Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

Chương 25




Đem chén cháo Tôn Cốc Thanh bưng tới uống sạch, phát giác chân mình vẫn chưa thể cử động, Mạc Sinh Bạch không khỏi nhíu mày “Không biết Quỷ y có thể cho tại hạ hỏi, chân ta khi nào cử động được?”

“Ngươi quỳ quá lâu, nhưng không có gì đáng ngại. Một hai ngày nữa sẽ không có chuyện gì.”

“Vậy, độc của Cao cô nương…”

Nghe Mạc Sinh Bạch nhắc đến ba chữ ‘Cao cô nương’, Tôn Cốc Thanh cười đến ý vị thâm trường “Ta đã chẩn bệnh cho Cao cô nương rồi, nàng trúng Thất nhật tiêu hồn, cũng may đã được cao thủ kịp thời phong bế các huyệt đạo chính, mới không làm cho độc tố khuếch tán.” Khi nói đến ‘Cao cô nương’ liền tăng thêm ngữ khí, lại nói “Dược liệu Cao cô nương cần dùng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ chân ngươi tốt lên để hỗ trợ.”

“Quỷ y đã phân phó, tại hạ tuyệt đối sẽ không từ chối.”

“Cũng không phải đại ân gì, nhưng nếu nàng được trị khỏi, ngươi đáp ứng ta một yêu cầu.”

“Chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại lí, tại hạ nếu có thể làm nhất định sẽ làm.” Mạc Sinh Bạch nhìn vào mắt Tôn Cốc Thanh, sự nghiêm túc trong mắt hắn làm trái tim Tôn Cốc Thanh không nghe lời một trận đập loạn.

“Ngươi không có việc gì thì nghỉ ngơi trước đi, ta đi sắc thuốc cho ngươi.” Nói xong vội vã bước ra ngoài, thiếu chút nữa đụng trúng cửa.

“Ngài không có việc gì chứ?”

Tôn Cốc Thanh phất tay áo “Không có việc gì không có việc gì, không cần lo cho ta.”

Thật sự quá mất mặt, Tôn Cốc Thanh căm giận nghĩ. Nhưng khi hắn nhìn thấy người mặc bạch y đứng khuất ngoài cửa, biểu tình cũng chỉ còn lại trào phúng “Sao đây, lười giả vờ rồi?”

Lục Cao Hàn không mang theo cảm tình gì liếc mắt nhìn Tôn Cốc Thanh “Đừng nói những thứ không nên nói, ngươi cũng biết, ta muốn giết ngươi cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi.”

“Lục đại giáo chủ không uy hiếp được ta đâu, đừng quên, mạng của ngươi không cần ta cứu, nhưng vạn nhất ta lo nghĩ mà run tay, tên tiểu tử ngốc họ Mạc kia liền không sống lâu được.”

“Sống chết của hắn, liên quan gì đến ta?”

Tôn Cốc Thanh ngả ngớn cười cười “Hóa ra Lục đại giáo chủ là đang đùa giỡn tên tiểu tử ngốc kia sao? Thật đúng lúc, dù sao ngươi cũng không thích hắn, đem hắn tặng cho ta đi, thế nào?”

Lục Cao Hàn không hề nhận ra mày của y đã nhíu lại, ngữ điệu bình thản “Ngươi xem trọng hắn?”

Tôn Cốc Thanh cười thẳng thắn “Đúng vậy.”

Lục Cao Hàn cứng rắn ném ra hai chữ “Không được.”

“Ha?” Tôn Cốc Thanh bị lời của y chọc cười “Nếu như hắn biết mọi chuyện đều do một tay ngươi tỉ mỉ an bài thì sao? Chưa nói đến việc hắn biết ngươi là nam nhân sẽ như thế nào, một người bình thường nếu phát hiện ra bản thân ngay từ đầu đã bị người mình yêu lừa gạt, đùa giỡn đến xoay mòng mòng cũng sẽ không vui vẻ nổi đâu nhỉ?”

“Ngươi dám!” Chỉ hai chữ, sát khí liền tỏa ra.

