Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

Chương 9




Ngày hôm nay, bầu trời Thượng kinh trút xuống cơn mưa xối xả, mọi người chỉ có thể cố dẫm giày ướt đi đường, móng ngựa chỉ cần đạp xuống, bọt nước liền tung ra. Sấm chớp rền vang, Lý Tiệm Hồng vẫn mặc một thân bố y, ống quần cuốn lên từng vòng, dưới chân mang guốc gỗ đi dọc theo con phố, trên lưng cõng theo Đoạn Lĩnh. Mà Đoạn Lĩnh cưỡi lên lưng phụ thân của mình, tay cầm một tán dù, mắt chăm chú nhìn về phía bảng yết tên.

Trước bảng yết đều là tôi tớ, duy chỉ có hai phụ tử là tự mình chạy đến, chăm chú tìm kiếm.

“Có tên của con.” Đoạn Lĩnh nói, “Xếp thứ tám! Là thứ tám!”

“Tốt quá.” Lý Tiệm Hồng nói, “Hài tử của ta quả nhiên rất giỏi.”

Đoạn Lĩnh không ngừng hô to, ‘xếp hạng tám’ khiến Lý Tiệm Hồng không khỏi buồn cười, xoay người cõng cậu vào Ích Ung quán. Người gác cổng thấy bọn họ như vậy thì nói: “Gia đinh không thể tiến vào, sẽ có người giúp công tử nhà các ngươi thu thập.”

“Đây là phụ thân của ta.” Đoạn Lĩnh hướng về phía trước nói.

Người gác cổng nhìn quét từ mắt nhìn Lý Tiệm Hồng từ trên xuống dưới vài lần, chỉ đành để hắn vào trong.

Cả hai gần như đều là toàn thân ướt đẫm, Ích Ung quán đến buổi chiều mới nhận sỹ tử báo danh, vì vậy Đoạn Lĩnh thuận tiện đi lĩnh danh bài, ký tên, tìm đến gian phòng của mình. Đợi đến khi mưa nhỏ hơn một chút, Lý Tiệm Hồng lại bảo cậu chờ ở trong phòng, chính mình quay về mang mọi thứ lại đây.

Trải giường, xếp chăn xong, lại uống hết một bát canh gừng khu hàn, Đoạn Lĩnh nói với phụ thân: “Người quay về trước đi, nơi này hẳn cũng như học đường, buổi tối sẽ cấp cơm.”

Lý Tiệm Hồng gật đầu, hiện tại cũng đã có rất nhiều người đến, hắn đội mũ sa lên che mặt của mình, lại dựa vào cửa phòng nói với Đoạn Lĩnh.

“Những thứ của mình đều phải tự mình cất giữ.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đừng làm mất đồ, nơi này cũng thể so với trong nhà, làm mất liền không ai tìm lại giúp con.”

Đoạn Lĩnh “Dạ” một tiếng, Lý Tiệm Hồng còn dặn: “Một ngày ba bữa đều phải ăn đầy đủ.”

Thiếu niên đến báo danh càng lúc càng nhiều, thậm chí còn có vài người đứng trước cửa chào hỏi, Đoạn Lĩnh cũng đã đáp lại vài lần, hiện tại cậu đang nắm tay của Lý Tiệm Hồng, tiễn hắn ra cửa. Cho dù cậu thật sự rất luyến tiếc, thế nhưng cũng hiểu lúc này nghìn vạn lần cũng phải nhịn xuống, bằng không nước mắt của cậu vừa xuất hiện, Lý Tiệm Hồng càng không thể yên lòng.

“Cha trở về đi thôi.” Đoạn Lĩnh nói, “Con có thể chăm sóc tốt chính mình.”

Lý Tiệm Hồng vừa tới không được mấy tháng, Đoạn Lĩnh cũng thiếu chút nữa đã quên trước kia khi ở học đường bản thân làm sao mà vượt qua được..

“Con vào trước đi.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đừng quản cha, khi rãnh rỗi cha sẽ đến thăm con.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, cậu đột nhiên chạy đến ôm ngang Lý Tiệm Hồng, chôn đầu trong ngực hắn cọ cọ, sau đó mới buông hắn ra, không nói một lời chạy mất.

