Xuyên Thư Chi Yêu Sư Huynh Phản Diện

Chương 4: Bị đánh?




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lời nói của Lăng Kỳ Tuyết vừa dứt, quay đầu lại đã thấy Lăng Nhạc đứng ở sau lưng nàng mười mét, mặt cười âm hiểm, hai tay ngưng tụ một hỏa cầu.

Nàng không dám sơ sài, nắm chặt Ngũ Hành Kiếm, yên lặng đọc khẩu quyết Kim Thử Độn Thổ, cũng triệu tập nguyên khí toàn thân đến mức tận cùng.

Lăng Nhạc nâng hỏa cầu lên đến to lớn mà trước kia ông chưa từng thử qua, đường kính hơn hai thước, dùng hết hơi sức toàn thân đập về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lập tức, ánh lửa ngút trời, chỗ Lăng Kỳ Tuyết đứng châm lên lửa lớn hừng hực.

Lăng Kỳ Tuyết ở lúc hỏa cầu xông đến đồng thời chui xuống đất, bùn đất cũng không bài xích tu luyện giả, dọc theo đường đi, bùn đất tự động tách ra sang hai bên, nhường ra một thông đạo, sau khi Lăng Kỳ Tuyết đi qua lại tự động khép lại, vô cùng thực dụng.

Định đi về phía trước ước chừng mười mét, Lăng Kỳ Tuyết giơ Ngũ Hành Kiếm lên, chợt xuyên lên trên.

Lăng Nhạc nhìn hỏa cầu xông về phía Lăng Kỳ Tuyết đốt cháy rừng rực, vốn trong lòng nên an tâm, nhưng thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

Với sự hiểu biết của ông về Lăng Kỳ Tuyết, hỏa cầu này ném qua, cho dù Lăng Kỳ Tuyết chạy không thoát, cũng sẽ phải giãy giụa, làm sao có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ nhận lấy cái chết.

Toàn bộ quá trình ông đều không dám nháy mắt, e sợ Lăng Kỳ Tuyết chạy trốn.

Cũng không thấy Lăng Kỳ Tuyết chạy trốn!

Là mình lo lắng thái quá như vậy, mấy lần Lăng Kỳ Tuyết đều ở trong tay của ông chạy, lần này, còn ai đến đây cứu nàng.

Lăng Nhạc giải thích với mình như vậy.

Mà Lục Sa vẫn đi theo ở chỗ xa càng thêm trợn to hai mắt, như là muốn nhìn thấu hỏa cầu, nhìn chằm chằm vào ánh lửa trước mặt, thầm nói: Xong rồi xong rồi, trở về chủ tử sẽ giết hắn.

Lăng Kỳ Tuyết phân phó hắn không đến lúc quan trọng không thể đi ra can thiệp, nhưng không có nói không để hắn chuẩn bị động thủ giải quyết xong nguy cơ trước!

Lục Sa không biết Lăng Kỳ Tuyết biết sử dụng Kim Thử Độn Thổ, còn tưởng rằng Lăng Kỳ Tuyết bị hỏa cầu của Lăng Nhạc thiêu cháy rồi, tay cầm trường kiếm, trên người bộc phát nguyên khí, lắc mình một cái đến trước mặt của Lăng Nhạc.

Lăng Kỳ Tuyết biết mình chỉ có cơ hội một lần, nếu từ dưới đất đánh bất ngờ không thể một lần diệt Lăng Nhạc, muốn giết ông ta có thể phải bỏ một chút công sức nữa rồi, cũng là không dám lơ là.

Ngưng tụ toàn bộ nguyên lực lên trên Ngũ Hành Kiếm, nhanh chóng đâm lên trên.

Đến chết Lăng Nhạc cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày ông sẽ bị chết một cách uất ức như vậy!

Lục Sa ở ngay phía trước ông ta tiến hành công kích, mặc dù thực lực chỉ là Nguyên Vương đỉnh, nhưng vẫn khiến cho Lăng Nhạc tạo thành quấy nhiễu nhất định.

Lăng Kỳ Tuyết như là u linh đột nhiên từ trên mặt đất nhảy ra.

Nàng tính khoảng cách rất chính xác, vừa ra ngoài chính là phía sau Lăng Nhạc.

Trước mặt Lăng Nhạc là Lục Sa, chẳng khác nào mở cửa sau ra, Lăng Kỳ Tuyết dường như không phí sức lực đã đâm Ngũ Hành Kiếm vào sau lưng của ông ta, ở chỗ huyệt sinh mệnh.

Sau lưng người có một tử huyệt, một khi huyệt vị này bị hủy, tất cả khu thần kinh sẽ bị tê liệt, Lăng Kỳ Tuyết là một cao thủ, trong một kiếm, Lăng Nhạc ầm ầm ngã xuống đất, còn cố gắng quay đầu lại nhìn sau lưng đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả Lục Sa trước mặt một kiếm cắt cổ họng của ông ta, máu như là không cần bắn cũng tự phun ra ngoài, không cần một phút, Lăng Nhạc đã tắt thở.

"Về sau không cho ra tay nữa!" Lăng Kỳ Tuyết có chút không vui, nàng còn muốn thử một chút thân thủ của mình, Lục Sa như vậy sau này nàng phải lớn lên như nào.

"Đây là một lần cuối cùng!" Lục Sa cười khổ nói.