“Đừng nóng giận, ngươi như vậy ta sẽ nghĩ ngươi muốn giết ta đấy.”

Lục Cao Hàn không thèm nhìn hắn, xoay người trở về phòng.

Đêm lặng yên dần buông, che dấu hết thảy ánh sáng, cũng che dấu hết thảy rung động.

Mạc Sinh Bạch trong lúc rảnh rỗi, liền thắp nến đọc y thư. Tôn Cốc Thanh vừa vào phòng, liền nhìn thấy người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một thân áo trắng, tay cầm một quyển y thư chăm chú đọc, ánh nến làm khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng rắn của hắn trở nên nhu hòa mấy phần, phong thần tuấn cốt, đẹp đến khó tin. Tôn Cốc Thanh nuốt nước miếng, đầy đầu đều là ý nghĩ sao hắn lại có thể hoàn mỹ như vậy chứ!

Mạc Sinh Bạch phát hiện có người nhìn hắn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tôn Cốc Thanh đang ngẩn người. “Ngài đã tới, sao lại không ngồi?”

“A? Ừm. Đúng rồi, ta thấy nơi này của ngươi vẫn sáng đèn, nên đến xem thử.”

“Thứ ngài cầm trong tay là gì vậy?”

Tôn Cốc Thanh cẩn thận trả lời câu hỏi của hắn “Này à, là ngân châm chuyên dùng để châm cứu. Chân của ngươi do quỳ quá lâu, kinh mạch có chút không thông, lại nhiễm hàn khí quá nặng, ta muốn thử xem có thể làm cho chân ngươi khôi phục nhanh một chút hay không, như vậy về sau mỗi khi trời trở lạnh sẽ không bị đau nhức.”

“Đa tạ.” Mạc Sinh Bạch mắt lộ ra ý cười, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ dưới ánh nến lại thêm một phần cảnh sắc tươi đẹp, Tôn Cốc Thanh cảm giác hồn mình đều bị câu mất.

“Vậy bây giờ liền bắt đầu đi.”

“A? “

“Châm cứu đó, ngài không phải đã nghiên cứu qua sao, ta tin tưởng y thuật của ngài.” Mạc Sinh Bạch nói xong liền đem chăn xốc lên, chính mình động thủ cởi quần.

Tôn Cốc Thanh bị một màn này làm đến chấn động không thốt nên lời, ánh mắt dừng lại trước hai bên đùi thon dài thẳng tắp, tròng mắt suýt chút nữa rớt xuống.

Hệ thống: Kí chủ, anh thật xấu xa.

Mạc Sinh Bạch: Thế giới cổ đại quá nhàm chán, cái gì cũng không có. Tôi chỉ muốn đùa cậu ta một chút thôi.

Hệ thống: Thân thiện nhắc nhở, mục tiêu công lược của ngài hiện đang nhìn chằm chằm hai người.

Mạc Sinh Bạch: Thật đúng là cảm ơn nha, cậu không đề cập tới tôi sẽ càng cảm ơn cậu hơn.

Tôn Cốc Thanh dùng sức mạnh ý chí cực lớn mới đem tầm mắt thu về, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu rằng đây chỉ là một người bệnh, tâm trạng mới chậm rãi bình ổn. Tôn Cốc Thanh lại thắp thêm một loạt nến, trong phòng trở nên sáng rực. Lúc này y mới bắt đầu thi châm, một châm so với một châm càng nhanh hơn, một châm so với một châm càng vững vàng hơn. Ước chừng qua nửa canh giờ, Tôn Cốc Thanh mới nói một tiếng được rồi, ngân châm đều được rút ra.

“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, sáng mai xem chừng có thể đi được.”

Mạc Sinh Bạch cảm kích nở nụ cười “Đa tạ. “

Tôn Cốc Thanh thổi tắt nến, nói hắn nghỉ ngơi cho tốt rồi mới mang theo ngân châm bước đi như chạy trốn.

Làm Mạc Sinh Bạch ngoài ý muốn chính là thanh âm nhắc nhở của hệ thống: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược tăng 10, trước mắt là 80. Độ ngược tâm tăng 10, trước mắt độ ngược tâm là 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.