Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 26: Chết Cũng Không Bỏ Qua




19046695_848858595291376_1515057347_n


Kiều Lỗi ở nhà một ngày, càng nghĩ lại càng thấy không ổn trong lòng, rốt cụôc sau bữa tối đón xe đến nhà Ngu Chu. Từ dưới tầng 1 nhìn trên cửa sổ bên trên, cửa sổ trước phòng Ngu Chu vẫn tối đen, anh ấy còn chưa trở lại.

Kiều Lỗi lấy điện thoại di động ra, tìm được số của Ngu Chu, suy nghĩ một chút, lại tắt máy đi. Hiện tại trời về đêm không khí mát mẻ, yên lặng đứng dưới sảnh chính của tòa nhà đợi, hắn nghĩ, mình có thể gặp anh một chút, trò chuyện, cũng không cần thiết phải làm việc khiến cho cả hai kích động, còn muốn nói riêng với anh ấy một tiếng, em đã đến rồi.

Gió đêm mát mẻ, trong tiểu khu còn có người dắt chó đi dạo. Hắn thấy có một cô gái dắt Alaska đi dạo, nó chạy điên cuồng cô gái đó giống như đuổi không kịp  suýt nữa thì tuột xích, thật vất vả mới cho nó đứng yên được, tức giận chỉ vào mũi nó một cái. Hắn nhịn không được mà cười, tâm tình khá hơn nhiều, chờ cô gái đó đi, xung quanh lại yên tĩnh trở lại, lấy điện thoại di động, tìm đến hình ảnh Ngu Chu trong máy, lúc gặp mặt phải nói gì với anh ấy đây?

Cứ như vậy đợi khoảng hơn ba tiếng đồng hồ, hơn 11 giờ đêm, Ngu Chu cũng trở về.

Anh tự mình lái xe, cũng không phải từ cửa gara đi ra, có điều trong tay anh vẫn là túi xách buổi sáng. Anh ngạc nhiên khi thấy hắn tới, liền hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Kiều Lỗi nói: “Em tới tìm anh.”

Ngu Chu cười nhẹ: “Tôi đương nhiên biết cậu đến tìm tôi. Tới bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho tôi? Không phải là có chìa khóa à, lên trên chờ không phải tốt hơn sao.”

“Nói cái gì?” Ngu Chu nói, “Cậu nói đi.”

Ngu Chu nói như vậy, đột nhiên trong lòng Kiều Lỗi không còn thấy lo lắng nữa. Đối mặt với Ngu Chu, đem những lời đã nghĩ sẵn trong đầu soạn lại cho hoàn chỉnh, hắn nhếch khóe miệng cười gượng, lúng túng bắt đầu nói: “Buổi sáng vội vội vàng vàng vẫn chưa nói rõ với anh. Em với Tiểu Tấn tuy rằng thỉnh thoảng có hay ăn chút đậu hũ của nhau nhưng cũng không phải là loại quan hệ đó. Tối hôm qua hắn đến nhà em là bởi vì hắn có thích một cô gái. Hắn bộc lộ tình cảm với cô gái đó nhưng người ta không ở trong giới, sợ không có được cảm giác an toàn, không đồng ý.  Hắn khó chịu nên uống rất nhiều, chạy đến nhà của em làm loạn còn thầm thì đòi hủy dung. Con người của hắn không xấu, chỉ có đầu óc bị cửa chèn ép nên có chút di chứng. Hắn cũng thường xuyên đến nhà của em nhưng mỗi lần tới, ngoại trừ cùng nhau chơi đùa điên loạn thì cũng chỉ vì vài ba lý do như thế.”

“Về phần em…” Kiều Lỗi ý thức được mình nói hơi nhiều, đã vượt xa khỏi “một câu nói” vì vậy nỗ lực giản lược từ ngữ, “Đêm hôm đó là lần đầu tiên em cùng với đàn ông làm.”

