Xuyên Thư Chi Tu Tiên

Chương 692: Vu thị nhất tộc tận thế




Thánh điện Khổng tước nằm ở Tây Nhạc trên bình nguyên hoang mạc.

Toàn bộ Man di ước chừng phạm vi mấy trăm vạn dặm, cũng không phải tất cả đều là hoang mạc, còn có số ít đồi núi bình nguyên.

Mà Thánh điện Khổng tước thì nằm trên bình nguyên phì nhiêu của vùng hoang mạc cuối Tây bộ.

Ngàn vạn năm qua nó vẫn luôn là thần điện của cộng đồng chín tộc Sơn Nhạc tiến công, có được địa vị và quyền uy cao nhất.

Mặc dù phần lớn thời gian qua, chín tộc Sơn Nhạc rơi vào cảnh nội chiến chém giết lẫn nhau, nhưng địa vị siêu nhiên của Thánh điện Khổng tước, chưa bao giờ bị người ta nghi ngờ.

Gần trăm năm nay Thánh điện Khổng tước, xuất hiện một vị thiên tài hiếm có là Thánh nữ Dạ Hạm.

Dạ Hạm chỉ dùng không đến một trăm năm đã tấn chức Nguyên Anh K,ý, cũng là một vị Thánh nữ Tây Nhạc trẻ tuổi nhất xưa nay.

Ở năm ấy khi nàng hai mươi mấy tuổi, liền ngoại lệ trở thành đệ tử của Hắc Phong Ma Hoàng cường giả đệ nhất Man di.

Từ đó, Hắc Phong Ma Hoàng dùng danh nghĩa Thánh điện kết hợp chín tộc Man di, trở thành Ông Vua không ngai của Man di Tây Nhạc.

Đủ loại chuyển biến trong khoảng thời gian này, không vượt qua tám mươi năm.

Nếu không phải bởi vì sự xuất hiện của Dương Phàm, Thánh điện Khổng tước có lẽ đã lãnh đạo chín tộc Man di, san bằng mười ba nước Bắc Tần rồi.

Mà hiện giờ, chỉ trong thời gian mấy tháng tình thế đã đảo ngược.

Từ mấy năm trước, ở trận đại chiến cả Lương Thành, vào thời khắc mấu chốt Dương Phàm ra tay, xoay chuyển cục thế, liên tục đánh cho chín tộc Man di phải bại lui, nguyên khí tổn thương nặng nề.

Tiếp theo sau, Dương Phàm dùng thủ đoạn cường thế, bức hiếp giới cao tầng Bắc Tần ra tay, đánh giết tiến quân thẳng vào địa bàn của Man di Tây Nhạc.

Trải qua mấy năm liên tục chiến đấu ở các chiến trường, các bộ lạc và thế lực tu tiên lớn nhỏ ở Man di Tây Nhạc, đều bị mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần đánh giết đến không còn một mảnh giáp.

Sở dĩ có thể thuận lợi như thế, ít nhiều cũng nhờ Dương Phàm ở năm mươi năm trước đã chuẩn bị sẵn kế hoạch thật tốt. Từ lúc đối kháng cùng Tam U lão ma, hắn đã cho thế lực của Ám Huyết Vương Triều ngấm ngầm thâm nhập vào bên trong Man di.

Cho nên, khi tiến quân đánh giết Man di, tất cả lộ tuyến cùng môi trường địa lý đều thông suốt, thậm chí ngay cả tình hình của địch nhân, trên cơ bản đều có thể nắm giữ trước phần nào.

Ở năm thứ ba Đại quân bắc Tần tiến quân vào Man di Tây Nhạc, rốt cục xâm nhập tới Thánh điện khổng tước căn cứ địa cuối cùng này.

Theo tin tức Ám Huyết Vương Triều báo cáo, mười vạn tu sĩ tinh anh cuối cùng của Man di, đều lui về giữ ở Thánh điện khổng tước.

Hắc Phong Ma Hoàng, Thánh nữ Man di, ba Đại Thiên Sư, cùng với mấy chục vị tu sĩ Nguyên Anh, toàn bộ đều trấn thủ chỗ thiên đường cuối cùng này.

Hơn ba mươi vạn tu sĩ Bắc Tần, như đám mây đen đông nghìn nghịt trên bầu trời, áp lực đè xuống Thánh điện khổng tước.

Cách thật xa, tầm nhìn vượt trội của Dương Phàm đã nhìn thấy hình dáng của Thánh điện Khổng tước.

Đó là một quần thể cung điện rộng rãi hùng vĩ, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm.

Ở trung ương quần thể cung điện, tọa lạc một tòa cung điện bảy màu nổi bật như hạc trong bầy gà. Trên đỉnh nóc cung điện đó, lóng lánh bảy cái lông khổng tước màu sắc khác nhau, dài đến hơn trăm trượng, khí thế đồ sộ hùng vĩ.

