Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

Chương 22




Đêm lạnh như nước, trăng sáng treo cao. Gió đêm cuối xuân lộ ra một tia lạnh lẽo, nhưng phía hội hoa đăng vẫn sáng rỡ như ban ngày.

Những nữ tử dung mạo xinh đẹp đều diện bộ y phục đẹp nhất của mình, trang điểm làm dáng, tranh nhau khoe sắc, ý đồ bày ra khía cạnh hoàn mỹ nhất. Con gái vốn luôn ôm ấp mộng tưởng, ai lại không muốn hấp dẫn ánh mắt của những công tử anh tuấn đây! Mà phía nam tử cũng đồng dạng đem chính mình ăn mặc thoả đáng, văn nhân tài tử có chút tài hoa sẽ cầm theo phiến quạt, thật sự là thiếu niên nhà ai cũng kiệt xuất phong lưu!

Đố chữ của hội Hoa đăng còn là cơ hội để các tài tử thể hiện mình, nếu nhìn trúng cô nương nào, liền đem câu đố trong hoa đăng nàng ấy thích giải đố, sau đó trực tiếp đem hoa đăng tặng cho giai nhân. Nếu hai bên đều có ý, sẽ lại tạo thành một giai thoại đẹp.

Hai người song song bước đi, không biết đã kinh diễm bao người. Rốt cục một cẩm y công tử mặc y phục hoa mỹ bước tới, đi theo phía sau là một đoàn công tử ăn mặc hoa lệ không kém.

“Tại hạ Giang Thiếu Du. Mạo muội tiến đến, không biết vị cô nương này có ưng ý chiếc hoa đăng nào chưa?”

Lục Cao Hàn mày nhíu lại, hiển nhiên là không thích vị công tử không mời mà tới trước mắt này, cũng không mở miệng nói chuyện. Người vây xem rất nhiều, Giang Thiếu Du có chút xấu hổ, bằng hữu phía sau nhìn gã không được mỹ nhân để ý tới đều cười trộm không thôi.

Chu Ngạn Bang áo vàng lắc lắc quạt giấy trong tay “Thiếu Du, tình lang của người ta còn ở bên cạnh đấy, đã bảo ngươi đừng qua rồi.”

Giang Thiếu Du mặt nóng lên, hướng Mạc Sinh Bạch chắp tay “Vị huynh đài này, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?”

Mạc Sinh Bạch cũng chắp tay “Không dám nhận, tại hạ Mạc Sinh Bạch.”

“Từ xưa có câu “Quân tử làm đẹp cho người” [1], không biết Mạc huynh có thể cho tại hạ ít mặt mũi, đến Lầu Văn nhân thi tài một phen?”

[1] Câu này được trích trong Luận ngữ của Khổng Tử. Câu đầy đủ là:

君子成人之美,不成人之 恶.   小人反是。

(Người quân tử làm đẹp cho người, không làm xấu cho người. Kẻ tiểu nhân thì ngược lại.)

Mạc Sinh Bạch vốn muốn từ chối, nhưng tiếng bàn tán xung quanh lại truyền vào tai.

“Giang công tử muốn cùng người nọ so thơ?”

“Chậc chậc, người này thua là chắc rồi, Giang công tử là đệ nhất tài tử thành Dương Châu của chúng ta mà!”

“Đáng tiếc, thoạt nhìn cũng là nhân trung long phượng [2], nếu thua sẽ mất mặt lắm.”

[2] rồng phượng trong biển người

“Ngươi không thấy tay người nọ còn cầm thanh kiếm sao? Có lẽ là người trong giang hồ, vậy ai thắng ai thua đã quá rõ rồi…”

Chẳng lẽ trong mắt người khác, người giang hồ đều là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao? Thật là ngại quá, hôm nay liền giúp các người mở rộng tầm mắt vậy. Vì thế liền vui vẻ đồng ý “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, mời.”

Lầu Văn nhân.

Trăm năm trước, thành Dương Châu đã sản sinh ra một Văn Trạng nguyên kinh tài tuyệt diễm, vị Văn Trạng nguyên này con đường làm quan vô cùng thuận lợi, lên tới chức Tể tướng. Sau khi cáo lão hồi hương, lão Tể tướng đã xây nên Lầu Văn nhân, mời các văn nhân trong khắp thiên hạ tụ hội, trong lầu cũng để lại không ít tác phẩm của những nhân vật nổi tiếng. Từ đó về sau, Lầu Văn nhân liền thành thánh địa của giới văn nhân. Mà Giang Thiếu Du, chính là hậu nhân của lão Tể tướng kia.

Hai người bước lên lầu hai, mỗi người đứng một bên, ông lão ra đề đứng giữa hai người. Ông lão râu tóc bạc phơ, thân hình có chút còng “Nếu để lão hủ ra đề, lão hủ liền ứng theo thời tiết bây giờ vậy. Lấy mùa xuân làm đề đi, thế nào?”