Lý Tiệm Hồng đứng ở ngoài cửa, nhìn vào hậu viện trống rỗng đã sớm không thấy bóng người.

“Chớ luyến tiếc nữa.” Người gác cổng khuyên nhủ, “Nhi tử của ngươi là muốn đọc sách, thi công danh không phải sao? Trở lại thôi, trở lại đi thôi”

Lý Tiệm Hồng thở ra một hơi thật dài, guốc gỗ gõ lên mặt đường đá phát sinh âm hưởng lộp cộp.

Đoạn Lĩnh nấp trong nội viện, viền mắt đỏ lên dõi theo áo bào của Lý Tiệm Hồng, vừa chạy vừa nhìn xung quanh, thẳng đến khi người đã đi xa cậu mới xoay người tựa vào tường, xoa xoa con mắt rồi bước đi.

Mưa tạnh trời quang, trong không khí còn mang theo khí tức nhẹ nhàng khoan khoái, Đoạn Lĩnh quay về phòng ngủ đã thấy Thái Văn đang vội vàng trải đệm cho cái giường còn lại trong phòng, Thái Diêm thì ngồi yên bên cạnh theo dõi.

“Những thứ lặt vặt không thể để loạn.” Thái Văn dặn dò, “Chỗ này cũng không giống như trong nhà, đánh mất liền không ai tìm giúp đệ.”

Đoạn Lĩnh nhịn không được bật cười, Thái Văn liền gật đầu với cậu, nói: “Hai đứa nên chiếu cố cho nhau.”

Đoạn Lĩnh tiến đến cùng Thái Diêm vỗ vỗ vai nhau, Thái Văn lại dặn dò vài câu, để lại vài thỏi bạc liền đi.

“Ngươi cũng ở phòng này.” Thái Diêm nói.

Đoạn Lĩnh nhìn thấy Thái Diêm thi được hạng nhất, biết hắn nhất định sẽ đến học, không nghĩ tới còn là bạn cùng phòng của mình. Thái Diêm lại nói: “Hách Liên Bác ở trong cái viện đối diện, là ở một mình.”

Đoạn Lĩnh liền chạy đi chào hỏi với Hách Liên Bác, đối phương chỉ đơn giản gật đầu một cái, nói với Đoạn Lĩnh: “Bạt Đô, đi… đi.”

“Ừ.” Đoạn Lĩnh gật đầu, nói, “Hắn sẽ sống được thật tốt.”

Hách Liên Bác nở nụ cười, chỉ chỉ chính mình, hai ngón tay làm ra động tác bước đi. Đoạn Lĩnh hiểu ý, nói: “Đi, đi ăn cơm.”

Đám hài tử trong Ích Ung quán phần lớn đều là gương mặt quen thuộc, Hàn gia vẫn chưa đến, nghe nói là đã quay về Trung kinh rồi. Cách xa vài tháng không gặp mặt, sau khi vào Ích Ung quán phảng phất mỗi người đều bị dán lên một tấm phù chú kỳ quái, khiến các thiếu niên chỉ trong một đêm đều trở nên ổn trọng, ngay cả xưng hô cũng khách khí hơn hẳn, gặp mặt đều là chắp tay một cái, gật đầu mỉm cười.

Niềm vui gặp lại bằng hữu thoáng cái hòa tan sự khổ sở phải ly biệt phụ thân trong lòng Đoạn Lĩnh, thế nhưng sau khi ăn cơm xong trở về phòng, y lại lần nữa cảm thấy cô độc. Đoạn Lĩnh lăn qua lăn lại trên giường, tưởng niệm thân thể ấm áp của phụ thân, còn có nhiệt độ của da thịt cách một lớp áo đơn, trước kia mỗi đêm cậu đều gối đầu lên cánh tay của hắn, cảm nhận hơi thở và nhịp đập của trái tim đối phương.

“Muỗi?” Thái Diêm hỏi.

