Xuyên Thư Chi Tu Tiên

Chương 698: Nguyên cảnh giằng co 1




Tổng cộng bảy tên bậc cao Kim Đan Man di bao vây quanh Dương Phàm.

Đối mặt với cường giả Nguyên Anh cao cao tại thượng, ánh mắt bọn họ lăng lệ không ngờ không có ý bại lui cho dù là một tia.

Trong đó ba vị Kim Đan đại tu sĩ, ánh mắt bình tĩnh trấn định, thần thức truyền âm, cho đồng bọn chuẩn sẵn sàng.

Dương Phàm thì lại như cười như không đánh giá bọn họ, cũng không lập tức động thủ.

- Đánh!

Trong đó một vị tu sĩ Man di lưng hùm vai gấu không kìm nổi, trong tay một cây búa màu đen mang theo một làn khỏi đen cuồn cuộn bỗng nhiên biến lớn mười mấy lần, lấy khí thế khai sơn thiên tích địa hung hăng bổ về phía Dương Phàm.

Gần như cùng lúc, hai vị Kim Đan đại tu sĩ khác cùng bốn man di bậc cao còn lại trong tay các loại pháp thuật, Pháp bảo từ các góc độ phóng tới.

Trong lúc nhất thời, tất cả đường lui của Dương Phàm đều bị ngăn chặn. Bảy vị bậc cao Kim Đan này dường như từng trải qua loại chiến đấu như thế này, kinh nghiệm hết sức phong phú.

Thậm chí, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dương Phàm còn lộ ra vài tia khinh thường.

Nếu Dương Phàm chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường, ở dưới loại cục diện này rất có thể sẽ rơi vào thế hạ phong, một khi khinh địch, thậm chí có thể bị thương, chỉ tiếc là vận khí bọn họ thật không tốt, lại gặp phải Dương Phàm.

Vút vútkeng kengầm ầm

Công kích liên tiếp như che phủ trời đất chính bao phủ ập tới Dương Phàm.

Mắt thấy đối phương bị công kích của đám người mình bao phủ, chúng man di bậc cao mừng rỡ.

Tổ hợp liên thủ đối phó với lão quái Nguyên Anh giống như vậy, bọn họ từng có nhiều lần kinh nghiệm.

Từng có một lần, bọn họ đánh với một bậc cao Nguyên Anh của Bắc Tần thành ngang tay. Một lần khác, thậm chí khiến một vị bậc cao Nguyên Anh khinh địch sơ suất, rơi vào thế hạ phong.

Như vậy lần nàycó thể đồng tâm hiệp lực đánh bị thương bậc cao Nguyên Anh hay không?

Chém giết bậc cao Nguyên Anh, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám, nhưng nếu có thể đánh cường giả Nguyên Anh bị thương, trở về bộ lạc tất nhiên là nở mặt nở mày.

Nhưng mà khi hào quang chói mắt kia tiêu tan, lộ ra bóng người cao ngất hoàn hảo không tổn hao gì, thần sắc bọn họ đọng lại.

Đối phương đứng sững giữa không trung, ngay cả động cũng chưa động một chút, tất cả công kích như đá chìm đáy biển.

Quanh thân Dương Phàm nhộn nhạo một quầng sáng màu vàng đất, toàn thân lộ vẻ trầm ổn cao lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác không biết đánh từ đâu.

Dường như đứng trước mặt mọi người không phải là một người mà là một ngọn núi lớn không thể lay động.

Bảy vị bậc cao Kim Đan khiếp sợ tới mức cực điểm, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.

Bọn họ rốt cục hiểu được đối thủ của đám người mình tuyệt đối không phải là cường giả Nguyên Anh bình thường.

Tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường tuy rằng không sợ công kích của bọn họ, nhưng kiên quyết không có khả năng nhẹ nhàng hời hợt như vậy ngạnh kháng công kích trong nháy mắt bùng nổ của bọn họ.

Ầm ầm ầm ầm

Ở một bên khác, chiến đấu của Hồ Phi với vị thủ lĩnh Man di kia cũng kinh tâm động phách.

Lúc đầu, Hồ Phi múa may hai đấm, dùng pháp lực hùng hậu dã man đánh với đối phương, chiếm thế thượng phong.

