Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

Chương 57




Phía chân trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm chớp vang rền, Vũ Độc về phòng lại thấy Đoạn Lĩnh đã nằm trên giường, mắt vẫn mở to nhìn về phía mình.

“Còn chưa ngủ?” Vũ Độc hỏi.

Đoạn Lĩnh lắc đầu, dự định ngồi dậy nhường giường lại cho Vũ Độc..

“Ngươi ngủ bên trong đi.” Vũ Độc nói, “Trên mặt đất bẩn, lúc nãy đã thấy tiểu nhị lau sàn, cái thùng nước kia không biết đã dùng bao lâu, ngay cả thành giếng cổ trăm năm so với nó còn sạch hơn mấy phần.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười. Hai người cùng nhau đồng hành, đến nơi này lại chen chúc trong một căn phòng hảo hạng của dịch trạm, tuy là nói có chút không quen, thế nhưng giường vẫn có thể coi như khá lớn.

“Lúc trở về không chừng cũng đã dời đô rồi.” Vũ Độc thuận miệng nói, “Nếu thật lập được đại công, Mục Khoáng Đạt hẳn là không thể không cấp cho chúng ta một gian viện rộng rãi hơn.”

Đoạn Lĩnh thì lại vẫn nhớ đến chuyện buổi chiều đang nói, cất giọng hỏi: “Tạ Hựu vẫn đóng tại Giang Châu sao?”

Vũ Độc “Ừ” một tiếng, Đoạn Lĩnh suy nghĩ đến xuất thần, thế nhưng vừa nhớ đến những lời buổi chiều Vũ Độc nói thì lại cảm thấy muốn biết nhiều thêm nữa. Chỉ là Vũ Độc dù sao cũng là người trong giang hồ, hắn không hiểu được chiêu số đùa giỡn chính trị của Mục Khoáng Đạt, vì vậy cũng không biết được nhiều lắm. Từ xưa đến nay, quân quyền cùng tướng quyền, địa phương và trung ương đều là tiết chế lẫn nhau, hai bên đấu sức hệt như một trận thi đấu kéo co.

Đoạn Lĩnh từ từ phát hiện, Đại Trần đã trải qua không ít chiến loạn rốt cục cũng có thể vượt qua giai đoạn nguy nan nhất, thế nhưng giữa lúc nghỉ ngơi lại sức này, mạch nước ngầm nội đấu lại bắt đầu cuồn cuộn khởi động, chỉ cần sơ ý một chút cả chiếc thuyền lớn Đại Trần liền triệt để lật úp, không thể cứu vãn. Hoài Âm ở tây bắc Giang Châu, sau khi Thượng Tử rơi vào tay giặc, nơi này cũng trở thành trọng địa trấn giữ giang bắc của Đại Trần, thế lực địa phương ngang ngược thịnh vượng, ẩn ẩn có ý thao túng vương quyền, mà hôn sự của Đoan Bình công chúa chính là một thủ đoạn dùng để lung lạc Hoài Âm hầu Diêu Phục.

Lúc này dời đô liền tương đương với việc công khai trở mặt với Hoài Âm hầu, cũng biểu lộ rõ ý định lần thứ hai muốn dùng vùng Trung Nguyên làm cứ điểm, quyết tâm thu phục phương bắc của Lý gia. Người ở sau lưng chỉ đạo hết thảy thoạt nhìn là Mục Khoáng Đạt, trên thực tế kẻ nắm quyền quyết định sau cùng chính là Lý Diễn Thu, chỉ không biết tên Thái tử giả kia có đủ dũng khí cùng sự sáng suốt kia hay không.

“Thái tử là người như thế nào?” Đoạn Lĩnh đột nhiên hỏi.