“Không.” Đoạn Lĩnh cũng không dám cử động nữa, miễn cho quấy rầy giấc ngủ của Thái Diêm, đây là lần đầu tiên cậu ngủ cùng phòng với người khác ở trường, vì vậy liền tận lực cẩn thận, không muốn làm phiền đối phương.

“Nhớ nhà?” Thái Diêm lại hỏi.

“Nào có.” Đoạn Lĩnh đáp, “Trước đây ở học đường cũng không phải ở trọ trong trường sao?”

“Ừ.” Thái Diêm đáp, “Tướng công nuôi từ nhỏ của ngươi đâu? Còn chưa có trở lại?”

“Vẫn chưa.” Đoạn Lĩnh nhớ tới ngôn ngữ hoang đường mình nói cùng Thái Diêm lúc trước thì không nhịn được phì cười, nói, “Cha ta tới, liền để y đi làm chút chuyện.”

Thái Diêm quay đầu liếc mắt Đoạn Lĩnh, ánh trăng vừa lúc chiếu lên gươgn mặt của hắn, môi hồng răng trắng, Đoạn Lĩnh cũng nhìn về phía Thái Diêm, chỉ nghe đối phương nói: “Có phải nhìn rất không giống hay không?”

Đoạn Lĩnh mờ mịt hỏi: “Cái gì?”

Thái Diêm nói: “Là ta cùng với ta ca, tất cả mọi người đều nói như vậy.”

Đoạn Lĩnh ban đầu cũng không có nghĩ đến việc này, chỉ cảm thấy Thái Diêm đã trưởng thành, vì vậy nghe đối phương lên tiếng chỉ có thể “Ừ” một tiếng.

“Cũng không phải là cùng một mẹ.” Thái Diêm giải thích.

“À.” Đoạn Lĩnh đáp.

Thái Văn mày rậm mắt to, Thái Diêm ngũ quan thanh tú có cổ khí chất ngạo nghễ của người đọc sách, cách hành xử cũng có chút xa cách. Hắn có mấy phần chiếu cố Đoạn Lĩnh cũng bởi vì Đoạn Lĩnh vốn không có chút tính công kích nào, cũng không có gì cạnh tranh với nhau, Thái Diêm liền đương nhiên sinh ra ý niệm bảo vệ yếu nhược trong lòng.

Bên ngoài vang lên thanh âm đứt quãng.

“Có người đang thổi địch?” Đoạn Lĩnh có hơi bất ngờ đứng lên, sau khi mở cửa ra, hương hoa mùa hè cũng theo gió đêm thổi đến.

Thái Diêm ngồi dậy, nhìn về phía xa, tiếng địch trúc trắc tựa như xuất phát từ một người chỉ vừa mới học, hơn nữa còn là vừa nghĩ vừa thổi, không quá dễ nghe, thậm chí tựa hồ còn có chút nước bọt chận vào lỗ hổng của địch.

Thái Diêm: “…”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Tương Kiến Hoan?” Đoạn Lĩnh cuối cùng cũng nghe ra, nói, “Là Tương Kiến Hoan!”

Thái Diêm một tay chống cằm, dở khóc dở cười nhận xét: “Đây là lần ta cảm thấy từ khúc này thổi được khó nghe nhất.”

Người ở bên ngoài vẫn không ngừng thổi, Đoạn Lĩnh lại cảm thấy khó chịu thay hắn, hận không thể giúp hắn thổi hết cho xong. Thế nhưng người bên ngoài lại không chút nào hiểu được phong tình, thổi đến càng lúc càng hăng say, rất có ý tứ tự ngu tự nhạc[1].

“Là ai nha.” Thái Diêm quả thực toàn thân nổi da gà.

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh đã đoán được là ai, lại nhịn không được mà buồn cười, thật sự không dám nói.

“Đừng thổi nữa!” Hách Liên Bác ở trong căn phòng bên viện đối diện không nhịn được nữa, mở toang cửa hét to, sau đó vứt luôn một chậu hoa ra ngoài.

“Còn có để cho người ta ngủ hay không?!” Thái Diêm lớn tiếng nói.

