Ban đầu Gia Luật Đại Thạch vẫn chưa nhận ra người bên trong là ai, thế nhưng vừa nghe được thanh âm này nhất thời liền tỉnh rượu, lui ra phía sau vài bước, quát to: “Người đâu!”
Lập tức có vài thị vệ lao ra vây quanh Gia Luật Đại Thạch, Lý Tiệm Hồng buông chung trà xuống, lẩm bẩm nói: “Cô vương hôm nay căn bản không bằng chó nhà có tang, Gia Luật huynh cần khẩn trương như vậy làm gì?”
Gia Luật Đại Thạch nhất thời thất thố, đợi đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện trong phòng chỉ có duy nhất một mình Lý Tiệm Hồng, lập tức nhìn về phía Tầm Xuân phu nhân, nói: “Ngươi, Quỳnh Hoa viện các ngươi đúng là…”
“Nô gia cũng không nhận ra vị khách nhân này.” Tầm Xuân phu nhân bình thản đáp, “Chỉ là hắn vừa đến đây liền đuổi cũng không chịu đi, nói trừ phi gặp được đại vương mới nguyện ý ly khai, đại vương xin đừng nghi ngờ.”
“Tiến vào uống chén rượu thôi.” Lý Tiệm Hồng nói, “Ân cũng tốt, thù cũng tốt, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, ngươi hà tất canh cánh trong lòng như vậy?”
Gia Luật Đại Thạch cười lạnh một tiếng, ngược lại cũng sảng khoái cất bước vào trong, Tầm Xuân ở phía sau bất chợt đóng cửa lại, đám thị vệ muốn vào trong cũng bị nàng ngăn cản, còn khoát khoát tay, ý bảo xin chớ mạo phạm.
“Các ngươi cứ đợi ở bên ngoài.” Gia Luật Đại Thạch cất tiếng, “Không được ta phân phó, ai cũng không được tiến vào.”
–
Tây Xuyên.
“Ta vẫn luôn suy nghĩ.”
Màn đêm đen kịt, nước mưa tí tách rơi xuống mặt đất, Lang Tuấn Hiệp đang đứng trong một con ngõ sâu hun hút.
Hiện tại y đã bị ép đến đường cùng, không ngừng thở dốc, một đám binh sỹ vây quanh y ngăn ở đầu ngõ, phi phong[1] trên người Triệu Khuê đón gió tung bay, hắn chân đạp nước mưa uy phong mà đến. Lang Tuấn Hiệp dựa người vào bức tường cuối ngõ, phía cánh tay bị mất ngón đã biến thành màu xanh đen, cả cánh tay đều bị phù thũng, làn da căng bóng tựa hồ phát sáng.
“Lý Tiệm Hồng đến tột cùng đã dùng biện pháp gì khiến ngươi khăng khăng một mực với hắn như vậy.” Triệu Khuê chắp tay sau lưng, hình thể cao lớn hùng tráng, ánh lửa chập chùng chiếu sáng lên nửa bên mặt của Lang Tuấn Hiệp.
“Người sống trên đời đều phải tìm một nơi để nương tựa.” Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói, “Nếu không phải ngươi, chính là hắn, tới tới đi đi đều là khách qua đường, có gì khác biệt?”
Trong ngõ nhỏ khắp nơi đều có cung nỏ, bốn phía đều là nhà dân, ngay cả trên mái ngói hay sau bức tường Lang Tuấn Hiệp đang tựa lưng đều có người mai phục. Triệu Khuê vì muốn bắt được y đã phát động hơn một nghìn quân lập trận tại nội thành, quả xứng danh thiên la địa võng, không có đường trốn thoát.
“Khí vận của Lý Tiệm Hồng đã hết.” Triệu Khuê nói, “Ngươi cũng nên bỏ tối theo sáng rồi, kính ngươi cũng là một trang hán tử, ta cũng không cần nhiều lời vô ích.”
Lang Tuấn Hiệp hít sâu một hơi nhắm mắt lại, sau đó lại đem một hơi kia chậm rãi thở ra.