Xa xa nhìn lại, hắn mơ hồ cảm nhận được một áp lực ép tới mình.

Nếu Dương Phàm tới địa bàn của Khổng Tước Vương ở Thiên cầm Nội Hải, hoặc là Âm Hồn thượng nhân đích thân tới nơi đây, chắc chắn phát hiện, trên hai cái khu vực lớn nhất đó đều có bảy cái lông khổng tước ý hệt nhau, nhìn qua thật rực rỡ chói mắt.

- Thất Thải Khổng Tước Tiên đây sao?

Dương Phàm nhìn tòa cung điện bảy màu xa xa, thì thào lẩm bẩm.

Mấy năm trước ở Vụ Liễu trấn, lần đầu gặp mặt Thánh nữ Dạ Hạm, khi đó Dương Phàm đã hỏi bọn hắn thờ phụng là cái gì.

Hôm đó Thánh nữ Dạ Hạm dùng giọng điệu trang trọng mà trang nghiêm, trả lời: Thất Thải Khổng Tước Tiên.

Cùng thời gian này, bên trong đại điện trung ương Thánh điện Khổng tước hùng vĩ.

- Ma Hoàng đại nhân, Thánh nữ điện hạ! Đại quân Bắc Tần, hơn ba mươi vạn tu sĩ, đã đánh tới trước Thánh điện Khổng tước, nhưng tạm thời chưa có phát động công kích

Một người hầu trong Thánh điện quỳ trên mặt đất báo cáo.

Ở phía trên đại điện đang ngồi hai người: Hắc Phong Ma Hoàng cùng Thánh nữ Dạ Hạm.

Hắc Phong Ma Hoàng dáng người khô gầy, nét mật hơi có vẻ trắng bệch, hai tròng mắt lõm xuống tối đen, nhìn không ra chút dao động cảm xúc gì.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Thánh nữ Dạ Hạm hơi có vài tia lo âu, chuyển ánh mắt nhìn về phía Hắc Phong Ma Hoàng.

- Truyền gọi ba Đại Thiên Sư.

Giọng nói trống trải lạnh lùng vang lên trong đại điện.

Trong cặp mắt tối đen của Hắc Phong Ma Hoàng lóe lên một tia sáng, dùng một loại giọng điệu kỳ lạ nói:

- Hôm nay, là thời cơ cuối cùng để Man di Tây Nhạc ta lật lại thế cờ.

- Lật lại thế cờ?

Thánh nữ Dạ Hạm thoáng hơi sửng sốt, ngay sau đó chuyển ưu sầu thành vui mừng.

- Lão sư! Thật sự còn có hi vọng sao? Tu sĩ bộ tộc Tây Nhạc ta, gần như bị tổn thất hơn bảy phần

Thánh nữ Dạ Hạm khó hiểu hỏi.

Hắc Phong Ma Hoàng chậm rãi giơ lên một bàn tay, ánh mắt nhìn về hướng xa xa, trong đôi mắt dường như hiện ra một cái thân ảnh truyền kỳ.

- Tại Cổ Lương Thành, hắn có thể ở thời khắc nguy cơ cuối cùng xoay chuyển thế cục, bổn hoàng cũng có thể!

Bàn tay hắn đang giơ lên bỗng nhiên nắm chặt, trong mắt thậm chí có vài tia hưng phấn.

Không bao lâu sau, cả ba Đại Thiên Sư Man di đều tới đại điện.

Mấy chục vạn tu sĩ đại quân Bắc Tần, ở phụ cận Thánh điện bắt đầu tập hợp bố trí các lộ tu sĩ, xây dựng cơ sở tạm thời.

Ba đại tu sĩ đứng chung một chỗ cùng Dương Phàm, trên mật đều lộ rõ vẻ tươi cười.

- Hy vọng một trận chiến cuối cùng này, có thể tung một lưới bắt hết Man di, từ nay về sau ít nhất có thể cho Triệu quốc ta yên bình mấy ngàn năm.

Trong mắt Phong Vô Tuyệt có vài phần chờ mong.

Triệu quốc là thế lực siêu cấp cách Man di gần nhất, cho nên nỗi thống hận đối với Man di càng sâu sắc.

- Man di chỉ còn có mười vạn tu sĩ cuối cùng, toàn bộ là tinh anh, Hắc Phong Ma Hoàng cùng ba Đại Thiên Sư đều ở trên đó, một trận chiến này dù có thắng, chỉ sợ chúng ta cũng phải tổn thất thảm trọng.

Tam Thanh tán nhân khẽ thở dài.