Vũ Độc trở mình không để ý đến cậu, Đoạn Lĩnh lay lay Vũ Độc vẫn không chiếm được đáp án chỉ đành thôi. Y mở to mắt tự hỏi, nếu đổi vị trí với nhau, dưới tình thế chỉ có y cùng Tứ thúc chèo chống giang sơn, liệu y có sợ không? Chỉ là dù nghĩ bao nhiêu đi nữa, việc dời đô cũng thật sự đã sắp tiến hành rồi. Đoạn Lĩnh vừa nghĩ đến đây, trái tim lại mơ hồ hưng phấn không ngừng, đây chính là cảm giác hưng phấn trước khi bước vào một cuộc phiêu lưu nguy hiểm…



“Ngươi thế nào suốt ngày đều trưng ra bộ dạng thiếu ngủ như vậy?”

Hôm sau, lúc Vũ Độc muốn khởi hành thì Đoạn Lĩnh vẫn còn buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, vừa rời khỏi giường liền chỉ muốn nằm lại, nếu không ai quản thì ngay cả đường y cũng không đi được. Hôm nay mưa rào cả ngày, từ sáng đến chiều trăm vạn giọt mưa cứ không ngừng rơi tí tách xuống mặt đường, trời sắp vào thu rồi, khu vực phía bắc Tây Xuyên cũng bắt đầu dần dần lạnh xuống.

Lúc tới bên bờ Mân giang cũng vừa lúc hoàng hôn, mưa vẫn không có dấu hiệu gì tạnh lại, Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là thiếu gia, ta là tùy tùng.”

“Được.” Đoạn Lĩnh gật đầu, đem y phục sửa lại ngay ngắn, Vũ Độc cũng rất tận tình chỉ bảo y, khi gặp người nào nên nói như thế nào, nói cái gì mới không để lộ sơ hở. Đoạn Lĩnh gật đầu không ngừng, vẻ mặt khiêm tốn, chỉ là trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện khác.

Vũ Độc dần dần phát hiện Đoạn Lĩnh quả thực không phải người thường, có lẽ phải nói, cũng không phải người bình thường như trước đó hắn vẫn cho là. Tiểu tử này nghĩ nhiều nói ít, mọi việc trước khi nói ra đều phải cân nhắc nhiều lần, thoạt nhìn tựa như không yên lòng thế nhưng lại nhìn đến cực kỳ thấu triệt, thậm chí còn có thể chú ý tới những chi tiết ngay cả hắn cũng sơ xuất không nhận ra.

Mấy ngày liên tiếp mưa dầm không ngừng, sơn đạo trơn trợt, có không ít nơi gặp cảnh đất đá sụp lở, xa phu chỉ có thể đi đường vòng. Tối nay, xa phu đã hoàn toàn lạc đường, gã hướng về phía Vũ Độc không ngừng ‘A a’ gọi, Vũ Độc chỉ đành nhảy lên ngọn cây nhìn khắp xung quanh quan sát địa hình.

“Làm sao bây giờ?” Đoạn Lĩnh muốn rời khỏi xe, Vũ Độc lại bảo y ngồi yên.

“Ngươi cứ hấp tấp như vậy làm sao có thể làm thiếu gia.” Vũ Độc lẩm bẩm mở ra địa đồ, bốn phía tối đen không có thứ gì để làm mốc, khắp nơi gió thổi mưa tuôn, lạnh đến cả người run rẩy.

“Người của trạm dịch nói phải đi con đường này.” Đoạn Lĩnh chỉ vào một con đường trên bản đồ, “Mà chúng ta dường như đã bỏ lỡ.”

“Ta hoài nghi chúng ta đã rẽ nhầm đường.” Vũ Độc thực sự rất đau đầu, xa phu là câm điếc, nói không nói được mắng không mắng xong, chỉ có thể dựa vào thủ thế chỉ hướng, lúc còn ở Tây Xuyên vẫn tốt, vừa vào đến Hán Trung liền trở thành kẻ mù đường.

“Như vậy quay lại thôi.” Đoạn Lĩnh nói.

“Lối rẽ nhiều lắm.” Vũ Độc đáp, “Nếu cứ đi tiếp cũng không biết sẽ đến chốn thâm sơn cùng cốc nào, chi bằng cứ qua đêm tại đây.”

Xa phu đánh xe đến ven đường, lại đắp một cái lán nhỏ, Đoạn Lĩnh ngồi trong xe, Vũ Độc nói: “Ta đi xem tình hình xung quanh.”

