất đạm mạc, nhưng không biết vì sao lại làm lòng người sinh ra cảm giác lạnh lẽo, "Ta không hi vọng ở Tiên Y Môn có bất cứ chuyện gì xảy ra! Cũng không hi vọng có người chửi bới nhục mạ đệ tử đến tham gia đại hội."

Dứt lời, nam nhân quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Phượng.

Đối mặt với ánh mắt thanh lãnh của Mộ Dung Thanh Sơ, trái tim Thượng Quan Phượng đột nhiên nhảy dựng, trong con ngươi lạnh băng hiện lên tia kinh ngạc.

Mộ Dung công tử bảo hộ nữ nhân kia?

Thượng Quan Phượng chấn động, sau đó nở nụ cười tự giễu.

Nam nhân thanh lãnh như tiên này hẳn là sẽ không bị loại nữ nhân kia câu dẫn, cho nên hắn chỉ là suy xét cho thanh danh của Tiên Y Môn mà thôi, tuyệt đối không phải cố ý bảo hộ nàng ta.

"Vâng", đáy mắt Thượng Quan Phượng xẹt qua tia sáng kì lạ, cười lạnh nói, "Chờ khi nàng trở lại, ta sẽ bảo U Lan đi xin lỗi nàng."

Điều kiện tiên quyết là nàng có thể trở về....

Đã tiến vào thiên y trận, sao có thể dễ dàng đi ra? Cho dù may mắn không chết, qua thời gian ba tháng, nàng sẽ phá hủy linh thạch dùng để mở trận pháp, như vậy nữ nhân kia sẽ đời đời kiếp kiếp ngây ngốc trong trận pháp, vĩnh viễn không thể ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.