Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 14: Tôi Rất Bình Thường




Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Lỗi đi đến công ti.

Đàm Quản lý  đã đến còn sớm hơn cả hắn, đang đợi ở phòng chờ. Vừa gặp mặt, quản lý đã đi thẳng vào vấn đề: “ Thế nào?”

Kiều Lỗi không hiểu chuyện gì: “ Cái gì thế nào?”

“Phim điện ảnh thế nào rồi?” Người đại diện nói,: “ Ngu Chu có đồng ý giúp cậu nói tốt vài câu không?”

Đàm quản lý  là một trong số ít người biết quan hệ giữa hắn với Ngu Chu, vì thế muốn nói dối  hắn cũng không được.

Kiều Lỗi không trả lời, xuân hạ giao mùa, bên ngoài vừa nóng lại vừa khô, hắn mở một chai nước, uống ừng ực hơn nửa chai mới nói: “ Tôi chưa nói.”

“Chưa nói? Chưa nói cái gì? Chưa  nói đến bộ phim điện ảnh đó?” Ngữ khí của Đàm quản lý có điểm gấp gáp: “ Tôi còn tưởng là Ngu Chu sẽ giúp cậu nói tốt vài câu, đối với người kia, tối hôm qua mới cho phép cậu bỏ chạy mà đến tìm hắn. Cậu có biết không, đạo diễn Lộ mới về nước, có biết bao nhiêu người xếp hàng chỉ đợi mời được hắn cùng ăn bữa cơm. Tôi thật vất vả mới xắp xếp được cậu vào bữa tiệc đó. Cậu nói cậu muốn gặp Ngu Chu, tôi nghĩ trong lòng cậu đã rõ, muốn nhờ hắn giúp vậy mới thả cậu đi. Kết quả cậu nói cho tôi biết cậu không nói!!!”

“Vai diễn quyết định là của ai, cũng không phải từ một bữa cơm mà có thể quyết định.” Kiều Lỗi nói.

“Thế nhưng Ngu Chu có thể quyết định!” Đàm quản lý chỉ biết ức chế không thôi, “ Lời của anh ta có biết bao ảnh hưởng chẳng lẽ cậu quên rồi? Ai lại không nể mặt mũi của Ngu thiên vương hắn?”

“Nhớ rằng  lời của hắn có rất có ảnh hưởng, không phải tôi đã nói qua với cậu rồi sao __” Kiều Lỗi có chút không vui: “ Tôi đã lấy được quá nhiều thứ từ chỗ của anh ấy, không nên mọi việc đều dựa vào người ta, chúng ta hãy cứ dùng sức của chính mình mà liều mạng.”

“Cậu đấy, nhìn thì rất thông minh, tại sao lại là một đầu gỗ như vậy!” Giọng của Đàm quản lý mềm nhũn ra, tận tình khuyên nhủ, “Hiện tại, cậu không thể so với mấy năm trước được, nhóm tiểu thịt tươi gần đây đều đỏ, trong nháy mắt đẩy ra bảy tám người. Cậu mới chỉ mới nổi vài năm, ra ngoài diễn hay chụp ảnh đều có người gọi cậu là tiền bối. Không nắm chặt lấy tác phẩm tốt làm cơ hội tích lũy chỗ đứng của bản thân trong giới, nếu chỉ dựa vào cái mặt thì kiếm ăn được mấy bữa đây?”

Quản lý vươn ra mấy ngón tay thon dài, điểm nhẹ lên huyệt thái dương, làm dịu đi sự giận dữ vừa nãy, ngữ khí cũng rât nhu hòa, chính là nhượng bộ,: “ Nếu không thừa dịp lúc này cậu còn bên cạnh Ngu Chu chịu ảnh hưởng của hắn, chờ thêm hai năm nữa khẩu vị của hắn thay đổi, không muốn nhìn đến cậu, lúc đó chúng ta muốn dựa vào cũng không thể. Còn tưởng rằng hắn sẽ mãi là bảo bối của cậu sao?”

Kiều Lỗi không nhúc nhích, bị quản lý đâm vào đúng chỗ hoảng loạn của bản thân, vẫn kiên trì nói: “ Bất luận như thế nào, bộ phim này tôi cũng không cầu anh ấy, tôi muốn giành được nhân vật này bằng thực lực của chính bản thân mình.”