Hai người đều không dị nghị. Giang Thiếu Du tràn đầy tự tin, mở miệng đọc trước:

“Dương liễu âm âm tế vũ tình

Tàn hoa lạc tận kiến lưu oanh

Xuân phong nhất dạ xuy hương mộng

Hựu trục xuân phong đáo Dương thành.” [3]

[3] Đây là bài “Xuân hứng” của Võ Nguyên Hành. Bản dịch của Điệp luyến hoa:

Tạnh hạt mưa phùn, bóng liễu xanh

Hoa tàn rụng hết, ló vàng oanh.

Gió xuân một tối vờn con mộng,

Mộng ruổi gió xuân tới Dương thành.


Ông lão gật đầu, lộ ra một nụ cười, nói một chữ tốt. Giang Thiếu Du vẻ mặt lập tức đắc ý.

Mạc Sinh Bạch cũng cười, thơ văn Trung Hoa phát triển trên dưới năm nghìn năm, thơ tả mùa xuân nhiều không kể xiết, tùy tiện lấy ra một bài cũng có thể đem gã hù chết.

“Thơ của Giang huynh quả nhiên hay tuyệt, tại hạ bất tài, chỉ có thể bêu xấu.” Nói xong liền ngâm:

“Hảo vũ tri thời tiết

Đương xuân nãi phát sinh

Tùy phong tiềm nhập dạ

Nhuận vật tế vô thanh

Dã kính vân câu hắc

Giang thuyền hỏa độc minh

Hiểu khán hồng thấp xử

Hoa trọng Dương Châu thành.” [4]

[4] Đây là bài “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ. Bản dịch của Hải Đà:

Trời đẹp, mưa vừa đến

Đang xuân thánh thót rơi

Vào đêm nương cánh gió

Êm đềm mát muôn nơi

Đường quê đầy mây phủ

Lửa sáng giữa thuyền trôi

Sớm mai vùng đất đỏ

Dương Châu hoa nở tươi.


“Tốt, tốt, tốt!” Ông lão nói liền ba chữ tốt “Có mưa, có xuân, ý cảnh tuyệt vời. Tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ đã xuất sắc như vậy, khó có được, rất khó có được. Đứa bé Thiếu Du kia so với cậu thật sự kém hơn một bậc!”

Dân chúng vây xem dưới lầu đều sợ ngây người, Lục công tử thế nhưng lại thua! Đệ nhất tài tử thành Dương Châu thế nhưng lại thua trước một tên vũ phu cầm kiếm! Nghĩ lại thật quá khó tin!

Ông lão ý vị thâm trường mà hướng Giang Thiếu Du nói một câu “Thiếu Du à, hiện tại đã hiểu câu “núi cao còn có núi cao hơn chưa”?”

Giang Thiếu Du sắc mặt trắng bệch, lần này thật sự quá bẽ mặt. Nhưng Giang Thiếu Du cũng không phải loại người thua rồi không phục “Thơ của Mạc huynh thật sự là thơ hay! Lần sau nếu có cơ hội chúng ta lại đàm luận một phen.” Nói xong liền cùng một đám bằng hữu rời đi, hứng thú tham gia hội Hoa đăng cũng hoàn toàn tiêu tan.

Các cô nương dưới lầu đều đưa đến ánh mắt sùng bái cùng ái mộ, đám nam nhân lại phóng tới ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị, giống như đang nói toàn bộ nổi bật đều bị ngươi cướp hết rồi, tụi này phải làm sao đây?

Mạc Sinh Bạch quay đầu nhìn về phía Lục Cao Hàn, vừa lúc thấy tia hứng thú xẹt qua trong mắt y. Lúc này nghe thấy hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu Lục Cao Hàn với ngài tăng 20, trước mắt độ hảo cảm là – 30. Kí chủ xin hãy tiếp tục cố gắng!

Nụ cười của Mạc Sinh Bạch suýt nữa không thể duy trì. Giáo chủ à, tại sao độ hảo cảm của một đại trượng phu như cậu lại âm nhiều như vậy hả? Làm người không nên mang theo quá nhiều hận thù biết không! Cậu cứ không chịu phối hợp thì làm sao mà cùng nhau vui vẻ diễn kịch được đây?

Cứng rắn từ chối lời mời cùng hắn đàm luận thơ văn của ông lão, Mạc Sinh Bạch cười đến vô cùng hiền lành “Cao cô nương, còn có hứng thú xem hội Hoa đăng chứ?”

“Đương nhiên.” Lục Cao Hàn trên mặt lộ ra ý cười rõ ràng. Đương nhiên phải đi, không đi, kế hoạch làm sao thực hiện?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.