“Ta vốn cho là, thân thủ của Thương Lưu Quân đã đến bậc này, hoàn toàn không cần dùng độc.” Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói.
Triệu Khuê xoay người rời đi, đám thủ hạ lại tiến lên trói Lang Tuấn Hiệp lại, áp giải khỏi con ngõ.
–
Thượng kinh.
“Uống chén rượu thôi.” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói, “Không thể dùng mặt thật gặp gỡ, xin quân lượng thứ.”
Lý Tiệm Hồng nói xong liền rót rượu cho cả hai, lại nâng ly lên trước tỏ lòng kính trọng.
Ly rượu kia Gia Luật Đại Thạch cũng không uống, ngón tay hắn không ngừng gõ gõ lên án kỷ, Lý Tiệm Hồng lại nói: “Phía sau bình phong là nhi tử của ta.”
Gia Luật Đại Thạch thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào bình phong, Đoạn Lĩnh cũng không biết có nên bước ra hay không, cuối cùng chỉ dùng cái bóng tỏ ý, đứng sau bình phong hơi chút khom người.
Đến lúc này Gia Luật Đại Thạch mới nâng ly rượu kia lên uống, sau đó đẩy ngã chiếc ly nằm ngang trên án.
“Bọn họ nói, trong đám người Hán, lá gan của ngươi là lớn nhất.” Gia Luật Đại Thạch trước đó đã ở tiền viện Quỳnh Hoa viện uống đến ngà ngà, lúc này men say đã thấm nhuần, lẩm bẩm nói, “Hiện tại ngươi chạy đến Thượng kinh là muốn làm cái gì?”
“Thiên địa tuy lớn.” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói, “Thế nhưng không đâu bằng nhà mình. Ta có nhà lại không thể trở về, lại không muốn cùng người Nguyên lăn lộn một đoàn, vì vậy chỉ đành đến Thượng kinh ngụ lại.”
“Ngụ lại?” Gia Luật Đại Thạch rất là nghi hoặc, nghe được đối thủ một mất một còn lại có thể lặng yên không tiếng động xâm nhập vào lãnh địa của mình, không khỏi lắp bắp hỏi, “Ngươi ngụ lại nơi nào?”
Gia Luật Đại Thạch nheo lại mắt, nhìn Lý Tiệm Hồng một lúc bỗng nhiên lại nhớ đến vụ hành thích mấy năm trước.
“Lần đó ở học đường!” Gia Luật Đại Thạch cả kinh nói.
“Không sai.” Lý Tiệm Hồng nói, “Trong đó có một người là thủ hạ của ta, người còn lại là thích khách Triệu Khuê phái tới ám sát nhi tử ta.”
Gia Luật Đại Thạch đứng dậy, bước vài bước tới lui trong phòng, Lý Tiệm Hồng lại tựa như cực kỳ nhàn rỗi, đem cái ly bị Gia Luật Đại Thạch xô ngã trên bàn dựng lên, nói: “Lại uống thêm một chén thế nào?”
Gia Luật Đại Thạch xoay người, lạnh lùng nói với Lý Tiệm Hồng, “Ngươi đến tột cùng là định như thế nào?”
“Cục diện Nam Trần ngươi cũng biết.” Lý Tiệm Hồng nói, “Triệu Khuê tước binh quyền của ta, phụ hoàng ta còn hạ chiếu muốn áp giải ta về Tây Xuyên luận tội. Có đôi khi, sự việc cũng chỉ đơn giản như những gì ngươi thấy mà thôi. Nào, đến đây uống rượu.”
Gia Luật Đại Thạch nửa tin nửa ngờ, thở ra một hơi rồi nói, “Ngươi đi đi, Thượng kinh này không dung nổi ngươi.”
“Vậy liền gọi thủ hạ của ngươi vào đây, lập tức trói ta lại giải về Tây Xuyên?” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói.