Trải qua mấy năm chính chiến tới nay, đã san bằng tất cả thế lực tu tiên Man di. Nhưng vốn bốn mươi vạn tu sĩ tiến công Man di, hiện tại chỉ còn lại có hơn ba mươi vạn.

Có thể tưởng tượng sau khi kết thúc một trận chiến cuối cùng này, còn phải tổn thất biết bao nhiêu tu sĩ nữa, chỉ sợ, tương lai trong vòng một trăm năm, mười ba nước Bắc Tần cũng khó mà khôi phục lại nguyên khí như trước.

Dương Phàm trấn định thần sắc, ánh mắt nhìn về phía Thánh điện Khổng tước xa xa, trong mắt hơi ngưng trọng:

- Ta có cảm giác tu sĩ Man di cũng không có buông bỏ đầu hàng, dường như muốn giãy dụa phản kháng lần cuối cùng. Hơn nữa Hắc Phong Ma Hoàng người này, tâm cao khí ngạo, chỉ sợ cũng sẽ không cam tâm nhận thua.

Ba đại tu sĩ nghe vậy, sắc mặt đồng thời biến đổi.

- Chẳng lẽ ở bước đường cùng thế này, hắn còn muốn xoay chuyển thế cục?

Huyết Luyện lão tổ khó có thể tin nói.

- Lúc trước ở cổ Lương Thành, Dương mỗ có thể đảo ngược thế cục, vì sao hắn không dám có ý tưởng như thế?

Dương Phàm nhếch khóe miệng mỉm cười.

- Dương đạo hữu nói có lý.

Phong Vô Tuyệt gật gật đầu:

- Tình hình giờ phút này, rất giống thời điểm lúc trước ở Cổ Lương Thành.

Ở Dương Phàm nhắc nhở, ba đại tu sĩ đều thu hồi lòng khinh địch, tăng thêm cảnh giác, cẩn thận hơn vài phần.

"Véo!"

Một luồng sáng cầu vồng chói mắt, từ trận địa Bắc Tần bắn về phía Thánh địa Man di.

Đại trận trên bầu trời phía trên Thánh điện Khổng tước nhộn nhạo lên từng cơn gợn sóng, nhưng vẫn bị luồng sáng cầu vồng này xuyên thủng bay vào.

Khi luồng sáng kia giảm dần tốc độ, mờ nhạt đi, thì ra là một mũi tên.

Trên mũi tên có một tờ giấy chất liệu đặc thù.

"Vù!"

Trong đám tu sĩ Man di bay ra một gã Nguyên Anh cường giả, vươn tay ra bắt lấy mũi tên, gỡ xuống tờ giấy.

Vội vàng liếc nhìn một cái, cường giả Nguyên Anh này chợt biến sắc, hoả tốc chạy tới Thánh điện trình lên vật ấy cho Hắc Phong Ma Hoàng.

Trong đại điện huy hoàng trống trải, chỉ có năm người, bao gồm ba Đại Thiên Sư vừa tới sau.

Hắc Phong Ma Hoàng mở tờ giấy ra xem xong nội dung trên đó, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh.

Theo sau, hắn đưa tờ giấy cho Dạ Hạm Thánh nữ Man di.

- Dương Phàm cùng ba đại tu sĩ hạ tối hậu thử cho chúng tatrong vòng ba ngày phải đầu hàng vô điều kiện, ký kết huyết chú khế ước trọn đời không xâm phạm Bắc Tần, nếu không lập tức khai chiến.

Dạ Hạm hơi biến sắc, giao tờ giấy cho ba Đại Thiên Sư.

- Ma Hoàng đại nhân! Hiện giờ tu sĩ của chín tộc Tây Nhạc chúng ta, gần như tổn thất hơn bảy phần, nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ có nguy cơ diệt tộc

Lão Thiên Sư mặt đen lo âu nói.

Cánh tay phải của lão trống rỗng, chỉ còn một tay trái. Cánh tay bị cụt đó, là ba năm trước đây ở Cổ Lương Thành bị Thạch Thiên Hàn dùng Ma Hoàng Kiếm chặt đứt.

- Nói về thực lực, nếu như đánh bừa khẳng định chúng ta sẽ thua thảm trọng

Hắc Phong Ma Hoàng thản nhiên nói,

- Ma Hoàng đại nhân! Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Mục Thiên Sư mặc áo bào đen lộ vẽ cung kính dò hỏi.

- Theo ta được biết, bên trong liên minh mười ba nước Bắc Tần, luôn luôn là một đoàn quân ô hợp, ở trong lịch sử vạn năm trước đây, các nước Bắc Tần nhiều lắm là đánh lui Thánh tộc ta, cũng không phải liều mạng tiến sâu vào địa bàn của chúng ta như vậy, bởi vì Tây Nhạc chúng ta là vùng đất hoang mạc, tài nguyên thiếu thốn, Tu Tiên giới Bắc Tần sẽ không có hứng thú xâm lấn nơi đây. Hơn nữa nhìn theo thế cục, xem ra Dương Phàm kia từ lâu đã cho thế lực của hắn thâm nhập vào Tây Nhạc.

