Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 114




Nguyễn Dật Quân không trả lời, chỉ ra một động tác tay “mời”.

Bên kia, Biên Hải Vi và Tề Tiểu Tô đã đang giao đấu rồi, hai bên đều dốc hết toàn lực, ra tay mạnh mẽ, tạm thời không phân được cao thấp.

Mà bên này, điều khiến cho Nghiêm Uyển Nghi thấy kinh sợ là bản lĩnh của Nguyễn Dật Quân thật sự quá mạnh! Mặc dù cô là người không chuyên, nhưng vẫn có thể nhìn ra được mỗi chiêu của hắn đều vô cùng có sức, ra tay, tránh đòn, xoay người, đá xoáy, động tác cực nhanh, gần như khiến cho cô có ảo giác như đang xem phim võ thuật!

“Ầm!”

Nguyễn Dật Quân đánh trúng bả vai Đồng Xán, Đồng Xán rên lên một tiếng, lập tức cắn chặt răng, lắc vai, lại xông lên lần nữa.

“Được, xứng mặt đàn ông lắm!” Nguyễn Dật Quân kêu một tiếng, gập khuỷu tay lại, xoay người tấn công phía dưới anh ta.

Hai bên đánh nhau kịch liệt, mấy người công nhân kia thấy tình hình không ổn, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rối rít leo lên xe, nhấn ga chuồn thẳng.

Đùa nhau hả, mấy người này nhìn là biết thân phận đều không bình thường, bây giờ còn đánh nhau kịch liệt như vậy, ngộ nhỡ bọn họ ở lại bị làm bia đỡ đạn thì sao?

“Mấy người....” Biên Hải Vi giận dữ, đang định kêu lên, Tề Tiểu Tô đã thúc cánh tay qua đúng giữa ngực cô ta.

Hệ thống Tiểu Nhất cạn lời: “Này, đụng ngực là vô sỉ!”

“Có thể thắng là được rồi!”

Tề Tiểu Tô đáp, thận trọng di chuyển, lại lần nữa vung tay đánh tới vị trí kia.

Mạnh mẽ vô cùng.

Chỉ vung tay đã đánh cho Biên Hải Vi lùi lại liên tiếp mấy bước, ngực đau nhức, giận đến hai mắt đỏ rực lên, nghiến răng nghiến lợi đứng vững lại rồi lại xông tới Tề Tiểu Tô.

“Cô ta thua rồi!” Tề Tiểu Tô vừa nói với Hệ thống Tiểu Nhất, vừa nhấc chân đá vào bụng cô ta.

Bụp!

Biên Hải Vi bị đá ngã lăn xuống đất, đập trúng vào cằm.

Vân Phỉ kêu lên một tiếng, lập tức chạy tới đỡ cô ta, nhưng sau khi Biên Hải Vi đứng dậy lại đẩy cô ta ra, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Tề Tiểu Tô.

“Bịch!”

Bên kia, Nguyễn Dật Quân cũng đạp Đồng Xán ngã xuống đất y như vậy.

Hắn xoay người lại, gườm mắt nhìn Tề Tiểu Tô.

Trận chiến này, hai bên đều một thắng một thua.

Đồng Xán siết chặt cái lá rụng, nghiến răng. Đều tại anh ta vẫn học nghệ chưa đến nơi đến chốn! Anh ta đứng lên, phớt lờ sự đau đớn toàn thân, yên lặng đứng sau lưng Tề Tiểu Tô.

Nguyễn Dật Quân giơ tay kéo lấy tay Biên Hải Vi, cầm chặt lấy, trầm tĩnh nhìn Tề Tiểu Tô, giọng nói rét lạnh, “Gan của cô đúng là không nhỏ đâu.”

“Cảm ơn đã khen.” Tề Tiểu Tô đón lấy ánh mắt của hắn.

“Cho nên, cô đây là muốn chiếm đoạt sơn trang của Biên gia sao?”

Tề Tiểu Tô cười lạnh: “Anh không ngại thì có thể bảo cô Biên về hỏi ông Biên xem, sơn trang Long gia này rốt cuộc có phải là của Biên gia hay không.”

Lời này của cô không có chút do dự nào ngược lại khiến cho Nguyễn Dật Quân cau mày, chẳng lẽ nơi này thật sự không phải là của Biên gia sao?

Biên Hải Vi nhìn hắn, nghiến răng: “Nơi này chính là của Biên gia!”

Bây giờ không phải thì sau này cũng sẽ phải!

Đúng lúc này, có một chiếc xe hàng tiến vào, người ngồi ở ghế phụ thò đầu ra: “Xin hỏi cô Tề có ở đây không? Chúng tôi đưa giường đến.”

Biên Hải Vi không dám tin nhìn Tề Tiểu Tô, Tề Tiểu Tô nhún vai nói: “Không sai, đúng như cô nghĩ đấy, tôi sắp vào đây ở rồi, cô có giỏi thì cầm giấy chứng nhận đất đai và sổ đỏ đến đây, nếu như là đồ thật tôi sẽ lập tức dâng trà xin lỗi cô!”

Nói rồi, cô không để ý đến bọn họ nữa, chào hỏi người giao hàng, đi qua mở cửa dẫn xe hàng tiến vào.

Xe chở hàng lái xe đi qua đám người Biên Hải Vi, bọn họ nghe thấy người trong xe ca ngợi: “Trời ơi, cánh rừng lớn như vậy, sơn trang giàu có như vậy, chúng ta hôm nay thật là may mắn được mở mang tầm mắt rồi. Cô Tề kia đúng là chị gái giàu nứt đố đổ vách mà!”

“Cái gì mà chị gái giàu có, là em gái giàu có! Anh không thấy cô Tề nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi thôi à? Đúng là giàu quá đi!”