Tiếng địch rốt cuộc cũng dừng lại, Đoạn Lĩnh cũng không đóng cửa sổ, Thái Diêm lại nói: “Ngủ thôi ngủ thôi, ngày mai con phải đi học sớm.”

Đoạn Lĩnh liền đắp chăn kín lại, an tĩnh cuộn người trên giường, nhắm mắt nhớ đến Lý Tiệm Hồng. Ở trong mộng, có một đóa hoa chậm rãi rơi xuống, từ ngoài cửa sổ bay vào tận đến bên giường của cậu, lại có một viên đá nhỏ đánh nhẹ vào song cửa, phát sinh một tiếng động nhỏ, cửa sổ liền tự động đóng lại.

“Đại học chi đạo, tại minh minh đức…”

“Biết rồi liền định, định rồi liền tĩnh…”

“Vật có đầu đuôi, chuyện có trước sau, biết trước đoán sau,

sự có chung thủy, biết sở trước sau, tiến gần đến đạo…”

Ích Ung quán có bốn vị quan viên giám thị, Tế Sự là một nam nhân trung niên hòa ái mập mạp, cũng là người lãnh đạo xử lý mọi việc trong quán, hai vị Ti Nghiệp đốc quản bài vở cùng bài tập, một vị Quán Thừa phụ trách giám sát yêu cầu của sỹ tử. Bốn vị quan viên này là do Nam Viện trực tiếp phụ trách, cũng là cơ cấu tối cao trong việc bồi dưỡng sỹ tử tại Thượng kinh.

Trong quán còn có vài học sỹ giảng dạy Ngũ kinh, cùng với không ít trợ giáo, trên từ Tế Sự dưới đến trợ giáo đều là Liêu quan có phẩm cấp, nhưng lại đều là người Hán, các học sinh trên hành lang gặp được bọn họ cũng phải đứng vững, cung kính hành lễ.

“Ừ.” Mỗi lúc như vậy, hoặc Tế Sự hoặc học sỹ đều sẽ gật đầu, thế nhưng giọng mũi đáp lại thì vẫn có chút khác biệt, nếu đối diện là học sinh người Hán sẽ là “Ừ”, mà nếu là người Liêu lại là “À”.

Cuộc sống mới cũng đã bắt đầu, từ “Thiên địa huyền hoàng vũ trụ hồng hoang” đến “Đại học chi đạo tại minh minh đức”, từ “Ba người cùng đi tất có thầy của ta” đến “Bếp có thịt béo, chuồng có ngựa mập, dân mặt đói khát, nông phu gầy teo…” Ánh nắng mặt trời của mùa hè không có thay đổi, bạn học cũng không có thay đổi, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại cảm thấy hết thảy đều có khác biệt long trời lỡ đất.

Ngoại trừ đọc sách viết văn, học đồ của Ích Ung quán còn muốn luyện tập lục nghệ, lễ nhạc xạ ngự thư sổ, ngự chiến xa từ lâu đã không dạy, liền đổi thành cỡi ngựa. Mỗi sáng sớm Đoạn Lĩnh đều phải dậy thật sớm, chạy đến trước sân đấu vật tập hợp, mặt trời lên lại luyện bắt tên. Trần quốc lúc trước đại thể cũng không dạy cỡi ngựa bắn tên, thế nhưng Liêu quốc thượng võ, trọng văn lại càng trọng võ.

Ngày đầu tiên học cỡi ngựa liền có học sinh bị ngã gãy tay, gào khóc thảm thiết nâng trở về, Đoạn Lĩnh thấy vậy thì nơm nớp lo sợ, sợ bị móng ngựa dẫm thành bánh thịt. May mà lúc trước Lý Tiệm Hồng đã dạy cậu lên ngựa, vì vậy một loạt động tác nghiêng người, lên yên đều làm được vững vàng đẹp mắt.

“Không sai!” Giáo đầu khen, “Đã từng cỡi rồi đi, xuống thôi! Người tiếp theo!”