- Lần này, khi đánh lui chín tộc Tây Nhạc chúng ta, Bắc Tần vẫn tiếp tục truy đuổi đến tận cùng, thậm chí kết hợp thành một đoàn, hơn phân nửa là do nỗ lực của tên Dương Phàm này, chỉ có hắn, mới có tầm nhìn sâu rộng như thế. Cũng chỉ có hắn mới có được uy tín kết hợp tạo thành liên minh mười ba nước.

Hắc Phong Ma Hoàng phân tích từng điểm một, khiến cho trong lòng ba Đại Thiên Sư và Thánh nữ Dạ Hạm trở nên thông suốt.

- Ma Hoàng đại nhân! Ý của ngài là: chỉ cần giết chếtDương Phàm, mười ba nước sẽ mất đi nhân vật linh hồn, sẽ trở thành một đoàn quân ô hợp. Đến lúc đó, chín tộc Tây Nhạc ta chẳng những có thể bình yên vô sự, thậm chí có thể nổi lên lần nữa, tái chiếm Bắc Tần

Cặp mắt của lão già lùn sáng lên, không khỏi có phần hưng phấn nói.

- Nhưng mà, Dương Phàm kia thực lực thần thông cũng không kém Ma Hoàng, muốn giết hắn, chỉ sợ

Lão Thiên Sư mặt đen vẫn còn lo âu nói.

- Nếu muốn giết hắn đúng là rất khó, bổn hoàng cũng không có nắm chắc chút nào. Cho nên, ở thời khắc vạn phần nguy cơ hiện giờ, cần phải vận dụng lực lượng cuối cùng của Tế Đàn Thánh điện.

Hắc Phong Ma Hoàng đưa mắt nhìn về hướng Thánh nữ Dạ Hạm nói tiếp:

- Có thể đảo ngược thế cục hay không, chỉ trông cậy vào ngươi

- Thời gian ba ngày, chỉ sợ gấp quá không kịp

Thánh nữ Dạ Hạm thở dài.

Đại quân tu sĩ Bắc Tần ở trước Thánh điện Khổng tước đợi mấy ngày, cũng không thấy phản ứng gì.

- Thời gian ba ngày đã hết, chuẩn bị phát động tổng tiến công,

Trong mắt Dương Phàm lóe lên tia sáng ác liệt.

Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, thời gian càng kéo dài, chỉ sợ càng bất lợi cho đám người mình.

Thời điểm ba mươi vạn đại quân Bắc Tần chiến ý sôi sục, chuẩn bị xung phong liều chết tấn công Thánh điện khổng tước.

Bỗng từ trong Thánh điện Khổng tước bay ra một cái điểm đen, kèm theo một áp lực tinh thần cường đại, gần như khiến cho mấy chục vạn đại quân nhất thời tạm dừng hành động.

Cái điểm đen kia, dần dần biến thành lớn, lộ ra thân ảnh có một không hai của Hắc Phong Ma Hoàng.

- Các hạ thật ngông cuồng! chẳng lẽ tự tin có thể bằng vào sức một người, chống lại toàn bộ mấy chục vạn đại quân Bắc Tần sao?

Phong Vô Tuyệt cười lạnh, nói.

Hắc Phong Ma Hoàng chậm rãi mở miệng:

- Chín tộc Tây Nhạc ta cùng mười ba nước Bắc Tần đều có vô số tu sĩ và sinh linh, nếu Thánh tộc chúng ta liều chết phản kháng, cho dù các ngươi thắng lợi, cũng sẽ chết vô số, nguyên khí tổn thương thảm trọng.

Hắc Phong Ma Hoàng ngưng một chút rồi nói tiếp:

- Mà giờ phút này, bổn hoàng có một đề nghị, có thể tránh cho song phương tổn thất thảm trọng vô số tu sĩ, lại có thể giải quyết ân oán giữa hai bên.

- Mời nói!

Ánh mắt Tam Thanh tán nhân hơi lóe sáng thúc giục.

- Chín tộc Tây Nhạc cùng mười ba nước Bắc Tần chính chiến đã mấy chục năm, điểm mấu chốt ảnh hưởng tới thắng bại, cũng không ngoài là cường giả đỉnh cao nhất. Vì thế bổn hoàng đề nghị, hai bên phái ra một người mạnh nhất, đại biểu cho hàng tỉ sinh linh tu sĩ, quyết chiến một lần sinh tử làm quyết định

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.