Biên Hải Vi suýt nữa cắn nát răng.

“Hải Vi, đi. Về rồi tính.” Nguyễn Dật Quân nhìn chằm chằm bóng lưng Tề Tiểu Tô, kéo Biên Hải Vi rời đi.

“Cô Hải Vi...” Đại Nhạc vừa mở miệng, lại phun ra máu, hắn cầm lấy khăn giấy che miệng, quay đầu căm hận nhìn sơn trang một cái sau đó đuổi theo Biên Hải Vi.

Sau khi bọn họ đi rồi, Tề Tiểu Tô lập tức xoay người đi về phía Đồng Xán: “Đồng Xán, anh có sao không?”

Vừa rồi cô không hề lơ là trận đấu bên đó, bản lĩnh của Nguyễn Dật Quân quả thật khiến cô kinh ngạc, Hệ thống Tiểu Nhất nói thì nói, nhưng cũng chưa từng được thấy tận mắt như vậy, mà đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đồng Xán dốc hết toàn lực nhưng vẫn thất bại thảm hại.

“Nguyễn Dật Quân rất mạnh.” Đồng Xán rầu rĩ nói, khóe miệng có một vết máu. Anh ta bị đánh liên tiếp mấy quyền mạnh trúng ngực, cuối cùng bị đạp vào bụng, bây giờ toàn thân đau đớn, cũng không dám giấu Tề Tiểu Tô nói không sao.

Tề Tiểu Tô nghiến răng: “Tôi gọi Lương Lệ đến đưa anh đi bệnh viện.”

Sớm biết vậy, cô đã đánh Biên Hải Vi nặng hơn rồi.

“Không, kêu bọn người Lương Lệ qua đây hết đi, tôi tự đi bệnh viện.” Ở đây nhất định phải có người, Đồng Xán sợ nhỡ bọn Biên Hải Vi lại đến nữa, chỉ có Tề Tiểu Tô và cô Tư Nghiêm, người ít lực mỏng.

Tề Tiểu Tô lập tức gọi điện thoại cho mấy người Lương Lệ.

Hệ thống Tiểu Nhất nói cô phải qua lần cường hóa thứ ba mới có thể đánh lại Nguyễn Dật Quân, mà mỗi cấp cường hóa đều có độ khó và khoảng cách mạnh hơn cấp cường hoá trước rất nhiều lần, cấp một dễ nhất, đến cấp hai cô đã chịu không ít khổ cực rồi, giờ đến cấp ba sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Điều này cũng chứng tỏ được rằng bản lĩnh của Nguyễn Dật Quân mạnh cỡ nào.

“Anh đợi đấy, sẽ có một ngày tôi hạ được Nguyễn Dật Quân.” Tề Tiểu Tô vỗ nhẹ vai Đồng Xán.

Đồng Xán lập tức hưởng ứng: “Vậy tôi phải luôn đi theo cô Tề mới được. Cô Tề có muốn ký hợp đồng dài hạn mười năm với tôi không? Nếu như cô không chê tôi không đánh lại được Nguyễn Dật Quân.”

Nghe lời này, Tề Tiểu Tô lập tức ngẩn ra.

Nói thật, không phải Đồng Xán chưa đủ năng lực mà là Nguyễn Dật Quân quá mạnh. Vệ sĩ như Đồng Xán đã là hạng nhất rồi, vệ sĩ như vậy thực ra rất khó kiếm được, họ cũng mỗi người một tính cách, người phụ trách công ty vệ sĩ đã từng nói với Tề Tiểu Tô, muốn mời Đồng Xán rất khó, muốn giữ anh ta lại càng khó hơn, ký hợp đồng dài hạn về cơ bản là không thể nào.

Nhưng bây giờ, Đồng Xán lại tự yêu cầu ký mười năm dài như vậy.

“Trong vòng mười năm, nếu như cô có bất kỳ điều gì không hài lòng với tôi, hoặc là năng lực của tôi bị thụt lùi, cô có thể sa thải tôi bất cứ lúc nào.” Đồng Xán lại bồi thêm một câu.

Chẳng khác nào hợp đồng này nhắm vào Đồng Xán, người thuê có thể tùy tiện sa thải, nhưng anh ta lại không thể rời đi bất cứ lúc nào, hoặc là tăng lương.

Tề Tiểu Tô cười: “Nếu như anh không chê bà chủ nhỏ yếu như tôi, tôi đương nhiên sẵn lòng. Đợi anh ở bệnh viện về chúng ta sẽ ký.”

“Cảm ơn cô Tề.”

“Cô Tề, giường này lắp ở hai phòng nào thế?” Công nhân giao hàng lên tiếng hỏi.

Tề Tiểu Tô vỗ vai Nghiêm Uyển Nghi: “Đi, chúng ta đi chọn phòng thôi!”

Sơn trang xinh đẹp, rộng lớn, bọn họ đến đây!

Lúc mấy người Tề Tiểu Tô chọn phòng ở trong sơn trang, làm quen với môi trường của sơn trang, Nguyễn Dật Quân đưa Biên Hải Vi đến bệnh viện Thánh Á, trực tiếp tìm viện trưởng kiểm tra toàn thân cho cô ta.

Biên Hải Thành nhận được điện thoại, vội vã chạy đến bệnh viện.

Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, mặt Biên Hải Thành đen lại.

“Tiểu Vi, không phải anh đã nói với em tạm thời không được có xích mích với Tề Tiểu Tô rồi sao?”

Biên Hải Vi vốn tưởng là anh trai sẽ thương xót cô ta, không ngờ câu đầu tiên của hắn lại là quở trách, cô ta nhất thời ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.