Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 41: Đừng Nhốt Tôi Trong Tầng Hầm




Rốt cuộc là đồng minh của ai?

Trong quán bar, Macewen đang ngồi thẳng đơ ở đó, còn Benoit thì cúi đầu uống rượu. Lúc Oregon vừa bước ra, cả hai lập tức đứng dậy, cùng nhau thở phào vì cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.

Oregon cởi áo vest bọc mèo lại, nâng hai tay giao cho Macewen, “Chăm sóc cho nó thật tử tế, không được chạm vào người nó.”

Macewen cẩn thận túm lấy chỗ thòng xuống của áo vest.

Mèo đen vươn vuốt toan chui ra khỏi áo vest nhưng bị Oregon lấy một ngón tay đẩy về, “Ngoan ngoãn chờ trong phòng không được chạy lung tung, chớ quên có một món ăn gọi là ‘Mèo quay kiểu Ý’.”

Benoit bị bơ đi nãy giờ nghe vậy bèn không nhịn được phải mở lời bào chữa cho nước hàng xóm: “Nghe nói đó là khi chiến tranh, vì đói quá…”

Oregon ngắt lời gã, “Có nhiều người đến lúc sải tay vung quyền mới phát hiện mình đã bị lôi vào chiến tranh, có người chỉ cần ăn rau cải hai lần đã cảm thấy mình là nạn dân châu Phi, còn có người cầm sách dạy nấu ăn mà cứ tưởng cả thế giới đều đang quỳ mọp chờ đợi món ăn của mình. Cậu cứ tưởng trên đời đã đủ chuyện lạ, nhưng chuyện lạ trên đời còn nhiều hơn cậu tưởng tượng.”

Benoit cố gắng ngẫm nghĩ đoạn đối thoại này nhưng cuối cùng vẫn kìm lòng không đặng quay sang hỏi Macewen: “Tức là sao?”

Macewen ôm mèo, mèo ta giờ đã ngoan ngoãn hơn nhiều, “Nó hiểu là được rồi.”

Benoit: “…”

Hai người ra ngoài, Macewen ôm mèo lên xe, Benoit bị đẩy vào ghế lái, Oregon vẫy tay chào bọn họ.

“Ngài không đi với chúng tôi à?” Benoit thò đầu ra khỏi xe quay hỏi, “Buổi tối ở Ý nguy hiểm lắm, ở đây có mafia đấy.”

Oregon nói: “Ở đây là Sicily.”

“Tụi đó có mang giày mà.” Tức là biết di chuyển chứ bộ.

“Tôi mang theo răng.” Tức là biết cắn.



Nói chuyện với huyết tộc đúng là vô bổ!

Nếu không phải là không thèm nói gì, thì cũng là khiến người khác không biết nói gì.

Benoit rụt đầu vào và nổ máy xe.

Giáo đường phong cách Gothic.

Thánh giá chễm chệ trên đỉnh tháp hòa mình vào bóng đêm. Trước giáo đường có thắp một ngọn đèn dầu từ thế kỷ xa xưa nào đó, bị gió lướt qua trêu chọc thì khẽ run lên, ánh sáng đung đưa làm nhòa đi bóng người đang đi tới.

Oregon đi đến trước cửa giáo đường, vươn tay đẩy cửa ra, bóng anh trải dài lên đất hướng về phía trước.

Ngay trước mắt anh là một cây thánh giá vĩ đại thẳng tắp, phía trên thánh giá còn tỏa ra ánh sáng dịu mắt màu vàng kim. Giữa ánh hào quang dường như thấp thoáng một bóng người tròn trịa, nhưng nhìn kỹ lại như chẳng có gì cả.

Oregon thong thả cất bước đi về phía hàng ghế trên cùng trong giáo đường rồi ngồi xuống dãy ghế bên trái.

Chiếc piano đặt bên phía phải tự động phát ra giai điệu du dương.

Oregon thong thả xắn tay áo lên.

Những phím đàn tự chơi bỗng ngừng lại, trong làn hào quang của thánh giá bất chợt vang lên một giọng nói hiền hòa: “Không cần đau thương, không cần phiền não, thần luôn lắng nghe tất cả mọi phiền não trên thế gian, kể cả của con. Những phiền não của con trong tương lai nhất định sẽ tan thành mây khói.”

Oregon chẳng ừ hử.

“Những gì con đang làm đều được thần chú ý, được thần khen ngợi. Nỗ lực của con không hề thừa thãi, cũng chẳng hề uổng phí. Con đang chuộc tội cho bản thân mình, đồng thời mở ra một cuộc sống mới.”