“Ta cũng không giữ ngươi lại được.” Gia Luật Đại Thạch suy nghĩ một chút, thừa nhận sự thực mình vô cùng uất ức, nói, “Ở thành Thượng kinh này, ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, như trên bình địa. Ngươi còn muốn như thế nào? “
“Ta là tới cứu ngươi.” Lý Tiệm Hồng thản nhiên nói, “Chỉ vì ngươi đã sắp chết đến nơi rồi.”
Gia Luật Đại Thạch bỗng nhiên xoay người trợn mắt nhìn Lý Tiệm Hồng.
“Người Nguyên xuôi nam đã phá thành Hồ Xương, hiện tại đang ở trong núi điều chỉnh đội hình, chỉ vài ngày nữa là đại quân đã đánh tới Thượng kinh” Lý Tiệm Hồng nói, “Thuật Luật Kim thủ bắc lộ, Vương Bình thủ nam lộ, lưỡng viên đại tướng của ngươi đều không thể chống đỡ được thiết kỵ của bộ tộc Bố Nhi Xích Kim. Hôm nay Kỳ Xích đã trốn thoát, hắn chắc chắn sẽ trở về tìm ngươi trả thù.”
Gia Luật Đại Thạch trái lại nở nụ cười, nói: “Lý Tiệm Hồng, ngươi vẫn cứ thích ăn nói dọa người như vậy.”
“Hàn Duy Dung chờ giờ khắc này, đã chờ rất lâu rồi.” Lý Tiệm Hồng thản nhiên nói, “Nếu ta đoán không sai, con của gã đã dùng danh nghĩa cầu học, từ sớm chạy đến Trung kinh.”
Gia Luật Đại Thạch: “…”
“Nếu ta lại không đoán sai, đợi đến khi quân Nguyên đột phá hai lộ nam bắc, tàn sát xong xuôi, viện quân của bọn ngươi vẫn cứ không đến được.” Lý Tiệm Hồng lại làm một tư thế “thỉnh”, nói, “Sự kiên trì của cô vương có hạn, Gia Luật huynh, ly rượu này rốt cuộc huynh có uống hay không? “
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Gia Luật Đại Thạch vẫn là chậm rãi ngồi xuống.
“Ta chấp chưởng Bắc viện đã có hai mươi hai năm.” Gia Luật Đại Thạch nói, “Năm đó ta từng nói với Tiên đế, cho dù là nơi nào, chỉ cần người Hán các ngươi đến, nhất định sẽ xảy ra lục đục, gà chó không yên.”
Gia Luật Đại Thạch gằn mạnh từng chữ nói xong câu này liền nhắm mắt lại, uống cạn ly rượu Lý Tiệm Hồng rót.
“Một đường từ Ngọc Bích quan về phía nam là do Kỳ Xích canh giữ.” Lý Tiệm Hồng nói, “Lợi hại trong đó ta cũng không cần phải dài dòng. Ngươi uống ly rượu thứ ba này, ngày mai liền cho ta mượn một vạn binh mã, ta trước thay ngươi bình định Nguyên quân, sau đó lại một đường đi về phía nam, bình định Tây Xuyên.”
Lý Tiệm Hồng rót đầy ly rượu, dùng ba ngón tay nhấc lên đặt ở trước mặt Gia Luật Đại Thạch.
“Vẫn là ta cạn trước tỏ lòng kính trọng.” Lý Tiệm Hồng nhìn cũng không nhìn Gia Luật Đại Thạch, tiện tay làm tư thế “thỉnh”, “Gia Luật huynh, thỉnh.”
Gia Luật Đại Thạch cũng không uống ly rượu này, chỉ ngồi ở một bên án kỷ, khủy tay tựa lên trên, nhích đến gần một chút nhìn chằm chằm vào Lý Tiệm Hồng..
“Ngươi biết vì sao Triệu Khuê muốn giết ngươi chứ?” Gia Luật Đại Thạch hỏi.
“Ta không hận Triệu Khuê.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đây là lời nói thật, ta cùng với hắn cũng không có thâm cừu đại hận, mỗi người đều có con đường riêng cần đi, lại không phải trận đấu công bình, tự nhiên, nếu hắn muốn phản bội Lý gia ta, như vậy liền phải đợi lúc khác luận định lại.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt âm thanh hỗn độn, sắc mặt của Gia Luật Đại Thạch hơi đổi một chút, Lý Tiệm Hồng lại nhìn ra ngoài cửa.
