Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 70




Phó Thanh nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt vọt về phía cây Thánh Linh quả, khóe môi nở nụ cười trào phúng, ánh mắt nồng đậm khinh thường. 

Nàng cho rằng, nữ nhân này nhất định sẽ chết....

"Mau tránh ra!"

Bằng Phi vội vàng hét lớn, mọi người lập tức bay vọt lên không trung, có một vài người không tránh kịp, trực tiếp hóa thành tro tàn dưới ngọn lửa...

Ngọn lửa tươi đẹp thiêu đốt khắp sơn cốc, lửa đỏ ngập trời khiến cả sơn cốc biến thành một vùng hoang tàn....

Sơn cốc bên dưới là một biển lửa, bên trên lại là hỏa long khổng lồ, có điều, hỏa long kia phun xong một ngụm lửa này, thân ảnh liền biến mất....

"Thật là ngu ngốc!"

Phó Thanh khẽ cau mày, sống đến tuổi này rồi, nàng còn chưa từng gặp ai ngu ngốc đến mức này, người khác trốn còn không kịp, chỉ có tên ngốc kia mới bất chấp tất cả chui đầu vào.

Xem đi, lần này không sống nổi rồi, thậm chí tro cốt cũng không còn...

Ngay cả nàng cũng không thể sống sót dưới ngọn lửa này, làm sao một nữ tử hơn hai mươi tuổi có thể? Lấy thực lực của nữ tử kia, tuyệt đối không cách nào chạy trốn!

"Chúng ta đi tiếp thôi, con đường kế tiếp phải đi còn rất dài."

Phó Thanh thu hồi ánh mắt, cười lạnh nói.

Đúng lúc này, nàng kinh ngạc phát hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về một hướng, trong mắt đều là vẻ kinh sợ....

Nàng hơi sửng sốt, bất giác nhìn theo tầm mắt mọi người.

Vừa nhìn thấy, nàng suýt nữa bị dọa choáng váng.

Ngọn lửa tụ lại một chỗ, hình thành một trận cuồng phong, mà bên trong ngọn lửa tươi đẹp kia, một thân ảnh bạch y chậm rãi lọt vào mắt mọi người.

Một thân bạch y không nhiễm bụi trần, thần sắc thản nhiên từ trong ngọn lửa đi ra, đừng nói là bị thiêu thành tro, ngay cả một cọng tóc cũng không hao tổn gì.

Phó Thanh vội vàng bụm chặt miệng, trợn to mắt như nhìn thấy quỷ, biểu tình cực kì khoa trương, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh, cổ họng tựa như bị chặn lại, không thể phát ra một thanh âm nào.

Thân thể nàng run rẩy không ngừng.

Dưới ngọn lửa mãnh liệt như vậy, dù là thân thể cường tráng cũng không thể sống sót, vậy mà nữ nhân này lại có thể...

Mộ Như Nguyệt giống như không nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của mọi người, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.

Mặc dù ở đây không thể sử dụng đan thư, thậm chí không thể liên lạc với Dạ Vô Trần và Khiếu Nguyệt trong đan thư, nhưng nhẫn không gian vẫn không bị mất đi tác dụng.

Vì vậy, có thể thấy được, nơi này chỉ hạn chế quan hệ khế ước.

Nàng và đan thư có quan hệ khế ước, có thể dùng đan thư trực tiếp liên hệ với Dạ Vô Trần, hiện tại đan thư bị hạn chế, dĩ nhiên cũng không thể liên hệ với nam nhân kia...

Không cần nghĩ cũng biết Dạ Vô Trần không thể liên hệ với nàng sẽ nóng nảy thành bộ dạng gì....

Vuốt ve nhẫn không gian, Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, nếu ngay cả nhẫn không gian cũng không thể sử dụng, nàng cũng không biết phải để Thánh Linh quả ở chỗ nào...

"Ngươi... Vì sao ngươi không có việc gì?" Phó Thanh ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, trong khoảnh khắc này, nàng cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì.

Nếu nói không kích động là tuyệt đối không thể!

Khoảnh khắc nữ nhân này từ trong ngọn lửa đi ra, thật sự khiến đáy lòng nàng chấn động, lúc nào nữ nhân này cũng lạnh nhạt lãnh đạm, nữ tử như thế, có thật sẽ câu dẫn nam nhân của người khác không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.