“Ta cũng đi xem.” Đoạn Lĩnh cầm lấy thanh chủy thủ Mục Khoáng Đạt cho y phòng thân nhảy xuống xe.

Vũ Độc nhìn y, có chút ngoài ý muốn.

“Lúc này lá gan tại sao lại lớn lên rồi?” Vẻ mặt của Vũ Độc chính là không sao hiểu được..

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh vừa rời khỏi Tây Xuyên liền cảm thấy sinh mệnh không còn nguy hiểm, lá gan cũng lập tức lớn lên. Dù sao ngoại trừ Lang Tuấn Hiệp cũng sẽ không có ai vô duyên vô cớ đến giết y, trước đó ở thượng kinh tốt xấu Đoạn Lĩnh cũng đã học võ công suốt một năm, sau này bình thường vẫn có luyện tập, hẳn là không tệ lắm.

“Ta… chỉ là muốn đi xem một chút.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Ở chỗ này chờ.” Vũ Độc nói.

Vũ Độc xoay người ly khai, lại càng nghĩ càng lo lắng, hắn nhanh chóng đảo người trở về, lấy ra một viên thuốc đút cho Đoạn Lĩnh, nói: “Nuốt vào.”

“Là cái gì?” Đoạn Lĩnh bị đắng đến giật mình, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Độc thì đành phải nuốt xuống, trong bụng đầu tiên là cảm thấy mát lạnh, sau đó lại ấm lên không ít, Vũ Độc lại đưa cho y một hạt châu màu vàng.

Đoạn Lĩnh: “!!!”

Đoạn Lĩnh vẫn nhớ rõ hạt kim châu này, đó là một con rết độc!

Y không dám nhận, càng không dám nhìn Vũ Độc, Vũ Độc gắt: “Cầm!” rồi ném cho y, Đoạn Lĩnh chỉ đành phải tiếp nhận, cắn môi liều mạng một lần. Dù sao nếu như y bị cắn rồi Vũ Độc cũng sẽ cho y thuốc giải, chỉ là lúc nhận lấy, con rết kia cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, chỉ lẳng lặng cuộn tròn.

“Cất nó vào trong ngực.” Vũ Độc lại nói, “Ta đi tìm cho ngươi một ít nước uống, sẽ về nhanh thôi.”

Vũ Độc rời đi, Đoạn Lĩnh không dám cầm kim châu lộn xộn càng không muốn cất giữ vào người, đầu tiên y vẫn để ở một bên quan sát hết nửa ngày, lại đột nhiên nghĩ đến viên thuốc vừa rồi Vũ Độc bảo mình ăn, bên trong hẳn là sẽ có vài vị như hùng hoàng gì đó, như vậy con rết này hẳn sẽ không cắn y. Đoạn Lĩnh nơm nớp lo sợ không rõ ý tứ của Vũ Độc, thế nhưng y vẫn chiếu theo lời hắn mà làm, đem kim châu cất vào trong ngực.

Trong bóng tối, xa phu lấy ra một cái tẩu thuốc, ngồi xổm trong lán trú mưa bập từng làn khói, Đoạn Lĩnh lấy ra một cái bánh chia cho xa phu một nửa, lại lung tung chỉ trỏ vài cái ý tứ nói đối phương đã vất vả rồi, chỉ là hai bên ngôn ngữ không thông, chỉ đành để mặc.

Xa xa truyền đến một tiếng huýt dài, Đoạn Lĩnh nhất thời bị kinh động vén màn xe nhìn ra.

Trời đã tạnh mưa, xung quanh một mảnh yên tĩnh, bóng đêm đen kịt nhìn không thấy đầu ngón tay, chỉ có tẩu thuốc của xa phu lúc mờ lúc tỏ ánh lên tia sáng leo lét. Đoạn Lĩnh rời khỏi mã xa nhìn về phía cuối đường.