Tu vi của Lăng Kỳ Tuyết như là ngồi hỏa tiễn, từ lần đầu bọn họ biết khi đó một chút nguyên lực cũng không có, đến bây giờ, đã thăng cấp đến Nguyên Vương Trung kỳ, lần sau gặp phải nguy hiểm, đoán chừng chính là Nguyên Vương hậu kỳ, rất nhanh sẽ là đỉnh, rồi vượt qua hắn, hắn muốn ra tay trước tiên còn phải nghĩ sẽ liên lụy đến Lăng Kỳ Tuyết hay không.

Nhớ đến chút thiên phú này của Lục Sa hắn, ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết còn chưa đáng nhìn.

"Đi lấy nạp giới của ông ta ra." Lăng Kỳ Tuyết không muốn chạm vào thân thể của Lăng Nhạc.

Lục Sa lấy nạp giới của Lăng Nhạc xuống, giao cho Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết nhận nạp giới, nghe nói năm đó mẫu thân của nguyên chủ để lại không ít đồ tốt, chắc là đều ở bên trong thôi.

"Đây là cái gì?" Lục Sa phát hiện trên cổ của Lăng Nhạc đeo một sợi dây đỏ, kéo sợi dây đỏ ra, một đầu treo một hạt châu màu trắng.

Lăng Kỳ Tuyết cầm đến vừa nhìn, hạt châu như trân châu, sáng bóng hơn trân châu một chút, nói là bảo thạch thì vẫn thiếu một chút tính chất sáng bóng của bảo thạch.

Cũng ít một chút điểm, không nhìn ra có cái gì đặc biệt, lại có thể để cho Lăng Nhạc cẩn thận mang thứ này bên mình như vậy, chắc hẳn cũng không phải là thứ bình thường.

"Cẩn thận!" Lục Sa muốn đẩy Lăng Kỳ Tuyết ra, nhưng vẫn chậm một bước!

Rõ ràng nhìn thấy Lăng Nhạc chết!

Nhưng mà, ở lúc mất hồn hắn như là thi thể vùng dậy, chợt bật dậy, đánh Lăng Kỳ Tuyết một chưởng.

Bị Lục Sa đẩy một cái, chưởng phong của ông ta đánh lệch ra, đánh vào trên vai phải của Lăng Kỳ Tuyết, nguyên lực cường đại khiến Lăng Kỳ Tuyết bị chấn động khí huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi, phun lên hạt châu trước mặt nàng.

Ngàn tính vạn tính, vẫn tính sai Lăng Nhạc lão hồ ly này lại Quy Tức đại pháp, trước khi chết còn giữ lại một chiêu.

Ở lúc đại động mạch trên cổ ông ta bị cắt đứt thì ông ta đã biết hôm nay đại thế đã qua, đều trách mình năm đó đã không để Lăng Kỳ Tuyết vào trong mắt, mặc cho nàng còn sống, hôm nay muốn hối hận cũng không thể rồi.

Một màn Lăng Kỳ Tuyết ở trên đường cái động thủ với Lăng Tuấn Đình hiện lên ở trước mắt, Lăng Nhạc lập tức nghĩ đến dùng Quy Tức đại pháp để mê hoặc Lăng Kỳ Tuyết, đến lúc đó thừa dịp nàng không chú ý, cho nàng thêm một kích trí mạng, đồng quy vu tận với nàng.

Lăng Kỳ Tuyết lại bị Lục Sa đẩy ra, Lăng Nhạc cho dù không cam tâm đi nữa, cũng chỉ có thể chết không nhắm mắt ngã xuống.

Lần này, cơn giận của Lục Sa còn sót lại chưa bình tĩnh lại đã cắt đầu của Lăng Nhạc, Lăng Kỳ Tuyết muốn ngăn cản cũng đã không kịp, cho dù Lăng Nhạc có bản lĩnh cũng không thể sống lại.

"Đưa ông ta trở về Lăng phủ." Lăng Kỳ Tuyết cũng không biết mình muốn như thế nào, có lẽ là chưa mất đi trí nhớ của nguyên chủ, từ trong lòng không hy vọng phụ thân phơi thây ngoài hoang dã mà thôi.

Lục Sa không cam lòng méo miệng, bị Lăng Kỳ Tuyết trừng, lại miễn cưỡng một tay nhấc đầu Lăng Nhạc lên một tay kéo thi thể của ông, đi vào trong Giáo La Thành.

Lăng Kỳ Tuyết đang muốn nói với hắn đôi câu, đột nhiên cảm giác hạt châu trong tay khác thường, dừng một chút, lại phát hiện hạt châu phát sinh biến hóa.

Biến hóa này làm kinh thiên động địa, kinh động đến Lục Sa đi ở đằng trước quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy hạt châu phát ra một màu đỏ quỷ dị, ngay sau đó chính là màu xanh dương, màu nâu, màu xanh lá cây, cái nữa là màu vàng, sau khi Ngũ Hành đối ứng với năm loại màu sắc, chân trời biện ra một cầu vồng năm màu, cầu vồng kia một đầu không rõ, một đầu này xông thẳng về phía hạt châu trong tay Lăng Kỳ Tuyết.

Khí lưu cường đại hất Lăng Kỳ Tuyết sang một bên, Lục Sa đành phải ném thi thể trong tay xuống, bay đến đỡ Lăng Kỳ Tuyết.

Thiên địa dị tượng vẫn còn tiếp tục.

Nguyên khí cường đại chảy vào cầu vồng bảy màu, không ngừng tràn vào trong hạt châu, sau đó hạt châu lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ xuất hiện vết nứt.

Ken két ken két.

Vết nứt càng lan càng rộng, cầu vồng bảy màu cũng từ từ nhạt dần rồi biến mất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.