Oregon đưa tay lên day trán, “Ta nhận thua. Chỉ hy vọng ngươi hãy tranh thủ thời gian nói vào chuyện chính giùm cái.”

“Nếu ngươi thích phong cách ấy ta cũng có thể phối hợp.” Bóng người như ẩn như hiện giữa ánh hào quang, “Lần này ta tìm ngươi vì hai việc. Thứ nhất là cảm ơn ngươi vì chịu phối hợp trong hành động của Lilith. Thứ nhì là hy vọng ngươi ra tay giúp đỡ thêm một lần nữa, cứu ma nữ thoát khỏi tay giáo hội và trả về địa ngục.”

Oregon nói: “Không có chuyện làm không công đâu.”

“Đương nhiên, ta từng bảo, những việc ngươi làm thần đều chứng kiến…”

“Ta không quan tâm.” Oregon mất kiên nhẫn ngắt lời người đó, “Sau khi trở thành huyết tộc, ta chỉ nhìn thấy thánh giá thẳng trong nước mà thôi.”

“Thánh giá ngươi đang nhìn thấy bây giờ là thẳng.”

“Chẳng khác với thánh giá ngược là bao.”

“Khác lắm chứ. Ngươi không cảm thấy sau khi bị đảo ngược, phần ngang sẽ thấp xuống cứ như quần bị tuột vậy.”

“…”

“Quan trọng nhất chính là…”

Oregon ngắt lời: “Giữa chúng ta chỉ có quan hệ lợi ích.” Anh từ chối hợp tác với giáo hội không phải vì những thù oán xưa cũ, mà là vì giáo hội chưa đưa ra được lợi ích đủ sức thuyết phục.

An toàn? An bình? An tâm?

Ngoài giáo hội ai buồn để ý chứ.

Bóng người trong hào quang nói một cách bất mãn: “Tùy tiện cắt ngang bài phát biểu của người khác không phải là thói quen tốt.”

“Dù có sinh mạng vô hạn, ta cũng không muốn lãng phí thời gian vào những lời lải nhải vô bổ.”

“Lải, lải nhải?” Bóng người trong hào quang bị tổn thương nặng nề, “Nếu ngươi có biết giáo hoàng mong chờ được nghe những lời ‘lải nhải’ của ta đến nhường nào thì ngươi sẽ xấu hổ chết mất đấy.”

Oregon nói: “Đây chính là nguyên nhân dẫn đến thánh chiến giữa giáo hội và huyết tộc – Gout thẩm mỹ cực kỳ tương phản.”

Bóng người trong hào quang im lặng một lúc rồi mới nói: “Ngươi cảm thấy ta lải nhải thật ấy hả?”

Oregon nói: “Với mấy tên ta ghét, ta chưa bao giờ phải nói dối.”

“Nhưng mà ta làm y theo phong cách của ngài Raphael đó! Lần nào ngài Raphael cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, dụ… E hèm, thuyết phục được rất nhiều tín đồ! Kẻ sùng bái ngài ấy rải khắp các giới!”

“Ngài ấy có ra mặt không?”

“Đương nhiên! Ngài ấy là thiên sứ trưởng của tầng lớp nhân dân! Hình bóng cao quý thiêng liêng của ngài có mặt ở khắp mọi nơi!”

“Con người có một từ, gọi là điểm nhan sắc.”

“…” Bóng người trong hào quang chợt tỏ vẻ thẹn thùng, “Ngươi, ngươi muốn gặp mặt ta?”

“Không.” Oregon chợt nhận ra suy nghĩ của mình vừa bị làm chệch hướng, anh bèn xoa thái dương và nói: “Ta muốn tiếp tục bàn chuyện quan hệ lợi ích với ngươi.”

“À. Ta biết ngươi muốn hỏi tội.”

Oregon u ám nói: “Từng có tên nói với ta, vùng đất phong ấn là nơi an toàn nhất, còn an toàn hơn cả giới thứ mười, tuyệt đối không có tí rủi ro nào, không ai có thể vào trong, cũng không ai có thể chạy ra.”

“Thật ra nói xong câu đó chưa được bao lâu là ta hối hận rồi, vì ta sực nhớ, sau khi ngươi đưa y vào trong, là ta giúp ngươi chạy ra ngoài.”

“…”

“Nhưng ngươi yên tâm, y vẫn luôn nằm trong tầm giám sát của ta, chẳng bao lâu sẽ lại nằm xuống thôi.”

“Ba ngày, ta cho ngươi thời gian ba ngày.”

