Xuyên Thư Chi Tu Tiên

Chương 681: Đan Phi lưu thư 2




Thấy tên hung thần ác sát này hành sự hung ác trên Tuyết Sơn lâu, thậm chí làm bị thương người trong quân, Lâm Thành cuối cùng không kìm nổi, đứng lên.

- Ủa! Đây không phải là Lâm trưởng lão trẻ tuổi nhất Tuyết Sơn phái sao?

Tên béo phì kia, trên khuôn mặt có một vết sẹo, ném tiểu nhị qua bên, cười nói.

- Hình Phách! Nói ngươi da dày, dám đến địa bàn của ta gây chuyện?

Trong mắt Lâm Thành dâng lên một chút lửa giận, rõ ràng cũng nhận biết người này, trên khuôn mặt mang biểu tình khinh thường, đối với khí tức lăng lệ được phát ra trên người Lâm Thành, trong mắt Hình Phách có chút tránh né.

Nhưng rất nhanh hắn cười lạnh nói:

- Lâm Thành! Ngươi có thấy rõ không, hôm nay là ai đến tửu lâu của ngươi làm khách.

Thần sắc Lâm Thành biến đổi, ánh mắt lập tức rơi xuống người đàn ông mắt ưng mặc kim bào cầm đầu đám người Hình Phách.

Người này mặc áo mỏng manh, trong khí trời băng thiên tuyết địa, tự nhiên không cảm giác, ánh mắt như hàn tinh, trên thân phát tán ra một luồng lệ khí khiến lòng người kinh hãi.

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không phát ra một lời, thần sắc càng trở nên lạnh như băng.

Một khắc này, cả Tuyết Sơn lâu, một mảnh yên tĩnh, theo đó thần thái người đàn ông kim bào biến hóa càng thêm áp lực khẩn cấp hơn.

Lâm Thành vội nhìn trừng người này, hiển nhiên nghĩ đến gì, run sợ nói:

- KimKim Ma Đại Vương?

Kim Ma Đại Vương.

Cả Tuyết Sơn lâu, người hơi có chút kiến thức, không khỏi hít một ngụm lãnh khí

Kim Ma Đại Vương, người này là ma đầu đại danh lừng lẫy trong phạm vi mấy ngàn dặm.

Cũng có người nhát gan sợ phiền phức, lập tức tính tiền rời đi.

Trong tửu lâu, không khí áp lực khẩn cấp, kéo dài thật lâu.

Kim Ma Đại Vương, một lời không nói, chỉ là lạnh lùng nhìn Lâm Thành.

Hắn không nói chuyện, sáu bảy tên hung ác tàn nhẫn bên cạnh, cũng đều thành thật im lặng, không nói lên một lời.

Không giận mà uy, không nói mà sợ.

Càng trầm mặt như vậy, áp lực mang đến càng đáng sợ hơn.

Người có tên, cây có bóng.

Ngay lúc này, mọi người trong Tuyết Sơn lâu, đều rơi vào trong không khí khẩn trương yên tĩnh.

Trong mắt Lâm Thành có chút sợ hãi, lại không thể không hạ thấp giọng với đối phương.

- Nguyên lai là Kim Ma Đại Vương các hạ, đích thực là khách quý Tuyết Sơn lâu khó gặp. Tiểu nhị. Tặng bọn họ một hũ Tuyết Ẩm Tình,

Thần sắc Lâm Thành dịu đi rất nhiều, cố nén khẩn trương trong lòng, phân phó với tiểu nhị.

- Dạ! Dạ!

Tiểu nhị run giọng đáp ứng, vội chạy đi lấy một hũ Tuyết Ẩm Tình, đưa đến bàn đám người kia.

Nhưng mà, Kim Ma Đại Vương kia chỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt lờ mở hiện lên sát ý lạnh như băng.

Hình Phách mập mạp kia nhìn thấy trong mắt, lạnh lùng trách mắng tiểu nhị:

- Chỉ một hũ Tuyết Ẩm Tình thì làm sao đủ, ít nhất cũng phải lấy mười hũ. Còn nữa, kêu đại đương gia các ngươi đến đây xin lỗi.

