Xuyên Thư Chi Tu Tiên

Chương 26: Ba hạng khảo hạch trụ cột 1




- Đom đóm cũng so với mặt trăng!

Khóe miệng Diệp Phàm hiện lên một lũ cười lạnh, ném hắn lên rồi lại tát một cái, như đang chơi đùa với một quả bóng, đánh hắn văng xuống mặt đất, khớp xương rung động, miệng mũi tràn máu.

Đương nhiên, đây là hắn đang nhẹ tay, nếu không đối phương đã sớm không còn đủ thân thể, sớm đã hóa thành thịt nát rồi.

Mấy tên cổ tộc phía sau đều toàn thân lạnh lẽo. Đó chính là một vị trảm đạo, lúc này đổi diện với người lạ này mà không ngờ lại thê thảm như vậy, chỉ như một cái bù nhìn mà thôi, thích đánh là đánh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Bắt ngươi thì ta có gì mà không dám?!

Diệp Phàm ác nghiệt nói, lại nắm lấy người hắn kéo lên, mặc hắn giãy dụa như thế nào cũng đều vô dụng.

Lần này Diệp Phàm như linh cẩu, cào xé, cấu, bắt... khiến xương cốt toàn thân hắn thiếu chút nữa đứt rời thành từng khúc, rung động kẽo kẹt.

Ầm!

Diệp Phàm ném mạnh hắn vào trước phiến khai thác mỏ của Cơ gia, cũng không biết có bao nhiêu con cháu Cơ gia đang đào, nguyên đều trân trối nhìn. Đây là ai?! Không ngờ có thể áp chế cả một vị trảm đạo của Cổ tộc.

- Bằng ngươi mà cũng dám nhục mạ Hư Không Đại đế, giờ chuộc tội đi!

Trong lòng Diệp Phàm có một cỗ lửa giận. Cơ Tử Nguyệt và Cơ Hạo Nguyệt đều có quan hệ không tồi với hắn, đường đệ và đường muội của bọn họ chịu nhục khiến hắn rất khó chịu.

Hắn đá một cước, người này hóa thành một đường cầu vồng rơi xuống trước mặt hai huynh muội này rồi nói:

- Hắn là kẻ tát các ngươi đó, giờ thoải mái vung tay đá chân đi!

Hai mắt Cơ Nguyên Đức lóe sáng, vô cùng kinh ngạc. Người này thật quá cường đại, đến tột cùng là ai, sao lại xuất đầu vì bọn họ?!

Mà hai người con của hắn lại càng từ mò, đều muốn biết thân phận của nhân vật thần bí này. Khi nhìn vào kẻ nằm trên mặt đất, cả người đều căng thẳng, bọn họ không biết có nên ra tay hay không.

- Không sao, cứ ra tay đi!

Diệp Phàm mim cười nói.

Ầm!

Người con trai không kìm chế được, lập tức đá ra một cước khiến tên trảm đạo này văng xa chừng mấy chục trượng, lăn lộn như một cái hồ lô.

Bùng!

Cô gái trẻ tuổi xoa xoa vết bầm trên mặt, cũng huy động tay ngọc, đánh một bạt tai lên mặt cường giả cổ tộc này, khiến mặt hắn ừng đỏ, hoàn toàn vì quá tức giận.

- Ngươi tính là cái gì, dám làm nhục tổ tiên chúng ta! Nếu người còn sống, Cổ Hoàng cũng không dám khoác lác như vậy!

Hai huynh muội này vừa rồi vô cùng ủy khuất, trong mắt ẩn chứa nước mắt. Hai người tay đánh chân đá, âm thanh bôm bốp không ngừng vang lên.

Cường giả Cổ tộc này vốn gân cốt rắn chắc nhưng lại không kìm nổi phải phun ra một ngụm máu lớn, hoàn toàn là do tức giận quá. Hắn đường đường là một kẻ trảm đạo mà lại bị hai tiểu bối trực tiếp đấm đá khiến hắn lửa giận sôi người.

Xa xa, một đám cổ tộc muốn động, ai ai cũng kêu gào. Vừa rồi Diệp Phàm ra tay quá nhanh, bọn họ không kịp ngăn cản. Lúc này thấy hai tiểu tử Cơ gia dám ra tay như vậy với cường giả cổ tộc thì tự nhiên rất giận dừ.

Một đám người lao tới, giết về phía trước, mắt thấy sắp không tránh khỏi một hồi đại chiến. Thần sắc Diệp Phàm lại rất lạnh lùng, cất bước về phía trước, vươn tay điểm ra. Một đạo kiếm ba rực rỡ khuếch tán ra ngoài.

Đây chân thật không khác gì sóng biển, hừng hực lóa mắt. Đây là do kiếm khí biến thành, phát ra công kích vô song với những kẻ lao tới, một phiến huyết quang nổi lên, huyết vụ lượn lờ.

Đây là một hồi đồ sát, không chút trì hoãn. Hơn sáu mươi người, tất cả đều hóa thành tiên huyết và xương trắng, những nơi kiếm ba lướt qua, không ai có thể kháng cự, đều lập tức bỏ mạng.