“Được. Dù những tên chạy thoát khỏi vùng đất phong ấn đang uy hiếp sự an toàn của nhân loại nhưng ta có thể ưu tiên giải quyết vấn đề của ngươi trước, để ngươi yên tâm làm việc. Hy vọng ngươi nhanh chóng cứu thoát ma nữ và tống ả về địa ngục.”

“Cách cứu ả nhanh nhất chính là báo mộng cho giáo hoàng.”

“Ngươi tưởng ta chưa thử chắc? Ta báo gần cả tuần rồi đấy! Bị mắc kẹt ở giai đoạn hỏi ta là ai mỗi lần gặp mặt. Khó khăn lắm mới kiểm chứng xong thân phận, lại bắt đầu liên tục hỏi sau khi hắn lên thiên đường có biến thành thiên sứ được không? Có mấy cái cánh? Phụ trách chuyện gì? Ngài Gabriel là nam hay nữ? Ngài Raphael có phải là thầm yêu ngài Michael không?”

Tai Oregon hơi vểnh lên, “Raphael thầm yêu Michael?”

Bóng người trong hào quang kích động thốt lên: “Đương nhiên không phải! Tuyệt đối không phải! Ngài Raphael vĩ đại tuyệt đối không thể thuộc về riêng bất cứ ai, nhất định phải để mọi người cùng chia sẻ!”

Oregon: “…” Anh không khỏi cảm thấy thông cảm cho vị thiên sứ trưởng phụ trách tầng lớp nhân dân này.

“Xin lỗi, ta hơi kích động, ý ta là ngài Raphael đã dâng hiến bản thân cho sự nghiệp biến thế giới trở nên tươi đẹp, trên cơ bản không có thời gian yêu đương.”

Tức là, Raphael chính là FA vạn năm trên thiên đường?

Oregon cảm giác như đang đến gần một bí mật nào đó.

Bóng người trong hào quang mất một lúc lâu để kìm chế cơn xúc động của mình rồi mới nói: “Chuyện vùng đất phong ấn ta sẽ xử lý, nội trong ba ngày chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục. Chuyện ma nữ người làm ơn lo giùm.”

“Đừng quên nội dung cuộc giao dịch của chúng ta, ta thật sự mong chuyện vùng đất phong ấn được giải quyết triệt để chứ không phải trị ngọn không trị gốc.” Mặt Oregon tuy vô cảm nhưng nắm tay đang siết lại cũng đủ thấy trong lòng anh tràn ngập những bất an.

Anh không muốn đối phương nhận ra sự lo lắng của mình để tránh bị dắt mũi, dù giờ đây đã bị dắt mũi rồi nhưng vẫn cố gắng kìm chế cảm xúc, đóng kịch để che đậy.

“Sinh mạng của huyết tộc rất ngoan cường, đặc biệt là đời thứ tư…” Dường như đối phương đã bị lớp ngụy trang của anh lừa gạt, không hề phát hiện ra chuyện gì khác thường, “Nhưng ta đã từng đồng ý với ngươi, vì vậy ta nhất định sẽ tìm cách.”

Oregon bình tĩnh nhìn người đó, một lúc sau mới nói: “Nhắc tới sinh mạng ngoan cường mới nói, ta gặp phải đời thứ hai ở vùng đất phong ấn.”

“Huyết tộc đời thứ hai? Vương Tiểu Minh?”

“Là Irad.”

“Ủa? Chẳng phải huyết tộc đời thứ hai đều bị huyết tộc đời thứ ba giết sạch rồi sao?”

“Không hẳn.” Nhưng người còn lại tuyệt đối không phải Irad, “Ta dám chắc không phải ta già mà hoa mắt, cũng không mắc bệnh hoang tưởng. Bên trong cơ thể của hắn đúng là máu của huyết tộc đời thứ hai.”

“…Ta sẽ điều tra rõ.”

Lúc Oregon quay về khách sạn, mèo đen đã say giấc nồng, hoặc cũng có thể đang giả ngủ.

Anh ôm lấy nó đi vào phòng tắm rồi cùng nhau tắm rửa.

Mèo đen khó chịu né tránh vài lần nhưng không phản kháng được, vì vậy cứ để mặc cho anh tắm táp và sấy khô.

Quậy một hồi là tỉnh ngủ hẳn.

Oregon thay quần áo rồi ôm nó nhảy xuống lầu, chạy như bay trong màn đêm ở Rome. Gió lướt qua người họ vù vù.

Anh đứng trong đấu trường La Mã, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen thẳm mà thì thào: “Tôi từng đứng ở nơi này, từng tham gia quyết đấu, đối thủ là một tên đô con cao hai mét, tất cả khán giả có mặt đều hoan hô ủng hộ hắn. Tôi đứng đối diện với hắn chẳng khác nào thằng hề để làm nền cho sự oai phong của hắn.”