“Không thể đi vào.” Thanh âm của Tầm Xuân vang lên, “Đại vương đang tiếp khách ở bên trong.”
“Đại vương.” Thái Văn thở hổn hển nói, “Xin nhanh chóng quay về Bắc viện, người của nam bắc lưỡng lộ đã mang tin về!”
Gia Luật Đại Thạch nhất thời biến sắc, Lý Tiệm Hồng lại không thốt ra lời gì.
Thái Văn báo cáo xong liền xoay người rời đi.
“Đến dắt ngựa của Đại vương ra thôi.” Thanh âm của Tầm Xuân ở bên ngoài lại nhẹ nhàng vang lên.
Tầm Xuân chậm rãi mở cửa phòng ra, Gia Luật Đại Thạch bỗng nhiên đứng dậy.
“Lần trước chúng ta giao chiến, đến bây giờ đã là cách bao lâu?”
“Năm năm” Sắc mặt Gia Luật Đại Thạch âm trầm nhanh chóng rời đi, chén rượu thứ ba thủy chung vẫn không uống
“Đến đây từ biệt.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đi thong thả không tiễn.”
Gia Luật Đại Thạch nghe được câu này đột nhiên lại dừng bước, xoay người đi về phía Lý Tiệm Hồng. Lý Tiệm Hồng cũng đứng dậy, hơi hơi chỉnh sửa cẩm bảo, chắp tay sau lưng nhìn Gia Luật Đại Thạch.
Gia Luật Đại Thạch lần thứ hai dừng bước, xoay người rời đi, chỉ là lúc bước đến cửa lại lần nữa trở về. Lý Tiệm Hồng nở nụ cười nhìn hắn. Đoạn Lĩnh tò mò thò đầu ra quan sát Gia Luật Đại Thạch, nhưng lại bị Lý Tiệm Hồng đẩy đến vị trí cũ.
“Những ngày qua, ngươi cùng nhi tử của ngươi đều ở Thượng kinh?” Gia Luật Đại Thạch hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Tiệm Hồng nghiêm trang nói, “Thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không giao nó cho ngươi, ngươi chỉ cần biết nó vẫn ở trong thành là đủ. Không nên mưu toan bước qua điểm mấu chốt của ta, Gia Luật huynh.”
Gia Luật Đại Thạch lại nhìn chằm chằm Lý Tiệm Hồng một chốc, sau đó bước đến án kỷ nâng chén rượu kia lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lại tiện tay ném xuống mặt đất. Lý Tiệm Hồng mỉm cười làm ra một động tác “Thỉnh”, đem Gia Luật Đại Thạch tiễn ra khỏi cửa.
Đoạn Lĩnh thấy người đã đi mới bò ra khỏi tấm bình phong.
“Nghe hiểu không?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
“Không hiểu được bao nhiêu. ” Đoạn Lĩnh lắc đầu nói.
“Vậy ăn no không?” Lý Tiệm Hồng lại hỏi.
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng nói: “Thế thì về nhà thôi.”
Chỉ là đêm nay Lý Tiệm Hồng tựa hồ không thể ngủ say, hắn chỉ ôm chặt lấy Đoạn Lĩnh không ngừng trò chuyện với cậu. Đoạn Lĩnh nghe mãi cũng hiểu một chút —— ba nước Liêu, Trần, Nguyên chính là vị thế khắc chế lẫn nhau, chỉ cần một phương có thế lực quá lớn thì hai phe còn lại sẽ ăn ý liên hợp lại, kềm chế quốc gia cường thịnh hơn. Trận Hoài thủy lần đó chính là chiến trường của Liêu, Trần, mà người Nguyên đóng vai trò kềm chế bên cạnh. Lúc Liêu quốc cường thịnh thì người Hán liền mượn lực của người Nguyên, tiêu hao quốc lực Đại Liêu.