Hắn dừng lại liếc nhìn Ngu Chu, Ngu Chu vẫn rất nghiêm túc nghe hắn nói, hai bên rõ ràng hiểu được ngụ ý của buổi tối ngày nào đó, điều này làm cho Kiều Lỗi có chút khẩn trương: “Em vào phòng, phát hiện anh ngủ ở chỗ đó, anh nhất định không biết bộ dạng anh lúc ngủ rất đẹp. Em biết như vậy  không đúng nhưng lúc đó thực sự nhịn không được. Em nghĩ, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy cũng không tìm ra được manh mối nữa, bất cứ giá nào bị đóng cửa giết cũng không sao, bị ngồi tù cũng không sao hết em…”

Ngu Chu ho khan một tiếng, không biết có phải do ánh đèn không mà lỗ tai của y có điểm hồng: “Cái gì?”

“Em, em muốn nói…” Đầu lưỡi Kiều Lỗi xoắn lại, “Em thật sự không phải đồng tính, thế nhưng…”

“Tiểu Kiều?” Đột nhiên phía sau Ngu Chu truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Kiều Lỗi ngẩng đầu, vỡ mộng.

Lộ Dương?

Đạo diễn Lộ tự nhiên xuất hiện cắt đứt bầu không khí đang dần tốt lên giữa hai người. Kiều Lỗi cũng không thể nói thêm gì nữa, Ngu Chu cũng hết nhìn trên trời lại nhìn xuống đất, không quen với bầu không khí thế này. Hai người không hổ danh là chuyên làm loạn, bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc trở nên đông cứng, vậy nên lúc Lộ Dương đến gần cũng thấy có gì đó không ổn, tuôn ra một tràng: “Chân cậu chưa khỏi đã chạy loạn khắp nơi? Nhóm người già bọn tôi không thể để cho cậu chơi đùa như vậy được.”

Bời vì chân bị thương, có vắt kiệt sức tìm kiếm thì đạo diễn Lộ cũng không thể tìm người đóng thế trong bảy ngày được, còn phải bỏ tiền túi ra để trả tiền thuốc men cho Kiều Lỗi. Vốn trong hợp đồng mỗi diễn viên sẽ đều được hưởng bảo hiểm, bởi vậy đối với chuyện bị thương lần này  Kiều Lỗi hắn không hề tức giận trái lại còn cúi đầu nói: “Chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn đi bộ được. Đạo diễn yên tâm, mấy ngày nữa tôi quay trở lại đoàn phim tuyệt đối không làm lỡ tiến độ của mọi người.”

Lộ Dương cười mà như không cười liếc mắt hắn, hừ nói: “Này cũng không khác biệt lắm. Tôi cũng không phải giục cậu, dù sao cậu cũng là vì đóng phim mới bị thương, cho dù nghỉ ngơi thêm vài ngày cũng không thành vấn đề. Nếu đã có thể ra ngoài, vậy thì nhanh chở về đóng phim! Cậu biết một ngày cậu không đến làm tổn thất hết bao nhiêu tiền của của tôi không?

Kiều Lỗi gật đầu như giã tỏi: “Phải, phải tôi biết rồi.”

“Phải rồi, hơn nửa đêm cậu không ngủ mà tìm đến Ngu Chu làm gì?” Lộ Dương hỏi.

Đầu Kiều Lỗi có điểm tê dại, thiếu chút nữa liền có thể một vặn gãy cổ.

“Mấy ngày vừa rồi không phải giám chế muốn mời tôi đến sao, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì liền nghĩ đến tìm anh ấy luyện diễn một chút.” Kiều Lỗi vừa đóng miệng, nói dối mà không thấy ngại, Ngu Chu cũng nhìn hắn một cái.

Lộ Dương tin hết lần này tới khác, biết hắn tới luyện diễn còn thật cao hứng: “Người trẻ tuổi cậu được đó, cứ tới đi. Có điều lần sau cậu tới luyện sớm một chút, giờ đã hơn nửa đêm, cậu không nghỉ ngơi còn không cho Ngu Chu nghỉ ngơi sao?”