Vị thủ lĩnh Man di kia càng đánh càng kinh hãi, một mực bị áp chế.

Càng thêm đáng sợ là đối phương căn bản không sử dụng pháp bảo gì, chỉ dựa vào một đôi bàn tay trần đã bức mình đến mức độ như vậy.

Thần thức đảo qua bên kia, phát hiện thực lực Dương Phàm lại sâu không lường được.

Trong lòng hắn "Thình thịch" một hồi, thầm nghĩ không ổn.

- Giải quyết nhanh một chút.

Đúng lúc này, thanh âm của Dương Phàm truyền đến, dường như có chút không kiên nhẫn.

Cùng lúc lên tiếng, hai tay hắn nhấc lên, hào quang vàng xanh nở rộ, lập tức hình thành hai con ưng khổng lồ trông rất sống động.

Hai con ưng khổng lồ do linh khí hóa thành kêu to một tiếng, thân hình như tia chớp lập tức xuyên qua vài tên bậc cao Kim Đan.

- Aiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, tu sĩ bị con ưng khổng lồ xuyên qua lập tức bị xé thành mảnh nhỏ, rất nhanh có bốn vị bậc cao Kim Đan chết đi, chỉ còn lại ba vị Kim Đan đại tu sĩ.

- Linh khí hóa hình tu luyện đến cảnh giới như thế, ngươi là

Thủ lĩnh Man di kia đột nhiên nhìn thấu thân phận Dương Phàm, kinh hô một tiếng, quay đầu bỏ chạy.

- Ha hachậm rồi!

Quanh thân Hồ Phi tia điện lóe lên, tốc độ tăng mạnh, trong nháy mắt nhoáng tới trước người hắn, một chưởng vung lên hung hăng vỗ lên lưng hắn.

Lôi hỏa lực "XuyRoẹt" nổ vang lập tức đánh tan vòng phòng ngự bảo hộ của hắn, cả người cháy đen, thân hình tê cứng.

Ầm ầm

Lại hai quyền liên tiếp, công kích khủng bố của Hồ Phi như núi lửa bùng nổ trên người hắn, hóa thành một đống bột mịn cháy đen.

Giải quyết tiểu đội man di này, hai người thoải mái thích ý, không cần dùng hết sức.

- Đi, đổi một nơi khác.

Dưới chân Dương Phàm lóe lên ánh sáng màu lục bạc, bay về một hướng khác.

Hồ Phi tập trang nhìn vào, đám bậc cao Kim Đan kia trong vài hô hấp đã bị độc thủ của Dương Phàm.

Ống -

Hào quang vàng xanh rung lên, hai con ưng khổng lồ do linh khí hóa hình hóa thành hư vô.

Mà lúc này, những người đang đứng trên tường thành xem cuộc chiến, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn theo bóng Dương Phàm cùng Hồ Phi biến mất.

Lôi đình diệt sát một tiểu đội Man di. Quả thật là đáng sợ.

VỊ trưởng lão Nguyên Anh lúc trước cố ý chú ý tới Dương Phàm lộ ra vẻ mặt kinh hư, thật lâu sau mới giật mình thở dài:

- không hổ là nhân vật truyền kỳ năm mươi năm trước chém giết Nguyên Anh đại tu sĩ, chỉ mong sự gia nhập của hắn có thể xoay chuyển bại cục của liên minh mười ba nước.

Dương Phàm đến khiến cho không ít tu sĩ trấn thủ cổ Lương Thành thấy được ánh rạng đông trong bóng đêm.

Cùng ngày Dương Phàm cùng Hồ Phi đạo quanh phụ cận cổ Lương thành, sau khi lại lục tục tiêu diệt hai tiểu đội man di, chém giết hai cường giả Nguyên Anh thì rốt cục bị cao tầng Man di phát hiện.

Lập tức, tất cả tiểu đội du kích của cao tầng man di cẩn thận thu liễm rất nhiều.

Trước khi đám người Dương Phàm tới cổ Lương Thành, những tiểu đội man di này có thể nói là không kiêng nể gì, cao tầng liên minh mười ba nước Bắc Tần vẫn cực kỳ đau đầu về điều này.

Dưới tình huống hai bên đạt thành ăn ý chung, những tiểu đội đu kích này sẽ không phải Nguyên Anh đại tu sĩ tham chiến.