Hiện tại người Nguyên nổi dậy, thái độ của Trần quốc là cực kỳ trọng yếu, mối nhục Thượng Tử chưa bị quên đi, với tác phong của Triệu Khuê rất có thể sẽ để mặc cho Liêu, Nguyên lưỡng bại câu thương, thậm chí vô cùng có khả năng liên hợp với người Nguyên. Một ngày Nam Trần liên hợp với người Nguyên, Liêu quốc tất phải đại thương nguyên khí, cũng chính là nói Gia Luật Đại Thạch phải đối mặt với một hồi chiến tranh không có bao nhiêu cơ hội thủ thắng, mà bản thân hắn cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đoạn Lĩnh vẫn nhớ rõ câu hỏi sau cùng của mình trước khi ngủ thiếp đi:
“Nếu như cha không giữ lời hứa thì sao?”
Lý Tiệm Hồng đáp: “Nếu như ta là loại người không giữ lời hứa, Tầm Xuân cũng sẽ không ở bên ngoài thổi địch.”
Đoạn Lĩnh đã không nghe thấy được, cậu không biết địch khúc nọ chỉ có người Hán hiểu, lúc thổi lên bi thương uyển chuyển, rung động đến tâm can, tựa như đang không ngừng nhắc nhở, không thể quên mối nhục Thượng Tử.
–
Tây Xuyên.
“Ta cũng không hận Lý Tiệm Hồng.” Triệu Khuê nói, “Vừa vặn tương phản, ta đối với hắn là thập phần kính nể, giang sơn Đại Trần ta suốt bốn trăm năm qua, cho đến nay chỉ có duy Lý Tiệm Hồng là bực đại tài dụng binh như thần.”
Cánh tay của Lang Tuấn Hiệp bị đâm mấy đạo vết thương, máu độc cuồn cuộn không ngừng chảy ra, Triệu Khuê cùng Vũ Độc đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn. Từ khi bị mang về phủ tướng quân cho đến bây giờ, Lang Tuấn Hiệp trước sau vẫn duy trì trầm mặc, một câu cũng không nói. Vũ Độc khinh bỉ nhìn y, vùng quanh lông mày có đôi chút nhướng lên, phảng phất như đang nhìn một dược nhân.
“Mở xích chân cho y.” Triệu Khuê phân phó.
Trong đám thuộc hạ liền có người tiến lên giúp Lang Tuấn Hiệp mở khóa.
Triệu Khuê ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, nói: “Ngươi biết ta vì sao muốn giết Lý Tiệm Hồng không?”
Lang Tuấn Hiệp vẫn trầm mặc như trước.
Triệu Khuê nói: “Năm Khánh Nguyên thứ mười bảy, bốn châu Trung Nguyên trưng binh hai mươi bảy vạn, thuế phú bốn mươi mốt vạn bốn ngàn lượng.”
“Năm Khánh Nguyên thứ mười chính, bốn châu trưng binh ba mươi ba vạn, thuế phú ba mươi sáu vạn.”
“Năm Khánh Nguyên thứ hai mươi bảy, trưng binh ba mươi sáu vạn, thuế mười chín vạn. Trong đó đệ tử Giang Châu là tòng quân nhiều nhất, thứ nhì Ích Châu, sau đó lần lượt là Dương Châu, Giao Châu.”
“Binh mỗi năm mỗi nhiều, thuế lại mỗi năm mỗi ít.” Triệu Khuê nói, “Trong mười năm nay, đã có gần một trăm vạn người bị đưa đến phương bắc. Thiên hàn địa lãnh, mấy năm giao tranh liên tục, không ít thanh niên tuổi chưa đủ mười sáu đã bỏ mạng tại Ngọc Bích quan, từ nay về sau đã không thể liếc nhìn cố hương lần nữa.”
Lang Tuấn Hiệp nhìn chằm chằm bồn máu loãng, thấy được ảnh ngược của trời xanh ngoài cửa sổ.