Thái Diêm lên ngựa, con ngựa kia liền lộn xộn một trận hại hắn té lộn nhào một cái, cũng that là chật vật, Đoạn Lĩnh lập tức tiến lên đỡ hắn trở về. Chính vào thời điểm này, bên ngoài có người tiến đến nhỏ giọng nói vài câu với giáo đầu, giáo đầu hơi ngẩng ra liền đi tìm Tế Sự, để lại cả sân thiếu niên không ngừng châu đầu ghé tai bàn luận, cùng với một thớt ngựa còn không hiểu ra sao.

“Không học sao nữa sao?” Các thiếu niên không khỏi có chút mừng rỡ, dù sao lưng mỏi chân đau, cánh tay mỏi như, ai cũng ước gì có thể nhanh chóng về phòng nằm một chút.

Xa xa loáng thoáng phát sinh từng trận âm hưởng, bên ngoài đường lớn tựa hồ có rất nhiều thớt ngựa nhanh chóng phi qua.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Thái Diêm cũng không biết, không bao lâu sau Tế Sự đã đến, sắc mặt cực kỳ không tốt, nói: “Toàn bộ chương trình học hôm nay đều tạm dừng, tất cả học đồ trở về phòng đợi, không có thông tri không được ra ngoài.”

Các thiếu niên ồ lên, Ti Nghiệp lập tức nghiêm mặt quát: “Làm cái gì đó?”

Mọi người liền yên tĩnh, Tế Sự trước khi đi liền thi lễ, các thiếu niên đồng loạt đáp lễ, sau đó xếp hàng ra ngoài, toàn bộ công khóa hôm nay liền tính đến dây kết thúc. Sau khi về phòng, các học đồ không nhịn được đến thăm nhau, nghị luận rộn ràng, mà Hách Liên Bác cũng đến tìm Đoạn Lĩnh, vẫy vẫy tay với cậu.

“Sao, thế nào?” Hách Liên Bác nhìn Đoạn Lĩnh, ý tứ là “Ngươi biết không?”

Thái Diêm đứng ở trong sân, dùng khăn ướt lau mặt, nói: “Có thể phải đánh nhau.”

Lời còn chưa dứt, xa xa lại truyền đến thanh âm rền vang, Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, đám học sinh cũng không ít người hét to. Đoạn Lĩnh liền lôi kéo Hách Liên Bác, nói: “Tới nơi này!”

Hách Liên Bác hiểu ý chạy đến bên tường viện, khom người chống tay xuống đất, Đoạn Lĩnh đạp lên lưng của hắn bỏ lên đầu tường, tiếp theo là Thái Diêm, sau đó cả hai lại hợp lực kéo Hách Liên Bác lên. Ba thiếu niên đi dọc theo nóc nhà túc xá cố leo đến chỗ cao hơn, từ mái hiên nhảy đến nóc của chính sảnh, đứng cao nhìn xa, có thể thấy được toàn bộ những nhà trệt trong thành.

Rất xa, phía ngoài tường thành không ngừng có đá lớn bay vào, những thanh âm rền vang liên tiếp cũng là từ đó phát sinh.

“Đánh nhau!” Hách Liên Bác hưng phấn nói.

“Đánh nhau.” Thái Diêm nhíu mày thật sâu, nói, “Thị người Nguyên? Đã đánh tới dưới thành rồi?”

Đoạn Lĩnh: “…”

Cậu nhớ đến đoạn đàm phán của phụ thân cùng Gia Luật Đại Thạch, tựa như tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong bàn tay của Lý Tiệm Hồng, chỉ là không biết hắn lúc này đang ở đâu?

“Đánh nhau.” Đoạn Lĩnh tâm tình phức tạp nhắc lại.

Càng lúc càng có nhiều cự thạch bay đến, Tuần phòng ti phân tán khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành, dòng người tựa như những nhánh sông không ngừng mở rộng ra bốn phương tám hướng, tiến nhập vào các vị trí phòng thủ của trường thành. Đoạn Lĩnh nhớ đến ca ca của Thái Diêm chính là Tuần phòng ti sử, liền an ủi: “Ca của ngươi võ nghệ cao cường, không có việc gì.”

Thái Diêm “Ừ” một tiếng gật đầu, Hách Liên Bác cũng phát hiện mình hưng phấn hơi quá, vỗ vỗ vai Thái Diêm tỏ vẻ an ủi.