“Cậu!!!” Quản lý Đàm tức giận muốn phun lửa, nhưng đây cũng chẳng phải lần đầu Kiều Lỗi bướng bỉnh, anh cũng không có biện pháp nào.

“Được, được tùy cậu.” Đàm quản lý thở dài, “Buổi chiều diễn thử, cậu có đi không?”

Bộ phim mà Đàm quản lý nói là phim điện ảnh mới của đạo diễn Lộ (Hướng tử mà sinh), đối phương hẹn Kiều Lỗi xế chiều hôm nay diễn thử, tuy rằng ăn cơm không thành, diễn vẫn phải thử.

Kiểu Lỗi nói: “Đương nhiên đi!”

Phim điện ảnh lần này ( Hướng tử mà sinh) hiếm khi được chế tác lớn, kịch bản thời dân quốc, giải thích thời kỳ chiến tranh Bắc phạt, một nhóm nhân sĩ yêu nước phía bắc một lòng hướng về phía nam, chuyện cũ nhắc lại một đường hộ tống quốc bảo về đến chính quyền dân quốc. Vai mà Kiều Lỗi thử là vai nam chính thứ 2, một vị quân phiệt trẻ tuổi du học nước ngoài trở về. Do ngay từ đầu muốn lấy quốc bảo làm của riêng, hiến toàn bộ gia sản hộ tống quốc bảo đến Quảng Châu, quyết định đem quốc bảo giao cho chính phủ tạm thời. Ngẫu nhiên lại phát hiện ra chính phủ đã mục nát, tức thì tuân theo nguyện vọng của cố nhân, mai danh ẩn tích bảo vệ quốc bảo, sau cùng mới đem quốc bảo giao cho chính phủ mới nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Nhân vật này mấy lần lên xuống, khoảng cách rất lớn, yêu cầu rất cao về khả năng diễn xuất. Kiều Lỗi cũng rất thích nguyên tác từ tiểu thuyết của bộ phim này. Biết được sắp được Lộ Dương cải biên thành điện ảnh, hắn lập tức hạ quyết tâm muốn giành được nhân vật này.

Buổi chiều đi đến trụ sở công ty trong nước của Lộ Dương, đạo diễn không có ở đó, chỉ có phó đạo diễn. Phó đạo diễn xin lỗi Kiều Lỗi, vừa đưa kịch bản cho cậu đọc, lại gọi cậu đến làm quen một chút, liền đi bận việc khác. Đối với kịch bản, Kiều Lỗi đã sớm thuộc làu, bản thân không chỉ muốn thử lời thoại của nhân vật, còn muốn đợi vai của nam chính với nữ chính cũng thuộc lời thoại. Hắn xem kịch bản một lúc, xem không vào liền nói chuyện với quản lý vì thế cũng lấy điện thoại, xem wechat.

Tin nhắn wechat trên cùng là cái tên quen thuộc, chính là hai chữ: “Ngu Chu.”

Nhấn vào xem tin nhắn, tin nhắn gần nhất là từ hai tuần trước, hắn gửi tin hỏi Ngu Chu đi tham dự một lễ trao giải có muốn hay không ngồi chung xe.

Ngu Chu hồi đáp, lời ít mà ý nhiều, chắc như đinh đóng cột: “Không cần.”

Vì hai chữ này mà Kiều Lỗi phiền muộn không ít. Cũng đúng, dựa vào quan hệ giữa hai người, đâu có đến lượt Kiều Lỗi quyết định có đi cùng xe hay không.  Đúng như lời của Đàm quản lý lúc gặp mặt, Ngu thiên vương chịu ngủ với hắn ba năm mà không chán đối với hắn đã là sự ban ơn rất lớn rồi.

Kiều Lỗi thức thời mà cảm kích, vì tránh cho người ta thấy chán ghét mình, quyết định về sau những vấn đề tương tự nhất quyết không đề cập đến.

Do vậy, hắn nhìn thoáng qua liền trở về trang chính, ngay tại lúc này, điện thoại lại rung lên một chút.

Ở khung chat với Ngu Chu hiển thị thông báo có tin nhắn mới.

“Đây là đồng hồ của cậu sao?”

Màn hình hiển thị ra ảnh chụp đồng hồ đeo tay.