Mây đen bị gió xua tan, từng vũng nước đọng lớn nhỏ đồng loạt phản chiếu trời sao, Đoạn Lĩnh tựa hồ nhìn thấy trên cây có vật gì đó bay đi bay lại liền tiến gần hơn một chút để nhìn, đột nhiên chợt thấy một đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn chằm chằm vào mình liền sợ đến thét to. Giữa chốn đồng không mông quạnh, tiếng thét đó lập tức truyền đi thật xa.

“Làm sao vậy!” Vũ Độc bị tiếng thét vừa rồi của Đoạn Lĩnh làm cho kinh hãi, lập tức dùng kinh công vọt về gần chỗ mã xa.

“Có… có một con chim.” Đoạn Lĩnh chỉ lên tán cây, trên đó có một con chim, dân gian thường gọi là cú mèo. Vũ Độc gương mặt co quắp xoay người, cầm theo bầu nước đi đến cái hồ gần đó tìm nước sạch.

Đoạn Lĩnh đi theo phía sau Vũ Độc, trời đêm trong vắt, không khí tươi mát, nhất thời tâm trạng của y cũng trở nên thả lỏng không ít.

“Phụ cận nơi này cũng có người.” Đoạn Lĩnh nói, “Dường như là ở bên kia, chúng ta có nên đi qua chào hỏi không?”

“Xuất môn ra ngoài không nên chào hỏi lung tung với người khác.” Vũ Độc đáp, “Không phải người nào cũng là kẻ hiếu khách.”

Vũ Độc sau khi lấy nước xong liền nhảy xuống hồ tắm rửa, hắn để trần thân trên, tiện tay cầm theo hầu bao, trên người chỉ mặc một cái quần cùng Đoạn Lĩnh sóng vai quay về mã xa.

“Đói bụng không?” Vũ Độc hỏi.

Đoạn Lĩnh vừa rồi đã ăn nửa cái bánh, y liền lấy phần còn lại ra đút cho Vũ Độc, Vũ Độc một bên hong khô quần áo một bên ăn bánh trên tay Đoạn Lĩnh, nói: “Đợi đến khi tới Đồng Quan liền dẫn ngươi đi ăn bữa ngon…”

Vừa dứt lời, đột nhiên xa xa truyền đến một tràng ngựa hý, tựa hồ có chuyện gì đó đã xảy ra, Đoạn Lĩnh và Vũ Độc nhất thời đều bị kinh động.

“Không tốt!”

Xe ngựa ầm ầm lay động, mặt đất rung chuyển không ngừng, xa phu thét lên kinh hoảng, sau đó tiếng kêu lại im bặt, trực giác được rèn luyện qua vô số lần đứng trước ranh giới sinh tử của Đoạn Lĩnh nhất thời bùng lên.

“Đi mau!” Y lập tức gào to, kéo theo Vũ Độc chạy trốn, hai người hướng về phía cây cối rậm rạp nhất mà lẫn vào.

“Mọi thứ đều ở trên xe!” Vũ Độc nói.

Chỉ là một giây chần chờ, sau đó Vũ Độc liền cam chịu làm theo quyết định của Đoạn Lĩnh, hai người lẻn và trong bụi cỏ, chỉ giây lát sau liền có một mũi tên nhọn bay thẳng về phía bọn họ ẩn thân, Đoạn Lĩnh lập tức xoay người né tên, cùng Vũ Độc chạy về phía hồ nước.

Có người cỡi ngựa vọt vào trong rừng cây, xung quanh lúc này đều là bụi rậm, Vũ Độc không mang theo binh khí, Đoạn Lĩnh chỉ có một thanh chủy thủ vừa được ban thưởng vẫn cầm theo từ đầu, lập tức giao nó cho Vũ Độc. Vũ Độc nhìn cũng không nhìn lập tức nhấn đối phương vào sau một bụi rậm, đem vải ướt chặn miệng và mũi của y lại, sau đó tung ra một loại thuốc bột có chứa huỳnh quang, thuốc bột tựa như đom đóm bay ra, rơi vào đống cỏ gần đó

Chỉ thấy khắp nơi đều có người vây đến, ngôn ngữ của bọn họ cực kỳ xa lạ, hoàn toàn không nghe được, Đoạn Lĩnh liền hiểu ra, bọn họ đụng phải một nhóm người Đảng Hạng! Dịch trạm bọn họ nghỉ lại cách Tây Lương không xa, như vậy lần lạc đường này đã đưa bọn họ đến biên giới giữa Đại Trần và Tây Lương, người Đảng Hạng vốn thích làm đạo tặc, tình huống hiện giờ hẳn là bọn họ đã là món hàng trong mắt người khác.