Tiểu nhị run run một trận, ánh mắt hướng về Lâm Thành, hoàn toàn không biết làm sao.

Nào có lý đó?

Trong lòng Lâm Thành hoàn toàn nghẹn một đoàn lửa giận, gần như muốn bạo phát.

Nhưng thực lực Kim Ma Đại Vương thì hắn rất rõ, cho dù là mười hắn, cũng vị tất là đối thủ.

- Lâm huynh! Đừng nóng giận, chúng ta uống rượu của mình, yêu cầu của khách, chỉ có thể tận sức thỏa mãn.

Một âm thanh ôn nhuận như gió, vang lên bên cạnh hắn.

Lâm Thành cảm thấy áp lực giảm mạnh, tâm tình cũng khôi phục vẻ tự nhiên thoải mái.

Dương Phàm cười dài nhìn Lâm Thành, ý bảo hắn ngồi xuống.

Lâm Thành gật gật đầu, ngồi xuống, phân phó cho tiểu nhị:

- Dựa theo quy tắc, tận lực thoả mãn yêu cầu của khách hàng, đáng làm thế nào thì làm. Vị Kim Ma Đại Vương kia là khách quý hiếm có, đưa lên cho bọn họ một bàn tiệc rượu.

- Dạ!

Tiểu nhị như được đại xá, dựa theo phân phó mà làm việc.

phần phó hoàn tất, Lâm Thành không hề ngó ngàng tới, cũng Dương Phàm vui vẻ đối ẩm, đồng thời cũng cảm kích liếc nhìn hắn một cái.

Mà Kim Ma Đại Vương kia, sau khi Dương Phàm lên tiếng, con ngươi đột nhiên co rút, sau khi quan sát hắn thật lâu, thần sắc dần dần ngưng trọng.

- Đại Vương

Hình Phách mập mạp đang hỏi ý kiến hắn.

- Tất cả đều ngồi xuống cho ta, đêm nay liền qua đêm ở nơi này.

Kim Ma Đại Vương hờ hững nói, trong lời nói nhưng ánh mắt lại nhìn chằm Dương Phàm, mà đối phương nhìn về phía nơi này.

Trên khuôn mặt hiện lên một chút tức giận, lại ngay lập tức che giấu đi.

Hắn có thể xác định đối phương cũng chính là người tu tiên, lại không nhìn thấy tu vi, tạm thời không dám hành động khinh suất.

- Đại Vương! Vì sao qua đêm ở tửu lâu này?

Có người khó hiểu hỏi.

- Không cần hỏi nhiều.

Kim Ma Đại Vương nói với giọng lạnh nhạt, trong mắt thoáng hiện một chút âm hàn.

Dương Phàm vẫn tán gẫu với Lâm Thành, thuận tiện hiểu rõ tình huống đại khái của Cực Bắc.

Từ trong miệng Lâm Thành, Dương Phàm cũng biết được phần chia khu vực Cực Bắc, ở trong mắt thường nhân, Cực Bắc được phần Ngoại Vực và Nội Vực.

Ngoại Vực Cực Bắc ý nghĩa như cái tên, chính là phạm vi bao quanh bên ngoài Cực Bắc, chính là khu vực bình nguyên băng tầng.

Mà Nội Vực, nghe nói là nơi sâu của Cực Bắc, là sông băng vô tận không thấy cuối, bọn hắn chỉ là một đám phàm nhân, căn bản không chịu nổi điều kiện lạnh khốc liệt.

Cho nên, Nội Vực Cực Bắc, đám người Lâm Thành chưa từng tiến vào, chỉ biết được giới hạn trong lời đồn và sách cổ.

Lâm Thành nói rất chắc chắn:

- Băng Tuyết Tiên Vực trong truyền thuyết, ở trong Nội Vực Cực Bắc, tất cả phàm nhân rất khó tìm được.

Bỗng vào một khắc, trong lúc đàm đạo, Dương Phàm đột nhiên cảm ứng cái gì, ngưng thần nhắm mắt.

Lâm Thành hơi lộ ra dị sắc, chỉ nhìn hắn, cũng không hỏi nhiều.

Rất nhanh, Dương Phàm mở mắt ra, nói:

- Khu vực Cực Bắc này, thông thường không phát sinh, thiên tai gì chứ?

