Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 29




“Chủ nhà trọ!! —— Tại sao không có nước nóng thế?!” Lý Nông quấn một cái khăn tắm in hình chuột Mickey đứng ở hành lang lầu hai, tay nắm lấy bao lơn bằng sắt mà oán giận.

“Đoan Mộc tiên sinh, hình như không có hơi gas làm nóng.” Doãn Hàm bỗng đẩy cửa ra nói, nhìn thấy bộ dáng của Lý Nông thì thoáng giật mình, đẩy đẩy mắt kính: “Cậu lại đùa giỡn gì đó?”

Lý Nông nghẹn đầy cổ họng, trợn trừng mắt mà mắng.

Họ Hình liền đưa cây dù cho Đoan Mộc, xong lại cầm một cây khác lên, nói: “Cưng cầm đỡ, anh đi xem thử xem.” Đoan Mộc gật gật đầu.

Một lát sau, họ Hình miễn cưỡng trở về nhìn Đoan Mộc nói: “Toàn bộ hệ thống dẫn gas vào phòng tắm đều không dùng được. Chắc đường ống dưới đất đã bị thứ gì đó làm nghẽn lại rồi. Muốn sửa chữa chí ít cũng phải đợi 50 năm nữa….”

“…”

“…”

“Toàn bộ đều không dùng được?” Đoan Mộc như đang nghĩ gì đó nhìn họ Hình lắc lắc đầu.

“Năm mươi năm!?” Lý Nông lên tiếng: “Thế thì phải tắm làm sao đây? Không có nước nóng! Mùa đông cũng sắp đến rồi.”

“Nói cũng phải nha….” Đoan Mộc sờ sờ cằm, bỗng nhớ đến gì đó: “Lầu một không phải còn một phòng tắm lớn sao?”

Vài người đi đến chỗ tối ở góc cầu thang nơi cái phòng mà chủ nhà trọ nhà vừa nói…. Sau khi mở cửa ra, quả nhiên thấy được một phòng tắm cực lớn bên trong, xem ra đã lâu rồi không có người dùng qua. Bất quá trong này cũng sạch sẽ lắm nha. Đứng ngoài thì thấy cũng vừa vừa thôi, sàn nhà lót gỗ, khi bước vào lại mở ra một không gian rộng lớn. Bên trái có bốn vòi phun mưa, bên phải là một cái hồ tắm hình vuông.

“Tại sao…. Lại có…. Nhà tắm công cộng….?” Lý Nông hơi nắm chặt chiếc khăn tắm.

“Nơi này là nhà trọ, đương nhiên phải có nhà tắm rồi.” Đoan Mộc lơ đểnh trả lời.

“Nhưng mà, không dẫn gas được, thì chắc cũng chẳng có nước nóng đi?” Họ Hình hơi nhăn nhăn mày hỏi.

“Hư hư…” Họ Đoan Mộc đắc ý cười hai tiếng, lấy từ trong ngực ra một thẻ bài gỗ màu đen: “Tiểu Duẫn, cậu cầm thứ này đến gởi cho nhà tắm Hưng Phát đi. Hình cùng tiểu Nông quét dọn phòng tắm một chút, vài giờ sau là có thể tắm được rồi —— hô hô!”

Doãn Hàm nhìn nhìn thẻ bài nhỏ trong tay, ngoan ngoãn bung dù đi ra ngoài….

Họ Hình và Lý Nông cùng liếc nhìn nhau một cái, sau đó bắt đầu dọn rửa phòng tắm.

Doãn Hàm bước vào nhà tắm Hưng Phát. Nơi này hình như vừa được trang hoàng lại. Bên trái là hồ tắm nam, bên phải là hồ tắm nữ, ở giữa có một quầy, trên đó để dầu gội, nước thơm, xà phòng, khăn mặt và nhiều thứ linh tinh khác. Ngồi sau đó là một ông già luôn tạo cho người khác cảm giác là đang chuẩn bị về chầu ông bà.

Doãn Hàm đến trước mặt lão, đưa thẻ bài bằng gỗ ra.

Ông già cười tủm tỉm nhận lấy: “Nhờ cậu nói lại với Đoan Mộc tiên sinh là cám ơn người.”

Doãn Hàm gật gật đầu, xoay người rời đi.

Bước ngang qua tiệm giày, nhịn không được mà dừng chân, thận trọng nhìn mấy cái lỗ vừa bị phá ra…. Sau đó miễn cưỡng khen một tiếng, rồi đi về hướng nhà trọ.

Doãn Hàm trở lại nhà trọ, Đoan Mộc đã đứng sẳn ở cửa phòng mình, vẫy vẫy tay: “Tiểu Doãn, bên ngoài lạnh lắm, đến đây uống chút trà, đợi chốc nữa là có thể tắm được rồi.”

Doãn Hàm gật gật đầu, đi vào phòng của Đoan Mộc.

“Chủ nhà trọ…. Vài ngày không nhìn qua, phòng của anh….” Lý Nông vẫn quấn cái khăn tắm hình chuột Mickey như trước, cầm lấy ly trà nhìn nhìn xung quanh: “Thật là rất khoa trương….”