Lúc này, đám người Cơ gia như ngây dại. Cơ Nguyên Đức lẩm bẩm:

- Dù là Hạo Nguyệt, Tử Nguyệt xuất hiện cũng không có được chiến lực bậc này!

Mà hai huynh muội kia lại đôi mắt rưng rưng. Hai huynh muội thiên kiêu Cơ gia rời đi khiến bọn họ vô cùng tưởng nhớ. Đây chính là ca ca và tỷ tỷ mà bọn họ sùng bái nhất.

Đám Cổ tộc xa xa lập tức lặng ngắt như tờ, đều bị dọa ngây người. Đây rốt cục là ai?!

- Ngươi chính là cuồng nhân từng xuất hiện ở Hỏa Linh Hác sao?!

Xa xa có một người đi tới. Toàn bộ khu vực khai thác mò của cổ tộc có hai vị trảm đạo thủ hộ. Đây là người còn lại, cũng là hậu duệ của tám lộ thần tướng, ngày thường đều tự nhận rất cao sang, giờ lại bị đánh bại như vậy, sự chấn động trong lòng chỉ nghĩ cũng biết.

Keng!

Cây trường thương ám kim cắm trên mặt đất rực rỡ tươi đẹp, đột nhiên từ trên mặt đất lao lên, dưới sự thúc dục của nguyên thần Diệp Phàm, hóa thành một đạo ô mang phá cửu trọng thiên, quay đầu đâm tới phía hắn.

Phốc!

Tiên huyết văng xa mấy trượng, cây trường thương xuyên thấu thân thể hắn, mang theo hắn bay xa mấy trăm trượng, găm lên một tấm bia đá thật lớn, chết nhanh gọn.

Cả khu vực này của cổ tộc đều lập tức như ong vỡ tổ, một gã trảm đạo bị đánh thê thảm, còn nằm trên mặt đất, người còn lại lại chết một cách gọn gàng như vậy, bọn họ ai có thể ngăn cản?!

Còn một ít người còn lại lập tức nổi lên ý muốn bỏ chạy nhưng Diệp Phàm sao có thể cho bọn hắn cơ hội, ngón tay như đao, điểm về phía trước. Một trận mặc lãng nổi lên, nháy mắt bao phủ phía trước.

Phốc! Phốc!...

Huyết hoa nở rộ, một kích toàn lực của Diệp Phàm quét ngang mấy trăm dặm, giết sạch những kẻ phía trước, khí thế mạnh mẽ, không gì ngăn cản được.

Sau đó, hắn cầm cây thương bay lên bầu trời, tiến nhập vào địa vực sâu hơn, lại đánh ra một kích khiến những gì người của Thiên Hoàng tử thu được bay lên còn đại địa hóa thành tro bụi.

Cuối cùng, hắn thu đi tất cả những thứ quý hiếm, trong đó Nguyên chất đống như núi, thu hoạch rất phong phú.

Khi Diệp Phàm hạ xuống, hai huynh muội Cơ gia cũng đã đánh đấm sướng tay, hắn giơ tay chém xuống, đầu tên trảm đạo cổ tộc kia rơi ra, như chém một quả đưa hấu.

- Ahhh...

Nguyên thần người này kêu lớn, tràn ngập không cam lòng và khuất nhục, vô cùng dữ tợn. Diệp Phàm sưu tầm trí nhớ người này, sau đó tát một cái đánh nát, khiến đối phương hóa thành tro bụi.

- Tình cảnh Cơ gia không chịu nổi như thế này sao?!

Diệp Phàm có chút cảm thán, hỏi phụ tử ba người.

- Cũng không phải. Bọn họ không dám đi Nam Vực giương oai, cũng chỉ dám khiêu khích ở nơi này mà thôi!

Cơ Nguyên Đức thở dài.

Nhiều năm qua đi, cũng không phải tất cả Cổ tộc căm thù Nhân tộc, trong đó có một bộ phận coi như thân mật, coi như cùng tồn tại trong cộng đồng vạn tộc.

Nhưng mà cũng có một bộ phân Cổ tộc đặc biệt kích động, hận không thể diệt sát toàn bộ Nhân tộc.

Có nhiều tộc loại, tất nhiên quan điểm cũng khác nhau, quan hệ phức tạp, khó có thể nói rõ.

Phụ tử ba người hỏi danh tính Diệp Phàm nhưng không có kết quả, đành nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất cuối chân trời. Cơ Nguyên Đức cảm khái thầm nhủ:

- Hạo Nguyệt, Tử Nguyệt, kiếp này còn có thể gặp các ngươi không?!

Hắn là thúc thúc ruột của Cơ Hạo Nguyệt và Cơ Tử Nguyệt, hai người này khi còn nhỏ thường xuyên ở bên cạnh hắn, máu mủ tình thâm. Hắn vô cùng yêu thương hai người, lúc này thấy một hậu bối trảm đạo vô địch như vậy, tự nhiên cảm xúc ngổn ngang, tưởng nhớ đôi thiên kiêu của Cơ gia.