Ngay sau đó, đám đạo tặc ăn mặc theo lối người Đảng Hạng nhất thời giương cung chỉ về phía Đoạn Lĩnh và Vũ Độc đang ẩn nấp, cả đám người đông đúc đứng vây thành nửa vòng tròn, cao giọng la hét gì đó.

Vũ Độc chậm rãi giơ tay lên, ý bảo bản thân không có vũ khí.

“Không được bước ra.” Vũ Độc nói, “Bế khí.”

Đoạn Lĩnh ẩn thân phía sau bụi rậm, y thật ra không chút lo lắng cho Vũ Độc, với bản lĩnh của người này, thế gian hiện nay ngoại trừ ba vị đại thích khách kia đích thân xuất thủ, sợ rằng chưa có người nào có thể làm khó được hắn, chỉ là y không khỏi hiếu kỳ muốn xem Vũ Độc rat ay như thế nào.

Đám đạo tặc lại áp sát hơn một chút, Vũ Độc đột nhiên khom người, cả đám đạo tặc đồng thời phản ứng, chỉ là bọn họ vừa hít vào một hơi đã cảm thấy phế phổi đau nhức, bàn tay cầm cung cũng buông lỏng không ngừng kêu to. Nhìn tình huống thế này, cả đám mã tặc hiển nhiên đều đã trúng độc, tràng diện hoàn toàn hỗn loạn, Vũ Độc vốn đang đứng yên lại lộn ngược ra sau nhảy lên trên chạc cây, còn thuận tay bẻ lấy một nhánh cây dài nhất.

“Không được ra mặt!” Vũ Độc lo lắng Đoạn Lĩnh sẽ làm ra hành động hồ đồ, lần thứ hai lớn tiếng căn dặn, sau đó thân ảnh liền như một ngọn gió thổi thẳng vào đám mã tặc.

Nhánh cây ở trong tay Vũ Độc chẳng khác gì lợi khí nguy hiểm, hắn chỉ nhẹ nhàng vung lên liền thoải mái vạch một đường ngang cổ họng của gã đạo tặc gần nhất, máu tươi phun ra lên láng. Đám người đến lúc này mới ý thức được Vũ Độc không dễ chọc vào, liền càng sợ hãi rống to hơn, đồng loạt lui ra phía sau. Trên tay Vũ Độc chỉ có một nhánh cây dài hơn nửa xích, thế nhưng khí thế lại hệt như lưỡi dao sáng loáng cực kỳ nguy hiểm.

Đám người kia sợ hãi vạn phần, ôm cổ hét thảm chạy trối chết.

Vũ Độc tiện tay ném nhánh cây qua một bên, Đoạn Lĩnh khẽ nhếch môi phát hiện một vấn đề.

Vũ khí đầy đất, đám đạo tặc đều đã bỏ trốn, nền cỏ vấy đầy máu tươi… thế nhưng lại không có xác người chết.

Đoạn Lĩnh: “Đều chạy thoát? Thế nhưng… ngươi không phải cắt đứt cổ họng bọn họ sao?”

Vũ Độc nói: “Ta chỉ rạch lớp da cổ mà thôi, dọa dẫm một chút, cái cổ đã phun máu lại còn ai dám đánh tiếp? Đương nhiên là lập tức chạy đi rồi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Nói rồi hai người lại nhìn ra phía xa, Đoạn Lĩnh đột nhiên nhớ đến.

“Không đúng! Đồ trên xe ngựa đều mất hết rồi!”

Vũ Độc chợt tỉnh ngộ, vội vàng men theo quan đạo truy đuổi về phía đám đạo tặc bỏ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.