“Cậu ấy đợi tôi lâu rồi.” Ngu Chu vì hắn mà giải thích.

Những điều Kiều Lỗi vừa nói xong xem ra Ngu Chu một chữ cũng không tin. Kiều Lỗi lúng túng lau mũi, chợt nghe Ngu Chu nói: “Quên không nói với cậu, hôm nay tôi cùng đạo diễn Lộ ăn cơm, trước khi anh ấy về nước có chút đồ gửi ở chỗ này, ăn cơm xong liền thuận tiện tới lấy.”

“Phải, tôi lấy xong liền đi, không làm lỡ chuyện các cậu luyện diễn.” Lộ Dương nói xong, rất tự nhiên cúi xuống cầm lấy túi xách trong tay Ngu Chu để vào tay mình, “Đi thôi, cùng lên chứ.”

Ngữ khí tự nhiên khiến Kiều Lỗi không thể cự tuyệt, hắn cũng không biết tại sao mình lại theo bọn họ tiến vào thang máy.

Vào đến cửa, Ngu Chu bảo bọn họ ngồi tự nhiên, còn mình thì đổi giày đi ra ban công. Thời gian ở trong thang máy cũng lâu, y cũng không nhớ rõ đã để ở chỗ nào, Kiều Lỗi cho rằng người kia nói giỡn không nghĩ tới là thật. Lộ Dương đợi một lúc rồi đứng dậy, rất tự nhiên nhìn về phía kệ rượu ở trên tường. Phía trên đó bày đầy rượu đỏ, Lộ Dương nhìn lướt qua từng chai một, ánh mắt dừng lại ở một chai ở bên trên.

“Ngu Chu, có thể uống rượu của cậu được không?”

“Chai nào?” Ngu Chu từ sân thượng đi vào.

Lộ Dương xoay dọc thân chai đọc lên tên tiếng Pháp của nó.

Không khí trong chớp mắt bị ngưng lại, bởi vì chai mà Lộ Dương lựa chọn chính là chai rượu mà Kiểu Lỗi tặng.

“Không thể được.” Một lúc sau, Ngu Chu từ sân thượng ló đầu vào, cự tuyệt chắc như đinh đóng cột, “cách xa rượu của tôi một chút, Kiều Lỗi, rót nước cho hắn uống.”

“Được.” Trên mặt Kiều Lỗi không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại có chút hả hê vui sướng.

Trên mặt bàn có bình nước chanh, Kiều Lỗi rót hai cốc, một cốc cho mình, một cốc cho Lộ Dương. Vào lúc nhận cốc nước Lộ Dương có điểm chần chừ, con mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Lỗi. Kiều Lỗi thật muốn nói cho hắn biết không có độc. Lộ Dương nhấp vài hớp đã uống cạn, đem cốc để sang một bên, lại nhìn sang cái kệ khác đặt ảnh Ngu Chu cầm cúp. Gương mặt Ngu Chu trong khung ảnh rất trẻ, mới ba mươi tuổi, mặc âu phục phẳng phiu, hăng hái, một mình lĩnh thưởng ở trên đài, cúp nắm trong tay là một cúp vô cùng quan trọng.

Lộ Dương xem ảnh không nhịn được mỉm cười, từ góc độ Kiều Lỗi nhìn sang thấy hắn thậm chí còn lấy cả khung ảnh xuống, đặt ở trước mặt cẩn thận ngắm.

Đột nhiên, toàn bộ vai Lộ Dương cứng đờ.

Kiều Lỗi đang cúi đầu uống nước, không chú ý đến, Ngu Chu ở quanh sân thượng nên cũng không phát hiện, đợi hai người uống xong một ngụm nước thì tìm được cái vali, lúc này Lộ Dương cũng từ trong khiếp sợ mà bình tĩnh lại.