Như cung điện vậy….

“Ha hả.” Đoan Mộc cười cười, không nói gì.

Mấy người nói chuyện phím một lúc. Đoan Mộc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên nói: “Được rồi, đã đến lúc, tiểu Doãn tiểu Nông đi lấy dụng cụ đi, có thể tắm được rồi!”

Doãn Hàm và Lý Nông, mỗi người cầm theo một cái chậu, bước vào phòng tắm. Đầu tiên là một phòng nhỏ có giá ba tầng đùng để đặt quần áo. Trong đó còn có một cái gương thật lớn và rèm cửa bằng hạt châu. Ngoài cửa thì đặt vài chiếc nệm màu xanh da trời, bồn tắm giờ đã bốc lên hơi nước trắng xóa.

Hai người cởi quần áo ra đặt lên giá, đi chân trần vào phòng tắm.

Họ Hình và Đoan Mộc đang đứng tắm dưới vòi sen. Họ Hình thật cẩn thận gội giúp giúp Đoan Mộc mái tóc trắng dài đến bắp chân. Cơ thể họ Hình màu mật ong dính sát vào thân hình Đoan Mộc trắng như tuyết. Thật là…. Có chút nóng bỏng trong không khí….

Lý Nông đỏ mặt, nhanh chóng dời đi ánh mắt, đứng ở vòi sen cạnh bọn họ nói:

“Oa —— thật sự có nước nóng.” Lý Nông vặn vẹo mở chốt, quả nhiên có nước nóng chảy ra. “Nước nóng ở đâu thế?”

“Ở nhà tắm Hưng Phát đó.”

“Hả?”

Đoan Mộc thật sung sướng hưởng thụ như một con mèo nhỏ: “Ông chủ của nhà tắm Hưng Phát trước đây có lấy của tôi một quyển sách….”

“Nguyên tắc công bằng….” Doãn Hàm không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Lý Nông, bỗng mở miệng nói.

“Đây không phải là yêu quái… -_-|||…” Lý Nông sửng sốt một chút, răng đánh mạnh vào nhau, không lạnh mà run, liền nhanh chóng mở thêm nước ấm, cố dùng sức chà xát phần da gà vừa nổi trên cánh tay mình.

“A… Thật là thoải mái, còn được ngâm nước nóng! … Chủ nhà trọ, có nhà tắm thế này sao không nói sớm cho tôi biết?” Lý Nông ngâm mình ở hồ tắm cảm thán nói.

“Trước đó, dù có nói cho cậu biết cũng không thể sử dụng được. Một mình cậu thế nào cũng không được đến đây tắm rửa.”

“Tại sao?” Lý Nông khó hiểu hỏi.

Doãn Hàm cũng bước vào hồ, tháo kính xuống đặt bên thành, rồi lần xuống cạnh Lý Nông.

“Vì nơi này không thể chỉ để mình cậu tắm được.”

“Tôi hỏi tại sao mình tôi không thể đến tắm?!” Lý Nông nghiến răng.

“Thì lần sau cậu cứ đến thử. Ha hả… nhưng khi rời đi, phải chú ý xem có ai theo sau mình không nha….”

“…” Lý Nông hơi run, trượt xuống hồ thêm chút nữa, đến cằm cũng chìm trong nước. “Thế… thế… sau này tôi muốn tắm nữa… thì phải làm sao bây giờ?”

Đoan Mộc cứ dính lấy người của họ Hình, làm như vô tình nói ra: “Thì cậu cứ tìm tiểu Duẫn đi cùng, không được sao?”

Lý Nông và Doãn Hàm thoáng đưa mắt nhìn nhau xong lại nhanh chóng dời đi chỗ khác.

Đoan Mộc nhìn họ Hình cười thật đểu, anh ta nhẹ nhàng hôn lên trán Đoan Mộc một cái.

Tắm rửa xong, mọi người đều ai về phòng nấy.

Lý Nông mở cửa, hôm nay con mèo mập kia sao lại không lăn ra đây, lạ thật!

“Hổ Nha?”

Không có tiếng mèo đáp lại. “Bỏ đi.” Lý Nông nghĩ: “Hay là đã chạy đến chỗ chủ nhà trọ kia rồi.”

Lý Nông bỏ quần áo vừa thay ra vào máy giặt, xong liền đến phòng bếp nấu một tô mì, rồi trở lại phòng, mở TV.

『Ha ha ha —— nhưng mà mấy chuyện này cũng không làm thường xuyên đâu —— nói ví dụ như bạn trai…. 』

“Phốc… Phốc…”

『Đúng vậy đúng vậy, một khi có loại điện thoại này…』

“Phốc ah….Phốc ah….”

Lý Nông từ tô mì ngẩng mặt lên.

Tại sao lại như có…. Tiếng gì đó. Cẩn thận nghe ——

『còn nữa, còn nữa, nếu bạn trai cậu…. 』

『Mấy chuyện kia sao có thể để dành được?』

“Ảo giác…?”