- Điều này

Lâm Thành trâm ngâm nói:

- Dạng như tuyết lớn lở, ở trên một nơi núi cao thỉnh thoảng phát sinh, nhưng trên trấn nhỏ này của ta mấy trăm năm cũng không thấy động đất. Duy nhất khó thể đoán trước chính là

- Là cái gì?

- Băng Phong Bạo.

Lâm Thành chậm rãi nói ra hai chữ.

- Băng Phong Bạo?

Dương Phàm có chút tò mò.

Hắn nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên lờ mờ dự báo trước trong thiên địa sắp nghênh đón một trận cơn lốc, mặc dù không thể tạo thành ảnh hưởng với hắn nhưng đối với sinh linh bình thường cùng với tu sĩ bậc thấp mà nói, lại là một hồi tai nạn không nhỏ.

- Đúng vậy! ở khu vực Cực Bắc, bởi vì nhân tố hoàn cảnh địa lý, trong phạm vi khu vực, sẽ có cơn lốc băng. Đó là gió bão mưa băng dị thường cường đại, trộn lẫn với mưa đá, khối băng, tích tụ lực công kích cường đại, có thể làm suy sụp thôn trang thành trì. Cho dù là võ giả bình thường, trên băng nguyên gặp phải Băng Phong Bạo, cũng khó tránh khỏi cái chết.

- Nhớ kỳ Băng Phong Bạo lần trước, dường như là hai mươi năm trước.

Lâm Thành lộ ra vẻ nhớ lại, trong mắt chớp động qua một sự kinh hãi.

- Dương huynh vì sao nói đến chuyện này?

Lâm Thành khó hiểu hỏi.

- Có thể đêm nay, nơi này liền phát sinh Băng Phong Bạo.

Ánh mắt Dương Phàm hướng ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng từ tốn nói.

- Cái gì? Thật sự có chuyện này ư?

Lâm Thành kinh ngạc.

Trong ấn tượng của hắn, nếu như thật sự phát sinh Băng Phong Bạo như hai mươi năm trước, Bàng Vụ trấn nhỏ bé này chỉ sợ hơn một nửa số người táng thân mất tính mệnh.

- Trong phạm vi năm trăm dặm chung quanh Băng Vụ trấn, đều là băng nguyên bằnghẳng, duy nhất có thể tránh né Băng Phong Bạo, chính là trấn này, mà kiến trúc phòng ốc của khu vực khác, khó thể chịu được sự công kích của Băng Phong Bạo.

Lâm Thành lộ ra vẻ ưu tư, luôn dò hỏi Dương Phàm, hy vọng có được xác nhận.

- Cùng với ngờ vực vô căn cứ, còn không bằng làm một cuộc chuẩn bị trước. Trên Băng Vụ trấn này của ngươi, không phải cũng có mấy vị tiên trưởng sao, có thể xin bọn họ chỉ giáo cho một chút.

Dương Phàm mỉm cười nói.

Lâm Thành nghe nói, vội vàng kêu hạ nhân trong tửu lâu tiến hành dự phòng cho tốt.

Kim Ma Đại Vương thấy hành động Lâm Thành, trong mắt không khỏi lộ ra dị sắc, càng thêm kiêng kị tên Dương Phàm này hơn.

Quả nhiên, khi sắc trời chuyển sang tối hẳn, một luồng gió lạnh như băng, từ khu vực phương Bắc điên cuồng gào thét đến.

Thời gian mấy hô hấp, Băng Vụ trấn nhỏ, nhiệt độ bỗng rơi chậm mấy phần.

- Quá lạnh nha! Đây là khí trời ma quỷ gì vậy?

Có người nói thầm.

Theo sau đó, trong luồng gió băng kia, lờ mờ có thể thấy mưa đá thật nhỏ và từng viên băng vỡ.

Mới đầu, điều này cũng không khiến người chú ý.

Dù sao ở khu vực Cực Bắc, cho dù mưa đá rơi xuống, cũng không quá kinh ngạc.

Nhưng chuyện này lại khiến sắc mặt Lâm Thành đại biến, thầm nghĩ:

- Xem ra bị Dương Phàm nói trúng rồi. Băng Phong Bạo sắp ập tới.

