Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 30: Giả Hiền Đức Lấy Lòng Người




Đau đầu vì say rượu, Kiều Lỗi về đến nhà ngã luôn xuống giường, lúc tỉnh lại đã là 2 giờ chiều ngày hôm sau.

Rèm cửa sổ vẫn chưa vén, ánh mặt trời chói trang chiếu vào qua cửa sổ, hắn lẳng lặng nằm trên giường 3 phút, sau đó nhanh chóng xuống giường đánh răng rửa mặt, mở túi bánh quy ăn vài cái, lại lấy nước lạnh uống, mở weixin gửi tin nhắn cho người kia: “Có đó không?”

Cẩn thận dè dặt, thấp thỏm bất an.

Khoảng chừng một hai phút sau, Ngu Chu hồi đáp: “Đang uống trà.”

Kiều Lỗi ôm điện thoại di động, ngồi xếp bằng trên ghế salon, nhắn lại: “Một mình?”

“Nếu là một mình nhất định sẽ tìm đến anh”.

“Cùng Lộ Dương.” Tin nhắn trả lời của Ngu Chu suýt chút nữa làm Kiều Lỗi quăng điện thoại di động đi.

Đầu óc của hắn có chút ong ong sung huyết, sau đó nhảy dựng lên mặc quần áo lao ra ngoài. 2 giờ chiều là  thời gian làm việc, trên đường cũng không đông, hắn lái xe mười phút đã đến quán trà mà Ngu Chu thích, đeo cặp kính to nhất lên đi vào cửa,  Phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám chào đón hỏi: “Xin hỏi ngài đi mấy người?”

“Một người.” Kiều Lỗi vừa nói vừa đi vào trong.

Ngu Chu lịch sự, quán trà mà anh thích cũng lịch sự, tao nhã. Ngay ở lối ra vào có một bộ bàn ghế bành, phía trước có để một khối hoàng dương mộc* khắc hình họa mi đồ. Đi vào trong, nước chảy róc rách, khóm trúc xanh xanh được lấy từ Chiết Giang tới, nước trong đến nỗi có thể nhìn thấy đước vài bậc đá cuội, tao nhã vô cùng.

*Khối hoàng dương mộc: dùng làm trang trí được làm bằng gỗ có khắc họa tiết xung quanh.

Có điều lịch sự tạo nhã hơn nữa Kiều Lỗi cũng không có tâm tình xem.

Trà quán lúc này không đông lắm, phải đến tầm bốn năm giờ chiều trở ra mới bắt đầu nhiều lên. Kiều Lỗi rẽ trái một lúc rất dễ dàng đã tìm được Ngu Chu với Lộ Dương đang ngồi cùng một bàn. Ngu Chu quay lưng về phía hắn, hai mắt Lộ Dương nhìn chằm chằm Ngu Chu, cười đến tít cả mắt, hai người họ chưa ai để ý hắn tới, vừa vặn bên cạnh có bàn trống, Kiều Lỗi không nói tiếng nào liền qua đó ngồi.

Trà quán này mặc dù tao nhã, lịch sự nhưng chỗ ngồi cách nhau chỉ bằng vài bè trúc, tuy rằng  nhìn không thấy nhưng lại cách âm không tốt. Kiều Lỗi gạt một vài cành trúc, đem mông dịch sát lại cách một màn trúc chuyên chú nghe ngóng ở góc tường. Hai người họ không biết đang nói chuyện gì, lúc này có chút yên tĩnh, Kiều Lỗi nghe ở bàn bên cạnh “cạch” một tiếng giống như Lộ Dương uống trà xong đặt cốc xuống bàn, lại chợt nghe được Lộ Dương hỏi: “Chờ điện thoại sao? Có việc?”

Giọng Ngu Chu bên đó cũng nhè nhẹ vang lên, còn xua tay: “Không. Anh vừa nói tới cái gì rồi?”

“Tôi nói, năm đó trước khi tôi rời đi, chúng ta cũng gặp nhau lần cuối ở chỗ này.”

Chần chừ ba giây Ngu Chu nói: “Ừm.”

“Lần này trở về, tôi dự định không đi nữa. Tôi hợp tác với lão Cao, dự tính sẽ thành lập một công ty, chắc là vài hôm nữa sẽ công bố tin tức. Ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy vẫn cảm thấy trong nước tốt hơn, đều nói được tiếng mẹ đẻ, ăn cũng thuận miệng, quan trọng nhất là cho dù đi xa đến đâu tôi phát hiện tâm của mình vẫn đang ở nơi này.” Lộ Dương nói.

Ngu Chu không nói chuyện, gạt nước đọng ở đáy cốc vào đĩa, cầm chén trà lên uống một ngụm.

Lộ Dương nói: “Ngu Chu, chúng ta bắt đầu lại đi.”

Hông của Kiều Lỗi siết một cái căng cứng.