“Vì vậy khiến cho ruộng đồng vài năm liên tục không có người cày bừa, khu vực phía nam phản loạn nổi lên bốn phía.” Triệu Khuê nói, “Lý Tiệm Hồng dụng binh như thần, không sai. Thế nhưng chúng ta đã không còn lương thảo, cũng không còn binh lính có thể đưa ra tiền tuyến nữa rồi.”
Triệu Khuê đứng dậy, nói với Lang Tuấn Hiệp: “Hắn sinh không gặp thời, vì vậy phải chết.”
“Ngươi vốn không cần nói với ta những lời này.” Lang Tuấn Hiệp thản nhiên đáp, “Trong mắt thích khách chỉ có mạng, không có người. Cho dù ngươi có chữa lành cho ta, ta cũng sẽ không nhận ân tình của ngươi.”
Triệu Khuê vội nói: “Ta không có ý mời chào ngươi, sau khi chữa vết thương này xong, ngươi có thể tự mình rời đi.”
Vũ Độc thuận miệng nói: “Nếu ngươi muốn quay lại ám sát Đại tướng quân thì xin cứ tự nhiên, mỗi người đều nhìn vào bản lãnh của mình.”
Lang Tuấn Hiệp trầm mặc.
“Bất quá, trước khi rời khỏi nơi này.” Triệu Khuê nói, “Còn phải thỉnh ngươi đi gặp một người.”
Lông mày của Lang Tuấn Hiệp có hơi nâng lên.
“Thỉnh.” Triệu Khuê đưa Lang Tuấn Hiệp vào thính đường của tướng quân phủ, bên trong có một lão phụ nhân đang ngồi, nhàn nhã uống trà bơ.
Lang Tuấn Hiệp: “…”
Triệu Khuê nói: “Nghe nói ngươi và cô nương Phí Liên gia đã định ra hôn sự.”
Lang Tuấn Hiệp không đáp, chỉ hướng vào trong phòng nói một câu tiếng Tiên Ti, lão phụ nhân kia mắt đã mờ, lập tức buông chén trà đưa tay sờ soạng, Lang Tuấn Hiệp liền bước nhanh vào trong, dùng tay phải cầm lấy tay lão, đem bàn tay trái bị mất ngón giấu ở sau lưng, lại quỳ một gối xuống, dùng trán chạm vào bàn tay của lão phụ nhân nọ.
Lão phụ nhân nở nụ cười, nói vài câu với Lang Tuấn Hiệp. Lang Tuấn Hiệp hít sâu một hơi cũng không có tiếp lời, chỉ vỗ vỗ bàn tay của nàng tỏ vẻ trấn an.
Triệu Khuê nói: “Ngươi có thể cùng nàng ôn chuyện.”
Sau khi bảo người đóng cửa lại, Triệu Khuê cũng xoay người rời đi, không để ý đến Lang Tuấn Hiệp nữa. Vũ Độc khoanh tay lại, lập tức đi theo bên cạnh Triệu Khuê.
“Tính mạng của lão còn bao lâu?” Triệu Khuê hỏi.
Vũ Độc đáp: “Không được một khắc đồng hồ, đợi một lát khi quay về, nếu tên kia đã một kiếm giết chết bà lão nọ thì người liền lập tức không có rồi.”
Triệu Khuê cười cười, lắc đầu nói: “Hẳn là sẽ không.”
Vũ Độc nói: “Người này ngay cả sư môn cũng có thể tàn sát, tất không biết niệm tình xưa.”
“Ta nghe Ảnh đội báo lại.” Triệu Khuê đứng ở hoa viên nhìn bầu trời trên cao, đáp, “Bọn họ dọc theo Tiên Ti sơn nghe ngóng không ít thôn làng, cuối cùng mới phát hiện được ngôi mộ của nữ hài đã từng đính ước với y, trước một còn có người đặt loài hoa chỉ sinh trưởng trên vách đá.”
“Ô Lạc Hầu Mục, không ngờ được còn là hậu duệ của vương thất.” Triệu Khuê nói xong còn gật đầu, không rõ là kinh ngạc hay thổn thức, chỉ xoay người rời đi.
—————–
1/ Phi phong: Loại áo choàng không tay, chỉ có một mảnh vải phía sau lưng.