Nguyên Anh đại tu sĩ của Man di cùng Bắc Tần kiềm chế lẫn nhau.

Mấy ngày sau đó, tổ hợp hai người Dương Phàm cùng Hồ Phi trở thành ác mộng của chiến trường. Tiểu đội du kích man di chỉ cần nhìn thấy hai người này liền lập tức chạy trốn.

Nhưng ngay cả là như thế, tu sĩ bậc cao chết trong tay hai người cũng càng ngày càng nhiều.

Việc này dần dần tạo nên khủng hoảng cho cao tầng man di.

Sự tồn tại của tiểu đội du kích, có hai ý nghĩa.

Một là áp chế phạm vi hoạt động của liên minh mười ba nước, từng chút khống chế thu hẹp.

Hai là tiêu hao số lượng tu sĩ bậc cao liên minh Bắc Tần, từ đó suy yếu thực lực chính thể của mười ba nước.

Nhưng mà sau khi Hồ Phi cùng Dương Phàm xuất hiện đánh đâu thẳng đó không gì cản nổi, bậc cao Nguyên Anh bình thường gặp phải bọn họ, hơi phản ứng chậm một chút đều bị vô tình chặn giết.

Về phần bậc cao Kim Đan chỉ cần gặp phải, gần như không có khả năng chạy trối chết.

Đối với điều này, cao tầng man di hận đến ngứa răng, nhiều lần triệu tập hội nghị chính là vì kiềm chế hai người này.

Nhưng dưới tình huống không xuất động Nguyên Anh đại tu sĩ, cho dù phái ba, năm cường giả Nguyên Anh thì ở trước mặt Dương Phàm cùng Hồ Phi cũng không chiếm được chỗ tốt, Nhân số phái nhiều hơn, sẽ ảnh hưởng đến đại cục đối kháng của hai quân.

Đến một ngày, cao tầng Man di trải qua hội nghị thảo luận, rốt cục quyết định: Rút về tất cả tiểu đội du kích.

Dưới thực lực tuyệt đối của Hồ Phi cùng Dương Phàm, tiểu đội man di bị bắt buộc hủy bỏ sách lược du kích áp chế đối với liên minh mười ba nước.

Việc này khiến sĩ khí liên minh Bắc Tần tăng cao, cái tên Dương Phàm cùng Hồ Phi ở trong Cổ Lương Thành cũng tăng cao như mặt trời ban trưa.

Cũng có lời đồn, Dương Phàm đến sẽ vãn hồi thế cục thảm bại nhiều lần của Bắc Tần.

Dương Phàm lại đề nghị với cao tầng Bắc Tần, phát động tổng tiến công, bị phủ quyết.

- Dương lão đại, chúng ta đánh cho chúng ta, chỉ cần đánh sảng khoái, quản bọn họ làm gi?

Hồ Phi chẳng hề để ý nó.

- Được rồi, chúng ta chơi lớn một chút, tranh thủ bức cho Tây Nhạc man di nóng nảy

Trong mắt Dương Phàm lóe ra vẻ âm mưu.

Đêm khuya ngày hôm sau, ở một nơi trong trận doanh Man di cửu tộc, hai bóng người từ dưới lòng đất trồi lên, gọi nên một trận linh khí dao động.

- Ý?

Tu sĩ man di tuần tra gần đó cảm nhận được động tĩnh mỏng manh, thần thức quét ra phía đó.

Thần thức đảo qua, trống rỗng không hề có một vật, chỉ hơi nghi hoặc một chút, bọn họ liền rời đi.

- Hắc hắc

Trong hư không trống rỗng đó, có hai bóng người đang ẩn nấp.

- Nhỏ giọng một chút. Nếu có thần thức Thiên Sư Man di đảo qua, chúng ta có khả năng bị nhìn thấu.

Dương Phàm khẽ "suỵt"một tiếng,

Hồ Phi gật đầu nói:

- Vậy lần này chúng ta tới làm gì?

Dương Phàm Hồn Căn dung nhập đại địa, nắm trong tay hết thảy trong phạm vi vài trăm dặm trên mặt đất.

Sau một lát, hắn khẽ thở ra một hơi:

- Trong doanh địa này có năm vị tu sĩ Nguyên Anh, ngươi hắn là có thể kiên trì được một lát. Nhớ kỹ, nghĩ cách kiềm chế bọn họ tức khắc.