Lý Nông lắc lắc đầu, cúi đầu xuống tô tiếp tục ăn.

“Kỳ quái…” Lý Nông quét kem đánh răng lên bàn chải. “Đã trễ thế này rồi, con mèo mập kia còn đi đâu thế?”

Không gian nhỏ bé này bỗng như thiếu mất thứ gì đó rất quen thuộc, trở nên trống trải rất nhiều….

“Ôi….Lạnh quá!”

Thật kỳ quái, mùa thu năm nay đặc biệt lạnh hơn rất nhiều. Nhất là hôm nay, trời không biết tại sao lại đổ mưa? Trong phòng lạnh lẽo như thế này…. Ôi, phải mau giặt sạch đồ rồi chui vào chăn ngủ thôi. Nhanh nhẹn cất bàn chải đánh răng. Lý Nông tắt đèn đi vào phòng ngủ.

“Ô….”

Lý Nông dừng lại dùng tay lau lau mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đợi nửa ngày, cũng không phát hiện tiếng động kỳ quái gì. Lý Nông lúc này đã lau hết nước trên mặt, bắt đầu xoa xoa má.

“Ô… Ô…”

Lý Nông dứt khoát ngẩng đầu lên, tuyệt đối không phải là hơi thở của cậu. Thật sự có tiếng động rất kỳ quái. “Hổ Nha?”

Lại không nghe được nữa.

“Con mèo chết tiệt, mày ra ngay cho tao!!”

Vẫn không một tiếng động.

“Con mèo chết tiệt còn không ra, tối nay không muốn ngủ trên giường sao!!”

Lý Nông giận dữ hét lên, tắt đèn lên giường.

“Hô —— hô ——” cả phòng lặng im chỉ nghe được hơi thở của mình. Lạnh quá! Lý Nông rúc sâu vào chăn, nằm được một lúc lâu, trong chăn lạnh lẽo vẫn là lạnh lẽo. Thân nhiệt của cậu chẳng thể nào làm chăn ấm hơn được, chịu không nổi mà run lên từng cơn một.

Chân lạnh quá, như bị một tảng băng đông cứng lại vậy.

Lý Nông muốn rút chân lên thêm chút nữa. Giật mình…. Tại sao lại không cử động được?! Như là… như là bị thứ gì đó đè chặt lại vậy. Lạnh quá dường như có một bàn tay cầm chặt chân cậu. Lạnh như băng….

Lý Nông đổ mồ hôi lạnh. Theo bản năng muốn mở đèn ngủ trên bàn gần đó. Cùng lúc, tay bỗng nhiên bị đè xuống. Cậu tưởng chừng như đang chạm vào băng vậy.

Lý Nông thấp thỏm lo sợ quay đầu lại xem….

Dưới ánh trăng, kiềm chặt tay cậu là một bàn tay mềm yếu. Là tay của phụ nữ!

Lý Nông xốc chăn lên, cùng lúc thấy được bàn tay của của người đó đang đè chân của cậu! Chầm chậm…. một cái đầu của phụ nữ hiện ra nơi chân giường. Là người đẹp bán ô…!!

Lý Nông giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi, muốn kêu lên, bỗng có một bàn tay bóp chặt cổ cậu, khiến cho cái gì cũng không thốt lên được. Lý Nông dùng hết sức để hô hấp dưới áp lực kia. Thấy người đẹp bán ô từ từ hiện ra gần hết cạnh giường cậu. Chị ta vẫn mặc bộ áo váy lúc chiều, mặt vẫn thảm hại như cũ, môi vẫn đỏ thẩm như máu. Chỉ là… chị ta thiếu mất một chân! Váy vẫn dập dìu uốn lượn như chiếc ô giấy dầu đang đang hơi bung ra trên tủ quần áo.

Lý Nông nhìn kỹ lại, tủ quần áo thế mà lại phí phạm của người đẹp bán ô một chiếc như thế!

Đặt ở tủ quần áo của em khi nào thế?! Rõ ràng là em không cần mà!

Miệng Lý Nông bị bàn tay bịt chặt lại. Cậu hoảng sợ nhìn người đẹp bán ô đang dí sát vào mặt mình, chầm chậm mở miệng. Từ trong đó vươn ra một cánh tay thô ráp như mang cá. Ngay mũi nhọn của nó còn có một cái đầu người thu nhỏ. Hơn hết lại là một cái đầu hư thối! Đó là gương mặt đàn ông đã bị hư hại hơn phân nữa, đến mắt cũng chỉ có một con. Khi nhìn thẳng vào, thật không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là cậu mà!

Lý Nông liều chết giẫy mạnh người một cái. Cậu dùng cái chân còn lại của mình đá mạnh vào cái chân duy nhất của người đẹp bán ô. Chị ta bị đá bất ngờ thì có hơi nới lỏng bàn tay đang bịt miệng Lý Nông, cậu nhân đó mà hét lên:

“Cứu mạng —— “

Bỗng nhiên cả người đau đớn vô cùng.

Sau đó hai mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.