Kiều Lỗi nhìn cổ tay của mình, đột nhiên nhớ tới đó chính là đồng hồ mà hôm qua mình  đeo.

“Phải.” Hắn trả lời.

“Hôm nào tới lấy.” Tin nhắn của đối phương chỉ trong vài giây đã đến.

Kiều Lỗi trả lời: “ Được.”, suy nghĩ một chút lại đổi câu khác,: “Anh đang làm gì thế?”

Kiều Lỗi nghĩ, đây là anh chủ động gửi tin nhắn cho tôi, tôi thuận tiện quan tâm anh một chút không tính là vượt qua bổn phận của người được bao dưỡng đi.

Sau đó đem kịch bản để sang một bên, chuyên tâm chờ.

Đợi mấy phút, tin nhắn của Ngu chu tới, “ Còn cậu?”

Kiều Lỗi: “ Đang diễn thử, phim của đạo diễn Lộ ( Hướng tử mà sinh).” Gửi kèm theo một tấm ảnh chụp kịch bản.

Ngu chu: “ Có nắm chắc không?”

“Không chắc lắm,” ngón tay Kiều Lỗi lướt nhanh, “ Anh diễn qua nhiều phim như vậy, có thể truyền thụ ít kinh nghiệm không?”

Hỏi xong hắn mới ý thức được kia rất giống như ngụ ý muốn Ngu Chu hỗ trợ giúp mình, vội và muốn rút lại tin nhắn.

Thế nhưng đã không thể rút kịp nữa, trên màn hình đang hiện rõ “ có người đang nhập vào”, sau một lát Ngu Chu trả lời: “ Trước khi đạo diễn chưa đến trường quay, đã diễn thử mấy lần?”

Kiều Lỗi có chút không ngờ: “Làm sao anh biết đạo diễn vẫn chưa tới?”

Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy đối phương trả lời, Kiều Lỗi tắt điện thoại, để sang một bên, đứng dậy đi về phía phim trường, muốn diễn thử một đoạn trong kịch bản này.

Cảnh diễn thử ngày hôm nay, là một cảnh tỉnh cảm kịch liệt nhất trong toàn bộ kịch bản. Nam chính thứ nhất chết ở trong lòng nam chính thứ 2, trước khi chết còn đem quốc bảo giao phó cho hắn. Kiều Lỗi không thèm quan tâm đến quản lý của mình ở bên cạnh, trước trước sau sau, đem đoạn này diễn thành ba lần, mỗi một lần diễn đều dùng cách thức biều đạt tình cảm khác nhau để thể hiện. Hoặc cao giọng khóc lớn hoặc rưng rưng bi thương, lúc lại lộ vẻ chịu đựng không nói, diễn đến cuối cùng, hắn đã quên mất đây là đang luyện tập, hoàn toàn hòa nhập vào kịch bản.

Đột nhiên cạnh cửa truyền đến một tiếng vỗ tay.

Kiều Lỗi quay đầu lại, đứng ở cửa là hai người đàn ông, một là người bảo bọn hắn ở chỗ này đợi phó đạo diễn, một người đàn ông khác trông béo và rắn rỏi hơn một chút so với trong hình chính là Lộ Dương.

Lộ Dương vỗ tay nói: “ Diễn rất tốt!”

Kiều Lỗi vội vàng khiêm tốn: “ Ngài quá khen. Chào đạo diễn Lộ, tôi là Kiều Lỗi.”

Lộ Dương đi tới: “ Tôi biết, thật ngại quá, vừa cùng bằng hữu nói chuyện, làm trễ  mất một ít thời gian. Đoạn diễn vừa nãy, tình cảm của cậu được biểu hiện rất có trình tự và phong phú, có điều, nếu lúc đó phải diễn thực sự, cậu sẽ nghiêng về phương thức biều đạt nào?”

“Người đàn ông trong lúc sinh tử giao phó sứ mệnh chắc chắn sẽ không lên tiếng khóc lớn, cũng sẽ không thờ ơ, tôi nghĩ hai mắt đỏ bừng có một chút ngấn lệ là tốt nhất.” Kiều Lỗi nói.

Lộ Dương gật đầu. Quay đầu liếc mắt nhìn phó đạo diễn một cái.

Phó đạo diễn cũng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Lộ anh xem, khi nào thì chúng ta chính thức diễn thử?”