- Được.

Hồ Phi gật đầu.

- Tốt nhất trước tiên chém giết một tên.

Ánh mắt Dương Phàm nhìn về phía lều trại hoa lệ tinh xảo cách đó vài dặm.

- Đi!

Sau khi hai người ẩn nấp thân hình, chậm rãi mò tới lều trại kia.

Bốn phía lều trại bố trí cấm chế cường đại, thậm chí có thể ngăn cản cảm quan của Dương Phàm ở một trình độ nhất định. Hắn chỉ có thể xác định bên trong có một người, khí tức có chút quen thuộc.

- Xông vào, trước tiên đánh chết

Dương Phàm hô nhỏ một tiếng.

Xuy -

Vừa dứt lời, Lang Nha Bổng trong tay Hồ Phi biến thành bóng bổng màu tím dài mười mấy trượng, hung hăng đánh lên cấm chế lều trại kia.

ẦmRắc

Tầng tầng cấm chế bốn phía lều trại lập tức bị hắn đập nát, điện lưu màu tím cường đại bắn văng ra khắp nơi.

- Người nào?

Lều trại bị phá, từ bên trong bắn ra một bóng sáng bảy màu, chính là một nữ tử tuyệt sắc ăn mặc hoa lệ, đầu đội mũ phượng bảy màu.

- Là ngươi?

Hồ Phi cùng nữ tử tuyệt sắc kia liếc nhau, không ngờ nhận biết.

Nàng này chính là Dạ Hạm lúc trước có duyên gặp mặt một lần ở Vụ Liễu trấn.

- Giết!

Hồ Phi cũng không biết cái gì là thương hương tiếc ngọc, Lang Nha Bổng trong tay vung lên đánh ra một luồng cương phong lôi hòa giao nhau vang lên, lập tức bao phủ Dạ Hạm.

Dưới đòn tập kích cuồng bạo này, tầng phòng ngự quanh thân Dạ Hạm bị bong ra từng tầng một, khuôn mặt đẹp trắng bệch không chút máu.

Thời khắc mấu chốt, mũ phượng bảy màu nàng đội trên đầu nở rộ hào quang bảy màu, như khổng tước xòe đuôi, huyễn lệ chói mắt.

Ầm ầm

Lang Nha Bổng của Hồ Phi liên tục đập trúng hai làn khiến cho hào quang bảy màu kia chợt ảm đạm, mắt thấy sắp không kiên trì nổi.

ẦmRắc,

Bổng thứ ba đập tới, trên tay ngọc của Dương Phàm xuất hiện một Mật quyển, mặt trên ánh sáng lấp lánh tỏa ra bốn phía, lập tức bay ra một con lôi điều, giao kích cùng một chỗ với Lang Nha Bổng của Hồ Phi.

Hai đòn giao nhau, chỉ nghe "Bùng" một tiếng, Dạ Hạm bị lực lượng cường đại đánh bay, nhân tiện mượn lực chạy trốn.

Nhưng mà nàng vừa rơi xuống đất, một bàn tay to từ dưới lòng đất lộ ra, nắm chặt chân thon của nàng.

- A

Mặt hoa biến sắc, thân thể mềm mại của nàng tê rần, Mật quyển trong tay chấn động rơi xuống.

Chợt một cỗ lực lượng kỳ dị mang theo nàng chìm vào đại địa, dường như một tảng đá rơi vào biên rộng, không còn bóng dáng.

Thật lâu sau, ở trong lòng đất tối đen, trong không gian nhỏ hẹp được quầng sáng màu vàng nhạt bao phủ.

- Là ngươi

Khuôn mặt Dạ Hạm không chút máu, chân nhỏ trắng nõn của nàng bị một nam tử nắm lấy, hơn nữa đầu dốc ngược xuống, làn váy rủ xuống, cảnh xuân lộ ra ngoài.

Tình hình như thế khiến nàng xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Tuy nhiên, giờ phút này nàng ở ngay tại nơi sâu trong tầng nham thạch, cho dù chui xuống lỗ cũng không hề có ý nghĩa.

- Ha haLần này bắt sống được một người thân phận đặc thù.

Dương Phàm như cười như không đánh giá nàng, không e dè cục diện cực kì xấu hổ trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.