“Lại leo cao hơn một chút nhìn cho rõ.” Đoạn Lĩnh nói, “Không biết Bắc môn thế nào.”

Ba người lại dọc theo mái ngói bò lên trên Thư các, Thư các cao đến ba tầng, bọn họ ngồi trên lan can nhìn ra phía xa. Nơi này càng thấy được rõ ràng hơn, ngoài thành khói lửa nổi lên bốn phía, nơi cửa thành binh tướng giao tranh, dưới thành bị không ít Nguyên quân vây kín.

“Ngươi nói thủ được không?” Thái Diêm hỏi Hách Liên Bác.

Hách Liên Bác lắc đầu, Thái Diêm lại hỏi: “Các ngươi đã từng đánh với người Nguyên, bọn họ làm thế nào?”

Hách Liên Bác không nói gì, cuối cùng lại lắc đầu.

“Nhất định thủ được.” Đoạn Lĩnh nói, “Yên tâm đi.”

Thái Diêm nói: “Cũng may Bạt Đô đã đi trước một bước, bằng không lúc này nhất định sẽ mất mạng.”

Nhớ tới chuyện cũ, cả ba đều không nhịn được thổn thức, Bạt Đô có trốn hay không cùng với việc Oa Khoát Đài có đánh đến Thượng kinh hay không cũng không có quan hệ trực tiếp, nếu đêm đó bọn họ không thể rời khỏi thượng, chỉ sợ hiện tại phụ tử Kỳ Xích đã là quỷ dưới đao của Gia Luật Đại Thạch. Bởi vì, Đoạn Lĩnh lại nhịn không được nghĩ, nếu như mình trở thành chất tử, phụ thân sẽ dừng bước tiến của đại quân ở ngoài thành sao?

“Người nào!” Phía dưới một gã Ti Nghiệp quát lên giận dữ, trung khí mười phần.

Ba người thầm nghĩ không xong, đã bị phát hiện, luống cuống tay chân hoảng hốt tránh né, thế nhưng Tế Sự lại ở trong viện hòa khí nói: “Chậm đã chậm đã, không phạt không phạt, nghìn vạn lần đừng ngã.”

Ba người chậm rãi leo xuống phía dưới, Tế Sự vẫn vạn phần hòa ái, phân phó: “Quỳ ở chỗ này, không có sự cho phép liền không được đứng lên.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Một khắc đồng hồ sau, ba người Đoạn Lĩnh, Thái Diêm, Hách Liên Bác ngoan ngoãn quỳ ở trong sân, Tế Sự chấp tay sau lưng nhàn nhã tản bộ bên cạnh.

“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.” Tế sự nghiêm túc nói, “Có biết các ngươi có thể làm chút gì vì quốc gia sao?”

Ba người không dám tiếp lời, rất sợ bị ăn hèo, thế nhưng tác phong của Ích Ung quán và học đường hoàn toàn bất đồng, rất ít khi dùng thước đánh người. Chỉ là Đoạn Lĩnh tình nguyện chịu đòn, chỉ vì ngôn ngữ của Tế Sự thật sự khiến cậu khó thể chịu đựng.

“Đường đại nhân.” Một gã vệ binh Tuần phòng ti chạy đến.

“Ở chỗ suy nghĩ cho kỹ.” Đường Tế Sự xoay người rời đi.

Đường Tế Sự vừa đi, động tác của ba thiếu niên cực kỳ ăn khớp, lập tức xoay đầu về phía cửa do thám, thẳng đến khi xác định đối phương đã tiêu thất sau khúc ngoặc Hách Liên Bác liền lập tức đứng dậy, nói: “Đi.”

Đoạn Lĩnh nói: “Lại quỳ một lúc thôi.”

“Đều đang đánh giặc rồi, còn quỳ cái gì mà quỳ.” Thái Diêm kéo Đoạn Lĩnh lên, nói, “Đi nhanh lên.”

————-

1/ Tự ngu tự nhạc: Tự mình làm trò vui vẻ cho mình, có thể hiểu như tự tìm được niềm vui.a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.