Vừa vặn lúc này người phục vụ mang trà đến, trên bàn trà vang lên thanh ấp sắp xếp của trà cụ. Hắn gấp đến độ đụng tay một cái, ý bảo người phục vụ nhanh chóng đi đi, sau đó lại dán tai vào bè trúc, nghe Lộ Dương nói chuyện ở sát vách: “Tôi đã từng vì muốn xem thế giới bên ngoài ra sao mà bỏ qua cậu, sau đó lại phát hiện thế giới lớn như vậy, ngắm qua bao nhiêu cảnh đẹp nếu như không có người tôi yêu bên cạnh thì hết thảy đều không có ý nghĩa. Ngu Chu tôi vẫn yêu cậu, có thể cho tôi một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”

Cầm thú! Kiều Lỗi nhủ thầm trong lòng, nói đến là đến, nói đi là đi, nói muốn có cơ hội bắt đầu liền bắt đầu, mặt  của anh cũng real lớn rồi đấy!

Thân thể kề sát lên bè trúc, từ bỏ hình tượng, giống như con thằn lằn lớn nghe ngóng phản ứng của Ngu Chu. Sau đó hắn nghe được Ngu Chu đặt chén trà xuống bàn, hỏi: “Lộ Dương, anh từng yêu tôi sao?”

Trong lòng Kiều Lỗi trùng xuống một chút.

Lộ Dương nói: “Từng yêu.”

“Tôi cũng từng yêu”. Ngu Chu nói, “Khi đó anh nói anh phải đi, ngoài miệng tôi chúc anh tiền đồ sáng lạn, mọi thứ thuận luận, kỳ thực lúc đó trong lòng rất khó chịu. Tôi nghĩ mình thật xui xẻo, thật vất vả thích một người, vậy mà ngay cả một ít chuyện cũ cũng chưa từng phát sinh, người ta muốn đi mà. Tôi đặc biệt muốn giữ nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào. mở miệng cũng không nói, cho dù tôi có giữ anh cũng sẽ không ở lại.

Y cười một cái, đến giờ nhắc lại chỉ giống như đang kệ chuyện của người khác, ngữ khí vẫn nhẹ như không. Nhưng đến tai Kiều Lỗi lại thành Ngu Chu cảm thấy bi thương khi nhơ đến hồi ức cũ.

“Hiện tại anh muốn tôi cho anh cơ hội, kỳ thực không bằng lúc đò nói một câu khiến tôi chờ anh. Chỉ cần anh nói, “Ngu Chu, cậu chờ tôi”, hoặc là “Ngu Chu, cậu theo tôi đi,” nếu như vậy cho dù thời gian qua bao lâu hay trong nước có tốt đến thế nào tôi cũng sẽ không do dự.” Ngu Chu nói.

Lộ Dương nói: “Lúc đó tôi không dám nói.”

“Không phải là anh không dám, chỉ là do thói quen của anh luôn luôn đặt tình cảm ở sau cùng.” Ngu Chu nở nụ cười tươi, “Xin lỗi, đã muộn rồi, tôi không thể cho anh cơ hội vì tôi đã thích người khác.”

Người đối diện trầm mặc một lúc lâu, Lộ Dương hỏi: “Người kia tốt hơn tôi sao?”

Ngu Chu nói: “Phải.”

“À.” Lộ Dương nói có chút châm chọc, “Sợ rằng trên thế giới chỉ mình cậu nghĩ như thế.”

“Là tôi muốn ở bên người đó không phải tôi nghĩ như vậy là đủ rồi sao?” Ngu Chu kỳ quái hỏi.

Lộ Dương ước chừng bị á khẩu không trả lời được, phía đội diện lần thứ hai rơi vào im lặng.

Kiều Lỗi không ngừng cười trộm, chậm rãi rót cho mình một chén trà, thổi bớt nóng uống vào một ngụm ấm áp.

Chợt nghe Ngu Chu nói: “Tôi tưởng anh đến tìm tôi bàn chuyện điện ảnh, nếu như không còn chuyện khác tôi đi trước.”

Cái ghế bị kéo ra, Ngu Chu đứng dậy, đột nhiên bàn bị di chuyển, Lộ Dương nói: “Cho tôi một cơ hội, để bọn tôi có thể cạnh tranh công bằng!”

“Cho dù có cho anh cơ hội, hai người cũng không có khả năng công bằng,” Kiều Lỗi, hoài nghi, lúc này Ngu Chu ngước mắt nói, “Bởi vì tôi nhất định sẽ thiên vị người đó.”

“Chúng ta một chút khả năng cũng không thể sao?” Dừng một chút, Lộ Dương đau lòng nói.

“Lộ Dương, chúng ta làm bạn bè không phải rất tốt sao?” Ngu Chu nói.

Ở câu cuối cùng này, đối diện không có tiếng trả lời. Bầu không khí có chút quỷ dị, Kiều Lỗi không hiểu có chút bận tâm. Hắn đặt lại chén trà lên bàn, nhẹ nhàng đẩy ghế ra, đứng lên, lúc này, ở phía đối diện Ngu Chu hít vào một hơi: “Lộ Dương, buông tay, tôi muốn đi.”

