Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha

Chương 52




“Thể cậu đã cho tôi cơ hội nói chuyện sao! Tôi còn chưa thay quần áo đã tới đây rồi, cậu còn muốn trách móc tôi vài câu mới thoải mái hả?” Diệp Thẩm giận dữ nói.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến phòng của Bạch Nhược Y. Thẩm Đình Thâm đưa tay đẩy bả vai Diệp Thẩm một cái, vẻ mặt lo lắng nói, “Đừng nói nữa, mau đi xem cô ấy như thế nào trước đi, sao lại đau bụng thành bộ dạng này chứ?” Diệp Thẩm đến gần mới nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trên giường, cậu ta vừa ấn bụng Bạch Nhược Y, vừa nhẹ giọng hỏi, “Đau như thế nào? Đột nhiên đau dữ dội,2hay là đau đứt quãng từng cơn?”

Cơ thể Bạch Nhược Y run rẩy, khó khăn liếc mắt nhìn Diệp Thẩm, uể oải trả lời, “Bởi vì ăn cơm quá muộn, cho nên bụng bắt đầu có chút đau vì đói, sau đó tôi lập tức ăn cơm, không biết có phải do ăn quá nhanh hay không mà đột nhiên quặn đau dữ dội.”

Thẩm Đình Thâm đứng ở bên cạnh, gương mặt đẹp trai cứng đờ. Hoá ra là bởi vì cô đau bụng, mới không đợi mình ăn cơm. Đáng chết, đều do mình... mình lại còn gây gổ với cô...

Diệp Thẩm như có điều suy nghĩ mà gật đầu, xoay người lấy ra vài viên thuốc từ trong hộp thuốc, ngồi7ở mép giường đỡ bả vai Bạch Nhược Y. “Đây, uống mấy viên thuốc giảm đau này trước, tôi truyền cho cô vài bình dịch, sẽ không có chuyện gì đâu.” Diệp Thẩm vừa nói chuyện vừa đỡ Bạch Nhược Y lên. Đôi mắt Thẩm Đình Thâm căng thẳng, ánh mắt rơi vào bàn tay đang ôm vai Bạch Nhược Y của Diệp Thẩm, hé miệng muốn bảo Diệp Thẩm buông tay, nhưng lại thấy Bạch Nhược Y cực kì đau đớn, đành nuốt những lời chuẩn bị nói xuống.

Những biểu cảm nhỏ này của Thẩm Đình Thâm đều bị Diệp Thẩm nhìn vào trong mắt, trong lòng cậu ta nảy sinh thắc mắc. Cậu ta nhìn ra được, Thẩm Đình Thâm rất1để ý Bạch Nhược Y. Quen biết Thẩm Đình Thâm nhiều năm như vậy, Diệp Thẩm vẫn cho rằng Thẩm Đình Thâm là lãng tử, từng trải qua vô số phụ nữ, từ trước đến giờ chưa hề động lòng, chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ hồi hộp như thế. Chờ Diệp Thẩm cho Bạch Nhược Y uống thuốc xong và đặt cô nằm xuống, Thẩm Đình Thâm mới vội vàng mở miệng hỏi, “Sao rồi, cô ấy không có việc gì chứ?”

Diệp Thẩm nhướng mày liếc mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, biết rõ Thẩm Đình Thâm gấp gáp muốn chết, Diệp Thẩm lại càng muốn làm ra vẻ huyền bí. Ánh mắt Diệp Thẩm phức tạp nhìn Bạch Nhược Y nằm7ở trên giường ngủ, hé miệng ra vẻ muốn nói lại thôi.

Thẩm Đình Thâm gấp đến độ vòng tới vòng lui quanh giường của Bạch Nhược Y.

Diệp Thẩm nhìn Bạch Nhược Y thêm mấy lần, vốn dĩ muốn nhìn xem sắc mặt của cô có dịu đi chút nào hay không. Lại phát hiện gương mặt này hơi quen mắt, Diệp Thẩm đột nhiên giật mình một cái. Đây chẳng phải là Bạch Nhược Y - vợ trước của Thẩm Đình Thâm sao? Diệp Thẩm lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, trong mắt viết mấy chữ không dám tin. Thẩm Đình Thâm nhận ra ánh mắt khác thường của Diệp Thẩm, cau mày tỏ vẻ khó chịu, “Cậu nhìn tôi bằng ánh0mắt gì thế, mau giúp cô ấy truyền nước biển đi!” Diệp Thẩm bĩu môi, xoay người đi lấy bình nước biển, treo lên cho Bạch Nhược Y. “Được rồi, truyền xong hai bình dịch này, hẳn là sẽ không có chuyện gì, tôi đi về ngủ trước.” Diệp Thẩm bắt đầu thu dọn hộp thuốc. Thẩm Đình Thâm thấy Diệp Thẩm phải đi, ngồi trên mép giường của Bạch Nhược Y, lo lắng hỏi, “Cậu chắc chắn là cô ấy không có gì đáng ngại chứ?” Diệp Thẩm trợn trắng mắt, “Bảo cô ấy mấy ngày này chú ý ăn uống một chút, cay, chua, đều không được đụng vào thì sẽ không có chuyện gì.” “Ừ, vậy thì tốt.” Thẩm Đình Thâm đưa tay vén chặn giúp Bạch Nhược Y, thăm dò cánh tay cô, xem thử nhiệt độ của cô như thế nào.