“Làm phiền anh lần sau từ Mỹ về đừng mang đồ đến gửi ở chỗ này” Ngu Chu xách một vali lớn tới, nhìn vali kia có vẻ nặng Kiều Lỗi muốn giúp một tay, Ngu Chu lắc đầu không muốn, “Không phải anh còn có công ti ở trong nước sao, gửi cho bọn họ đi.”

“Đa số đều là gửi cho bọn họ, trong vali này đều là đồ quan trọng, đưa cho người khác không yên tâm nên mới gửi ở chỗ cậu.” Lộ Dương cười đem cái vali ở trong tay Ngu Chu đặt xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, “Đến đây, tôi cho cậu xem những đồ tốt ở trong đây là thứ gì.”

Lộ Dương dùng dao, rạch vali ra, Ngu Chu nhịn không được mà hít một cái. Phản ứng này khiến Lộ Dương hết sức hài lòng, hắn lấy ra một bộ văn kiện, ở bên trong có chứa một xấp bản thảo đã ố vàng cười nói: “Biết đây là cái gì không? Là kịch bản bộ phim kia của chúng ta! Bản thảo đầu tiên nên viết tay.”

“Sau đó không phải đều sửa lại hết sao?” Ngu Chu nói.

Vậy cũng phải giữ lại, có nhiều ý nghĩa kỷ niệm mà.” Lộ Dương thăm dò giơ ra với Kiều Lỗi nói, “Tiểu Kiều, mau đến cùng nhau xem.”

Kiều Lỗi ngồi trên ghế băng ở phía trước quầy bar, cười có lệ: “Không cần, tôi ngồi chỗ này một chút là được.”

Ngu Chu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lắc đầu, cười cười, Lộ Dương ngay sau đó lại lấy ra một thứ khác.”

“Xem cái này.” Lộ Dương đưa cho Ngu Chu một đĩa CD, “Còn nhớ không?”

“Coldplay?” Ngu Chu có điểm không rõ, “Anbum này làm sao?”

“Cậu còn nhớ hồi đó không, chúng ta đột nhiên muốn ăn tiệc cá, vì thế cậu đã lái xe đưa tôi đi 200km mới ăn được cá nhớ không? Lộ Dương hỏi.

“Còn nhớ.” Ngu Chu nghĩ, “Chạy được một nửa bắt đầu có tuyết rơi, tuyết rơi đặc biệt lớn, không  nhìn thấy rõ được đường, kết quả xe chúng ta bị chết máy còn phải kéo về. Tôi gọi đến công ty xe kéo bọn họ còn nói đợi ba bốn tiếng nữa chúng ta đều lạnh chết mất.

“Khi đó ở trong xe không phải là nghe anbum này sao?” Lộ Dương nói rồi nhẹ nhàng hát lên, “I use to rule the world…”

“Anbum này là của cậu tặng tôi.” Lộ Dương nói.

“Tôi tặng anh bao giờ, rõ ràng là anh muốn giữ hộ tôi mà.” Ngu Chu cúi đầu, bất đắc dĩ cười, “Anh còn giữ chứ tôi nghĩ anh đã sớm vứt đi.”

“Đồ của cậu tặng tôi nào dám vứt lung tung.” Lộ Dương ôn nhu nói, “mất rồi tôi cũng nhất định phải tìm lại.”

Vali lớn như vậy, có hơn nửa đều là hồi ức của hai người, Bên trong có cuống vé của vở kịch nói mà hai người cùng xem, ảnh chụp chung ở Áo, thậm chí còn có cả bức thư, Lộ Dương nói, lúc mới đi Mỹ mọi thứ không được suôn sẻ, viết thư cho cậu, dự định ngày nào đó thực không chịu được nữa sẽ gửi đi, cũng may vẫn còn bức thư này, hắn cắn chặt răng kìm nén cảm xúc xuống dưới.