“Đương nhiên, cuối cùng tôi chiến thắng.”

“Một quyền đánh ngã hắn, cũng là đập tan giấc mộng của cả toàn bộ đấu trường.”

“Máu trong người tôi sôi trào, tôi rống lên hệt như một con thú hoang dã. Tôi không quên được cái cảm giác ấy, trong suốt thời gian dài, tôi không ngừng theo đuổi cảm giác ấy.”

“Nhưng niềm vui chỉ là trong nhất thời. Sau cơn hưng phấn tột độ chính là trống rỗng vô bờ.”



“Tôi rất sợ mình sẽ giẫm lên vết xe đổ đó.”

Hôm sau, Oregon chủ động gọi điện cho Benoit.

Benoit bị ngược đãi đã quen, giờ thấy anh chủ động thì hết hồn, nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng anh đứng chờ.

Oregon bồng mèo đi ra.

Mèo đen vùi đầu trong lòng anh, chỉ để lộ mỗi cặp mông tròn vo mướt rượt. Trên cổ của nó đeo sợi xích mèo màu hồng, trên xích còn treo một chú mèo nhỏ đáng yêu.

Benoit bảo với nó: “Chào buổi sáng, công chúa nhỏ!”

Oregon nói: “Là hoàng tử.”

Benoit theo bản năng nhìn về phía bụng của nó, để rồi bị Oregon hung hăng trừng mắt một cái.

Oregon hỏi: “Chừng nào tôi có thể gặp ma nữ?”

Benoit hỏi ngược lại: “Lúc nào cũng được, ngài định xử lý ả thế nào?”

Oregon chớp mắt đầy thâm ý, “Để ả sống ở nơi con người không tìm thấy.”

Benoit hiểu ý mỉm cười.

Nơi giam giữ ma nữ là một cái hầm ngầm ngay bên dưới giáo đường trong vùng ngoại thành. Ở góc phòng bày đầy đồ, không biết vốn có sẵn ở đó hay cố ý thêm vào để che đậy.

Ma nữ bị trói trên thánh giá, tay giang ra, chân khép lại, đầu gục xuống như đang ngủ mê man.

Derek nhìn thẳng vào thánh giá, “Bọn tôi dùng rất nhiều thuốc an thần.”

Oregon có chút ngạc nhiên, “Ý ông là, nước thánh thì mất tác dụng, nhưng thuốc an thần lại hiệu quả?”

Derek đáp: “Để tránh trường hợp nước thánh gây ra tổn thương không thể chữa trị cho ả, chúng tôi đã giảm liều xuống.”

“Nói xem lý do gì khiến các người lại chịu nhận vấn đề nan giải này về phía mình vậy?” Anh không thể xem như đồng bọn của họ, đương nhiên chả buồn quan tâm động cơ của họ là gì, nhưng hiện tại bị lôi xuống nước chung, giày đã ướt, quần cũng khó thoát nạn nên tìm hiểu kỹ ngọn ngành là chuyện tất yếu.

Derek nói: “Chúng tôi là đồng minh của huyết tộc, kẻ thù của đồng minh chính là kẻ thù của mình.”

Oregon nói: “Mặt mũi của ông trông đã có tuổi lắm rồi, đừng có mà xụ miệng xuống nói mấy lời muốn ói đó, khiến người ta nổi hết da gà da vịt như mời bộ xương nhảy samba vậy.”

Derek để ngoài tai mấy lời châm chọc của anh, “Câu nào cũng là lời thật lòng.”

“Thành thật với chính mình một tí đi. Ma nữ gióng trống khua chiêng đến nhân giới, khiến các người cảm thấy bị uy hiếp. Các người lo lắng ả đối phó xong huyết tộc sẽ tới lượt các người, vì vậy nên mới nhiệt tình giựt dây bọn tôi… Được rồi, đừng cau mày, là ‘phối hợp’ với bọn tôi để xử lý chúng. Ngoài thành Bright, Lilith được mời đến huyết tộc, gút mắt giữa ma nữ và huyết tộc bị cắt đứt triệt để. Nhưng không ngờ ở Strait of Magellan vẫn còn một con cá lọt lưới. Để tránh cho ả chạy lung tung đe dọa hòa bình của nhân giới, các người bèn bắt ả lại, nói văn hoa là tặng cho bọn tôi, thật ra là muốn bọn tôi giải quyết mối họa này cho nhân giới. Nếu bọn tôi ngu ngốc còn sẽ biết ơn các người vô cùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.