Diệp Phàm cầm thương rời đi, một mình sát nhập cứ điểm tiếp theo của Thiên Hoàng tử, lại bắt đầu giết chóc, vô tình tảo trừ.

Hắn một đường lôi lệ phong hành, từng bước từng bước nhổ sạch các cứ điểm của Thiên Hoàng tử, diệt sát rất nhiều hậu duệ của tám bộ thần tướng Bất Tử Thiên Hoàng.

Tin tức về ngày hôm nay nhanh chóng truyền khắp các nơi, Đông Hoang kinh, thiên địa hãi, tứ hải kịch chấn, ngũ vực xôn xao, thế gian khiếp sợ.

Diệp Phàm hóa thành một vị đại ma quân, ác nghiệt vô tình, muốn bức Thiên Hoàng tử đi ra, giết chết hắn.

Chưa bao giờ có một lần sôi trào như hiện tại, nơi nơi đều bàn luận, ai ai cũng đều đồn đoán xem đến tột cùng là ai muốn giết Thiên Hoàng tử mà lại hưng sư động chúng như vậy.

Giết chóc tiếp diễn!

Diệp Phàm đại chiến không ngừng, hoành sát thiên hạ, dùng một ngày một đêm nhỏ sạch mười tám cứ điểm trọng yếu của Thiên Hoàng tử ở Đông Hoang.

Trên người hắn dính rất nhiều máu, trường thương thống ầm máu huyết địch nhân, không biết đã giết bao nhiêu người, toàn thân mang theo một cỗ sát khí sâm nghiêm.

- Nhiều năm qua, Thiên Hoàng tử quân lâm Đông Hoang, nhìn xuống thiên hạ, quần hùng tránh lui! Đây là ai?! Thật mạnh tay!

- Vị này... thật là thần nhân! Dám một mình một người đối kháng với con ruột Bất Tử Thiên Hoàng, tất sẽ có một hồi long tranh hổ đấu.

Diệp Phàm quét ngang thiên hạ, dùng một ngày một đêm quét sạch mười tám cứ điểm Thiên Hoàng tử. Tin tức này như sấm đánh, chấn động thế gian, ai ai cũng kinh hãi.

Mọi người vốn tưởng hắn chỉ chọn mấy chỗ nhưng không ngờ cuối cùng lại mạnh mẽ như vậy, đại sát tứ phương, gần như biến mười tám phiến thiên địa đều hóa thành đất khô, chư vương đền tội.

Chỉ một ngày đêm, hắn còn chút nữa đã thiêu đốt cả bầu trời Đông Hoang rồi!

Khắp thiên hạ sôi trào, chiến quả này khiến người ta trân trối, không ai dám tin. Đây là chiến thần chuyển thế sao?! Một ngày đêm đã quét khắp Đông Hoang.

Sau đó, mọi người liền thống kê lại. Mười tám trọng địa kia tuy không phải nơi này đều có người trảm đạo nhưng tổng cộng cũng có tới mười ba người.

Con số này khiến lòng người kinh hãi đảm chiến, tiên huyết tế không, máu chảy thành sông. Từ đó cho thấy trận chiến này đáng sợ biết bao, một ngày đêm diệt sát mười ba vị trảm đạo!

Về phần những Cổ tộc cảnh giới khác thì vô số kể. Mười tám chỗ chiến trường, khắp nơi là tiên huyết, là toái cốt, vô cùng ghê người.

Một ngày đêm kinh thiên hạ, là một cơn sóng lớn quấy động thế gian, tiếng sấm chấn động thiên hạ, thế nhân chú mục, hết thảy đều vô cùng rung động và khó tin!

- Hắn rốt cục là ai?!

- Hình ảnh người này chưa từng xuất hiện, một ngày đêm huyết chiến bát hoang, vô địch thiên hạ, đến tột cùng có thân phận như thế nào?!

Đây là câu hỏi mà khắp thiên hạ muốn biết đáp án!

Cao thủ thần bí vô địch này dẫn phát mọi người chú ý và sự đồn đoán, ai cũng muốn biết lai lịch của hắn.

- Diệp Phàm ra tay trước thời hạn sao?!

- Vì sao đột ngột như vậy?! Diệp Phàm đột phát lôi đình oai, quét ngang rất nhiều thuộc hạ Thiên Hoàng tử!?

Lúc này, không chỉ nói người trong thiên hạ, ngay cả những người biết được thân phận Diệp Phàm như Lệ Thiên, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy đều không quá rõ ràng, không hiểu sao Diệp Phàm lại động thủ trước thời hạn?!

- Nhanh nhanh đi thông báo cho Thiên Hoàng tử, khiến người xuất quan. Một hồi bão táp sắp sửa xuất hiện rồi, đại quyết chiến trước thời hạn bắt đầu rồi!

- Không sai, vậy đánh đi! Điều động nhân thủ, chuẩn bị bất cứ lúc nào xuất phát, hoàn toàn dẫn nổ!

Diệp Phàm xuất kích, liên lụy vô cùng lớn. Cuộc quyết chiến cổ Hoàng tử có thể diễn ra trước thời hạn, dẫn động phong vân mười phương, khắp thiên hạ đều chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.