Lâm Thành nhanh chóng phái người đi thông báo người khắp trấn nhỏ.

- Băng Phong Bạo! Thật sự là Băng Phong Bạo. Mọi người nhanh tìm phòng ốc kiên cố hay là tầng hầm trốn đi.

Một lão già tu tiên gà mờ kinh hô.

Trấn nhỏ bị một mảnh hồn loạn, rất nhanh phần lớn đều rút về trong phòng.

Vù vù

Sau một lát một luồng gió lạnh rít gào như trường long, thổi quét phạm vi ngàn dặm.

Cả trấn nhỏ, chịu đựng băng vỡ đầy trời, sự tấn công của băng vũ và gió bão tàn sát bừa bãi, phát ra tiếng cách cách, thình thịch thình thịch.

Còn may Tuyết Sơn tửu lâu sớm có chuẩn bị, những nơi như lối vào, cửa sổ đều cố ý gia cố, thậm chí đính cả thiết bản vào.

Dương Phàm nhắm mắt lại, cảm quan kéo dài ra.

Trong thiên địa một mảnh sương mù, khó thể nhìn thấy, bên người chỉ còn lại tiếng kêu la chói tai, phòng ốc mơ hồ run rẩy.

Còn may, phòng ốc trên Băng Vụ trấn, mặc dù rất thô sơ, nhưng rất cao lớn nặng nề, còn có thể miễn cưỡng đối kháng.

Nhưng vẫn có một số phòng ốc, yếu ớt chịu không nổi, bị Băng Phong Bạo vùi lấp, người trong đó cũng không cách nào may mắn tránh khỏi. Dưới lực lượng thiên nhiên lớn không ai ở nơi này có thể chống lại, như giấy bị thổi bay.

Trong Băng Phong Bạo, cho dù giữ một cây cỏ cứu mạng, ở dưới sự tấn công kéo dài của cuồng phong băng vỡ, cũng duy trì không được bao lâu.

Trong Tuyết Sơn lâu, đám người tị nạn, khuôn mặt thấp thỏm lo âu.

Nếu cả tòa Tuyết Sơn lâu này bị sập, mọi người chỉ sợ cũng không cách nào may mắn tránh thoát.

Ngoại trừ là tu sĩ bậc cao, đám người tu tiên gà mờ cũng không thể nào dưới sự tấn công của Bàng Phong Bạo duy trì bao lâu,

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm,

Chính lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa,

Mọi người trong Tuyết Sơn lâu, sắc mặt biến đổi.

Bọn họ cũng đều rất lo vấn đề này.

Một khi có người còn sống đập cửa, rốt cuộc nên mở hay không?

Nếu mở, Băng Phong Bạo tấn công đến, khống chế không được, người trong cả phòng ốc, đều khó thể may mắn thoát.

Nếu không mở, vậy là thấy chết không cứu.

Trong tửu lâu, một vùng yên tĩnh.

- Không thể mở! Nếu mở ra, tất cả mọi người sẽ chết.

Hình Phách mập mạp khẩn trương nói.

- Bên trong có người không, thỉnh mở cửa, chúng ta lúc này lưu lại một lát, tránh qua Băng Phong Bạo, liền sẽ lập tức rời khỏi.

Một âm thanh cô gái nhẹ nhàng truyền tới, khiến người không khỏi sinh lòng luyến tiếc.

Thần thức Dương Phàm vừa quét, phát hiện đám người đập cửa bên ngoài, hiển nhiên là năm sáu người tu tiên.

- Lâm huynh, mở ra đi.

Thần sắc Dương Phàm dị thường bình tĩnh.

- Điều này

Lâm Thành đo dự một chút, gật gật đầu, liền đi tới phía bên kia,

- Đứng lại.

Một giọng nói lạnh lùng, truyền từ phía sau Lâm Thành.

Lưng Lâm Thành phát lạnh, quay đầu vừa nhìn,

Kim Ma Đại Vương, trong mắt lóe lên hàn mang, không biết lấy thủ đoạn gì, xuất hiện phía sau hắn.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm

Ngay lúc này, tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.