Lộ Dương vẫn không thả.

Ngu Chu hết cách, Lộ Dương cầm chặt tay y, không cho y đi. Y rút ra lại rút không được, trước mặt mọi người, cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này khiến người phục vụ đi đến, sẽ càng làm to chuyện, không thể làm gì khác hơn là hạ giọng, thay đổi sang ngữ khí cứng rắn hơn: “Lộ Dương…”

Trước mặt đột nhiên có một thân ảnh cao lớn chắn ngang, người nọ cầm cổ tay y, thoáng kéo ra dễ dàng đem tay y thoát khỏi tay Lộ Dương.

Y ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mắt, có chút mơ hồ.

Kiều Lỗi cùng nhìn anh một cái, sau đó đem anh bảo hộ ở phía sau, ” chào đạo diễn Lộ, tôi tới đưa Ngu Chu về.”

“Cậu tại sao lại ở đây?” Lộ Dương nguy hiểm híp mắt, châm biếm. “Dẫn cậu ấy về? Cậu dựa vào cái gì mà dám dẫn câu ấy đi.”

“Bằng…” Kiều Lỗi cũng không biết hắn có thể dựa vào cái gì, lúng túng nhìn Lộ Dương, lại quay đầu nhìn Ngu Chu, nhìn Lộ Dương rồi lại quay đầu nhìn Ngu Chu, ” Bằng việc tôi cảm thấy…”

“Bằng việc chúng tôi đang hẹn hò.” Ngu Chu bỗng nhiên cầm tay hắn, đứng ở bên cạnh, “Không có ý gì, vốn nghĩ là sẽ có dịp thích hợp nói cho anh biết.”

“Hai người đang hẹn hò? Hai người các cậu căn bản là ___” Lô Dương ngập ngừng nói không biết vì sao không thể nói xong. Hắn đã bị tức giận làm cho đỏ mặt, tay phải nắm thành một quyền đập xuống bàn.

Kiều Lỗi quay đầu nhìn vào mắt Nhu Chu lần nữa, thầm nghĩ tính tình Lộ đạo diễn thật bạo. Ngu Chu trách cứ hắn, liếc liếc, khóe môi khẽ giương lên không nhịn được mỉm cười. Người ta thì tức giận mà hai người bọn họ lại liếc mắt đưa tình nhìn nhau cười có lẽ không hay lắm, Ngu Chu thu lại ý cười, nói câu “Anh cứ từ  từ thưởng trà, chúng tôi sẽ liên lạc lại sau”, sau đó liền kéo Kiều Lỗi ra cửa.

Da mặt Ngu Chu mỏng, lại thường chú ý hình tượng cá nhân, Kiều Lỗi cho rằng đi qua khỏi  bè trúc ngăn cách anh sẽ buông tay mình ra. Thế nhưng không có, mười ngón tay anh vẫn đang cùng mình đan xen quấn quýt. Kiều Lỗi như nở hoa ở trong lòng, nhịn không được co cánh tay lại, như vậy sẽ khiến Ngu Chu dựa vào mình gần hơn một chút. Lúc này, Lộ Dương ở phía sau kêu lên: “Chờ một chút!”

Hai người đứng sững lại, ánh mắt nhìn về hướng đó rồi cùng nhau quay đầu lại.

Lộ Dương đi tới, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Ngu Chu, ôn nhu vô cùng nhưng cũng hết mực không cam lòng. Tốt xấu gì cũng cùng nhau hợp tác mấy tháng, Kiều Lỗi lần đầu tiên biết đạo diễn Lộ quy củ  là thế mà cũng có ánh mắt âu yếm đến vậy.

“Trước khi nói tôi cũng đã đoán được kết quả sẽ như vậy, thế nhưng không nói ra, không hỏi cho rõ tôi sẽ không cam tâm…” Hắn cười tự giễu.

“Xin lỗi.” Ngu Chu nói.

Lộ Dương xua tay ý bảo không cần, dù sao, nói gì thêm nữa, nói không chừng sẽ bị người khác phát hiện. Sau đó hắn quay sang con mắt hướng đến Kiều Lỗi đột ngột thay đổi.

Đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

“Tôi là thua bởi thời gian chứ không phải thua vì cậu.” Hắn dữ dằn nói: “Đối tốt với Ngu Chu, đừng để tôi phải hối hận đã tặng cậu ấy cho cậu!”

Kiều Lỗi nhíu mày, siết chặt lấy bàn tay đang nắm.

“Còn nữa, cho cậu một lời khuyên.” Lộ Dương ngoắc tay, Kiều Lỗi hí hứng ghé tai nghe. Tránh để Ngu Chu nghe thấy, “Tôi đã thấy được dáng vẻ kia của Ngu Chu lúc xem ảnh trên kệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.