Lộ Dương đưa bức thư tới trước mặt Ngu Chu nói trước đây xấu hổ không dám gửi cho cậu, hiện tại rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại giao đến tay cậu. Ngu Chu đặt hai tay song song ở đầu gối, gượng cười, lại không chịu nhận. Ngu Chu cũng không phải người thích cười, phần lớn thời gian y đều có vẻ trầm mặc với lãnh đạm, nhưng đêm nay lại phải cười thật nhiều lần. Quen biết mười năm, vây quanh bọn họ có một luồng khí gọi là “quen biết cũ”, luồng khí này mạnh đến nỗi người ngoài cuộc là Kiều Lỗi có muốn chen vào cũng không được.

Thậm chí còn có một loại trực giác đang nhắc nhở hắn, có lẽ người sáng nay gọi điện tới chính là đạo diễn Lộ, bọn họ cả ngày nay đều ở chung một chỗ, bằng không còn ai có thể khiến Ngu Chu đang đói bụng cũng phải lập tức đến gặp mặt.

Trong lòng Kiều Lỗi có chút chua xót, hắn nghĩ chắc đều tại nước chanh thôi.

“Cái kia…” Kiều Lỗi nói, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đón xe tới, muộn quá sẽ không về được, không bằng tôi đi trước.”

“Không phải cậu còn muốn luyện diễn sao?” Lộ Dương đứng lên, “Không vấn đề gì, tôi nhất thời khoe khoang vậy thôi, anh cứ quên đi.”

“Không sao, là do tôi tới muộn quá.” Kiều Lỗi cười, “đạo diễn Lộ, giám chế, tôi đi trước.”

“Tôi tiễn cậu.” Ngu Chu đi theo.

Thang máy đang dừng ở tầng một, đi lên phải đợi một lúc. Kiều Lỗi đứng ở trước cửa chờ, Ngu Chu đứng ngay sau hắn. Bầu không khí có chút cứng ngắc, Kiều Lỗi không quay đầu lại, Ngu Chu chỉ có thể nhìn thấy chữ số từng tầng nảy lên. Dù sao cũng phải nói cái gì đó___ chỉ cách năm tầng nữa là thang máy lên đến nơi, Ngu Chu nghĩ___ quyết định nói: “Xin lỗi, đêm nay….ưm!”

Kiều Lỗi đột nhiên quay người lại, cầm cánh tay Ngu Chu đè lên tường, ở giây tiếp theo liền xông lên cướp lấy hô hấp của y. Ngu Chu cảm nhận được đầu lưỡi quen thuộc xông vào quấn chặt lấy mình, sau đó vang lên bên tai tiếng cửa thang máy cồng kềnh mở ra, thang máy đến rồi.

Ngu Chu vô ý nghiêng đầu nhìn về phía thang máy, Kiều Lỗi dùng một tay giữ cằm bắt y quay đầu lại, một tay đè lại nút thang máy, không cho nó rời đi. Đầu lưỡi khuấy động nước bọt trong miệng Ngu Chu, liếm qua từng cái răng một, theo đó chìm sâu vào chiếc hôn này, Ngu Chu không thể nào phân tâm được nữa. Một chân chèn vào giữa hai chân cách lớp vải vóc cọ xát phân thân bên trong, cơ thể y lập tức mềm nhũn, hai tay gắt gao siết chặt lấy tấm lưng Kiều Lỗi, dựa vào ngực hắn.

“Em muốn nói là…” Qua một lúc lâu, sự dài dòng này mới kết thúc. Kiều Lỗi ngẩng đầu, hỗn hợp nước bọt lúc đó còn dính trên môi  kéo ra một đường chỉ bạc mập mờ. Toàn bộ gương mặt Ngu Chu ửng đỏ, đôi mắt ướt át nhìn hắn, đôi môi khẽ mở, làm hắn si mê.

Kiều Lỗi ôm anh vào trong ngực, cắn vào rái tai anh.

“Em muốn nói là”, hắn lặp lại, “Em thật sự không phải là đồng tính nhưng mỗi lần với anh em đều là cam tâm tình nguyện. Nếu như chỉ có đồng tính mới có thể được anh bao dưỡng, vậy em nguyện ý vì anh mà thay đổi tính hướng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.