Diệp Thẩm nhếch miệng mỉm cười, “Tôi chưa từng thấy cậu để ý một người phụ nữ nào như vậy, nếu cuộc đời cậu đã có thể gặp được người cậu xem là quan trọng thì phải quý trọng cho tốt.”

Nói xong, cậu ta rất thích thú, phóng khoáng xoay người, giơ tay lên vẫy vẫy, “Không cần tiễn.” “Ai muốn tiễn cậu chứ!” Thẩm Đình Thâm nhướng mày đưa mắt nhìn bóng lưng Diệp Thẩm. Chờ Diệp Thẩm đi, Thẩm Đình Thâm cởi giầy leo lên giường Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y nghe thấy tiếng cởi giày của Thẩm Đình Thâm, chậm rãi mở mắt ra, yếu ớt nói, “Anh làm cái gì thế, không phải tôi đã nói anh không được lên giường của tôi sao?” Thẩm Đình Thâm ngủ ở bên cạnh Bạch Nhược Y, cẩn thận vươn tay ôm eo cô, “Thật xin lỗi.”

“Cái gì?” Một tay Bạch Nhược Y đang cắm kim truyền, một tay khác mệt mỏi đẩy tay Thẩm Đình Thâm một cái.

Thẩm Đình Thâm lại càng ôm càng chặt, vùi đầu mình vào hõm vai của Bạch Nhược Y, giọng nói trầm thấp và vô cùng quyến rũ của phái nam vang lên, “Tôi không nên nổi giận với em, vốn dĩ tại tôi nên em mới chờ lâu như vậy, vừa nãy còn cãi vã muốn đi.”

Bạch Nhược Y đẩy vài cái cũng không thể đẩy tay của Thẩm Đình Thâm ra, cô bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Nghĩ đến mình đang bị cắm kim truyền, Thẩm Đình Thâm sẽ không làm gì với mình nữa đâu.

Vì vậy cô an tâm, định đi ngủ, về phần bình nước biển vẫn còn đang nhỏ giọt, Thẩm Đình Thâm sẽ phải phụ trách.

Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y, khẽ thầm thì ở bên tai cô vài câu, nhưng Bạch Nhược Y không có chút phản ứng.

Thẩm Đình Thâm nhếch môi cười, lúc ngủ vẫn còn mang theo không ít áy náy và đau lòng.

Hôm sau, thời tiết hơi lạnh.

Bạch Nhược Y trở mình một cái rồi mở mắt, liếc mắt liền thấy Thẩm Đình Thâm một tay chống đầu, đang nở nụ cười thích thú nhìn mình. Ánh mắt dần dần dời xuống, liền thấy áo sơ mi của Thẩm Đình Thâm mở ba nút, lộ ra cơ ngực cường tráng của anh. Bạch Nhược Y kéo chăn, xoay người muốn đứng lên, ngón tay vô tình đụng phải da thịt của mình, phát hiện cả người mình chỉ còn lại một bộ đồ lót. “A! Quần áo của tôi đâu!” Bạch Nhược Y đột nhiên ôm chắn ngồi dậy, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm nhướng mày cười, bản thân cũng ngồi dậy theo, “Hôm nay sắc mặt em trông có vẻ không tệ.”

“Đừng lạc đề: Quần áo của tôi đâu!” Bạch Nhược Y trừng mắt, gằn từng câu từng chữ. Thẩm Đình Thâm này thật sự không phải là người, tối hôm qua mình đã đau thành cái dạng đó, anh lại còn có tâm tư cởi quần áo của mình!

Thẩm Đình Thâm đưa tay chỉ về phía sau, trên cái ghế đối diện là đống quần áo lộn xộn, “Này, ở đó.”

“Tôi hỏi anh, tại sao lại cởi quần áo của tôi?” Bạch Nhược Y liên tục đá vài cái, suýt chút nữa đã đá Thẩm Đình Thâm xuống giường.

Hai tay Thẩm Đình Thâm vịn đầu giường thật chặt, đề phòng mình sẽ té xuống, “Ngày hôm qua lúc ngủ em cọ tới cọ lui, tôi nghĩ là em mặc quần áo không thoải mái nên đã giúp em cởi ra!” Một đá cuối cùng Bạch Nhược Y dùng toàn bộ sức mạnh, cuối cùng cũng đá được Thẩm Đình Thâm ra, “Cút ra ngoài cho tôi, anh là cầm thú!” Thẩm Đình Thâm “oái” một tiếng, xoa cái mông đứng lên, bất đắc dĩ nhún vai đi ra ngoài, “Thật là lòng tốt không được báo đáp.”

“Anh còn nói nữa!” Bạch Nhược Y tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm nhanh chân rời khỏi phòng Bạch Nhược Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.