“Không cần thử nữa, chính là cậu ấy.” Lộ Dương vươn tay về phía Kiều Lỗi cười, “Kỳ thực, có cách biểu đạt tốt hơn, lúc diễn tôi sẽ cho cậu biết.”

Vẻ mặt Kiều Lỗi lộ vẻ gượng ép tiếp nhận vai diễn người người mong muốn này.

Đợi đến chiều muộn, gần tối, Lộ Dương băn khoăn muốn mời Kiều Lỗi đi ăn bày tỏ áy náy. Người đại diện vốn muốn thân cận với vị đạo diễn tiếng tăm quốc tế này, hiển nhiên đầy thỏa mãn mà đáp ứng. Mọi người cùng nhau lên chiếc xe bảy chỗ sang trọng, xe đi một đoạn xa, Kiều Lỗi vẫn còn cảm thấy giống như là đang mơ tinh thần vẫn chưa thể quay  lại.

Lộ Dương chính là một đạo diễn  “hot” nhất trong nước bây giờ, thời trẻ tuổi làm tác phẩm đầu tay liền lấy được danh hiệu cây cọ vàng, lại đi rèn luyện thực tế mười năm ở Hollywood, quay không ít phim thương mại với phim điện ảnh. Lần này về nước quay phim, bên ngoài đều đồn là hắn “nhắm lấy giải Oscar, hạng mục phim nước ngoài hay nhất”, các nhà đầu tư thông minh đã sớm đưa tiền tài trợ. Vì thế đến tuổi tác của diễn viên cũng phải vắt óc suy tính, hắn muốn người diễn trong phim phải diễn tả được phần gian khổ nhất của nhân vật.

Trong đó cạnh tranh khốc liệt nhất là nam chính thứ 2.

Nam chính thứ nhất đã được quyết định, là một nam diễn viên Hoa kiều tài giỏi đã nổi tiếng từ lâu ở Hollywood, phần diễn đã được quyết định, nam chính số 2 là diễn nhiều nhất. Trong vòng hai năm qua không có thay đổi gì nhiều, bởi vì có rất nhiều tiểu thịt tươi nên để nhận được vai diễn này, bọn họ chỉ thiếu điều bấm đốt ngón tay. Kiều Lỗi biết rằng để nắm được vai diễn này tuyệt đối không dễ dàng, vì thế trước đó đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, thậm chí từng nghĩ qua nhiều loại khả năng có thể ngày diễn thử hôm nay sẽ phát sinh tình huống đột ngột, đạo diễn gây khó dễ, chính là vạn vạn không ngờ tới việc thử thách hay làm khó dễ đều không hề xảy ra, đạo diễn từ cửa xem qua, nói chuyện vài câu liền giao nhân vật này cho hắn.

Kia… quá ảo diệu rồi!

Đạo diễn Lộ Dương không hề kiêu ngạo, ngược lại rất có khiếu hài hước. Hắn nói chờ một chút, bữa ăn không chỉ có riêng bọn họ mà còn có giám chế với nhà đầu tư phim. Kiều Lỗi nghe xong, ngoài miệng liền nói cảm tạ, trong lòng lại thầm nhủ “ sắp xếp như vậy Lộ Dương căn bản không phải là muốn mời hắn ăn cơm mà muốn hắn gặp giám chế với nhà đầu tư phim.” Nhưng là hôm nay hai người mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, tại sao Lộ Dương lại phải làm đến mức này?

Kiều Lỗi thực sự không hiểu, im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.

Vì thế, đến quán rượu, hai người vừa nói chuyện vừa đi lên phòng. Phục vụ xinh đẹp mở cửa, quả nhiên bên trong đã có hai người.

Lộ Dương giới thiệu: “ Lão Quách, đến đến đây tôi giới thiệu cho ông, đây là nam chính thứ hai tôi vừa chọn hôm nay, Kiều Lỗi. Kiều Lỗi, đây chính là một trong những nhà đầu tư chính của chúng ta, cậu gọi hắn là Quách tổng là được. Vị kia thì là giám chế của chúng ta, sau này ở phim trường, ngoại trừ nghe lời tôi, cậu cũng phải nghe lời cậu ấy nữa.”

Lộ Dương đưa tay giới thiệu ___

“Ngu Chu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.