Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 22




Nghê thường công chúa bị biến cố này làm cho giật mình, Tần Hoàng ở phía trên làm sao có thể không rõ dụng ý của Mộ Phi Chỉ, hắn vội vàng tìm lối thoát cho nữ nhi của mình, mặt lạnh nói: “Nghê Thường, còn không quay về chỗ ngồi.”

Nghê Thường công chúa vẫn còn đang ngây ngốc, nàng ta không thể nào nghĩ ra, nam nhân tuấn mỹ lại có tính tình lạnh lùng như vậy, nhưng mà trong lòng nàng ta vẫn không cam lòng, chỉ là nhiều người nhìn như vậy nên nàng ta đành ngoan ngoãn trở về, không làm chuyện gì náo loạn nữa.

“Mẫu hậu, hoa hồ điệp đi chưa?” Sau khi Nghê Thường bỏ đi, mùi hương trên người nàng ta cũng tản ra ngoài, Thần Nhi cầm tay Thẩm Hành Vu, chăm chú hỏi.

“Bay rồi, bay rồi.” Thẩm Hành Vu che miệng gật đầu.

“Hoa hồ điệp bay rồi, phụ vương có vui không?” Thần Nhi mềm giọng, bĩu môi hỏi.

“Con còn nói nữa, ta sẽ ném con ở lại đây.” Mộ Phi Chỉ mở miệng, hắn ôm đứa nhỏ lên chân mình, giữ chặt người nó, ngoan độc nói.

“Phụ vương là thẹn quá hóa giận sao? Mẫu hậu, Thần nhi dùng từ đúng không? Thái phó luôn nói Thần nhi phản ứng nhanh.” Thần nhi tự nhiên vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của mình, hoàn toàn không biết lời nói của mình làm cho mặt Mộ Phi Chỉ đen lại, giống như than đá vậy.

“Ha ha.” Thẩm Hành Vu không nhịn được, cười thành tiếng, bởi vì nàng đang cười nên Thần nhi cũng cười, hai mẹ con đều cười. Mộ Phi Chỉ nhìn tên tiểu phúc hắc trong lòng mình, thầm nghĩ: “Trở lại Hoài Nam sẽ mời thêm ba Thái phó cho con, mỗi ngày khiến con mệt đến mức không nói chuyện được mới thôi.”

Thần nhi nào biết trong lòng cha mình nói gì, nó chỉ ôm chùm nho Thẩm Hành Vu ném cho, cười hì hì ăn.

“Phụ hoàng, hôm nay là đại thọ 50 của người, Mộc Thạch đạo trưởng có đồ muốn tặng người đây!” Tần Huyền Qua đứng dậy, bái bái Tần hoàng, sau đó cung kính mở miệng.

“A, Mộc Thạch đạo trưởng có gì muốn tặng cho trẫm?” Đôi mắt bình tĩnh của Tần hoàng lập tức gợn sóng, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu bắt được biến hóa này, hai ngươi ăn ý liếc nhau một cái, thầm nghĩ, rốt cục lão đạo sĩ này cũng ra sân.

Khi vị Mộc Thạch đạo trưởng này xuất hiện trên đại điện, khiến Thẩm Hành Vu lắp bắp kinh hãi, nàng vốn cho là vị đạo sĩ suốt ngày tu luyện thuốc trường sinh bất lão cũng chỉ là đồ vô sĩ, hôm nay lại thấy có vài phần tiên phong đạo cốt, xem ra cũng có vài phần thật.

Vị Mộc Thạch đạo trưởng mặc đạo bào màu trắng, mái tóc trắng và chòm tâu, cũng có vài phần khí chất đạo gia, ngược lại có vẻ mê hoặc người. Chỉ thấy hắn bưng một hộp gỗ, đứng trong đại điện, cung kính bái Tần hoàng, hai tay dâng hộp kia quá đỉnh đầu, giọng nói không lớn không nhỏ: “Bần đạo có đồ vật hiến cho hoàng thượng, chúc hoàng thượng sống lâu trăm tuổi.”

Hai mắt Tần hoàng tỏa sáng nhìn cái hộp trong tay Mộc Thạc đạo trưởng, ánh mắt nóng bỏng như thế làm cho tất cả mọi người ở đây cũng không thể bỏ qua. Ở đây có không ít đại thần, có người nhìn như đang xem diễn, có người khinh bỉ nhìn lão đạo sĩ kia, trong lòng đang mắng gì đó.

“Người tới, trình lên.” Tần hoàng mở miệng với thái giám bên cạnh mình, lão thái giám lập tức xuống dưới, bưng cái hộp kia lên.

“Đạo rưởng, lần này lại luyện được dược gì tốt vậy?” Tần hoàng mở hộp ra, bị cuốn hút ngửi ngửi, lúc này mới hỏi Mộc Thạch đạo trưởng.

“Bẩm hoàng thượng, bần đọa dùng chín chín tám mươi mốt loại dược liệu để đóng thành thuốc thanh xuân.” Đạo trưởng đứng dậy, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần đắc ý.

“Phu quân, đạo sĩ kia là thái giám.” Thẩm Hành Vu đột nhiên ghé vào bên tai Mộ Phi Chỉ, nhẹ giọng nói một câu.

Mộ Phi Chỉ bị những lời này của Thẩm Hành Vu làm cho sặc, hắn ổn định lại, che hai lỗ tai Thần nhi, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Người đó có râu.” Ngụ ý chính là, có râu thì không phải thái giám.”

“Về phần rây, hẳn là hắn dùng thuốc hồi phục gì đó, nhưng mà, ta cam đoan hắn là thái giám, không tin thì đêm nay chúng ta nhìn là được.” Thẩm Hành Vu híp mắt, bộ dạng cực kỳ giống tiểu hồ ly.

Một màn này trùng hợp rơi vào mắt Tần Huyền Qua ở đối diện, hắn nhìn Thẩm Hành Vu thân mật dán bên người Mộ Phi Chỉ, vẻ mặt sinh động hoạt bát, mặc dù đã sinh con trai, nhưng Tần Huyền Qua cảm thấy trên người Thẩm Hành Vu không có một chút hơi thở của sự già đi, ngược lại càng giống một thiếu nữ, còn có đôi mắt sáng ngời của nàng, tất cả đều rơi vào trong mắt hắn, mới mẻ như vậy, lại mang theo hấp dẫn trí mạng mà trước đó chưa từng có.

Ngay khi ánh mắt Thẩm Hành Vu quét tới, ánh mắt Mộ Phi Chỉ lại như mũi tên bắn sáng, tay Mộ Phi Chỉ cầm chặt lấy tay Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu khó hiểu nhìn hắn, hắn đen mặt nói: “Nương tử, xem ra sức quyến rũ của nàng không giảm.”

Vừa rồi Thẩm Hành Vu không để ý tới ánh mắt Tần Huyền Qua, nghe Mộ Phi Chỉ nói vậy thì cho rằng hắn đang nói đùa, vì vậy nàng hừ hừ, cười nói: “Vậy chàng phải vụng trộm vui mừng rồi, ta có sức quyến rũ không giảm đi theo chàng, có phải chàng ngủ cũng cười tỉnh không.”

“Ôi, ta xem chút nào, có phải da mặt nàng lại dầy thêm một chút không.” Mộ Phi Chỉ vừa hờn dỗi, bị lời nói của Thẩm Hành Vu quét sạch, hắn nhéo nhéo da mặt Thẩm Hành Vu, bên môi nở nụ cười, vô cùng mê ngời. Nghê Thường ngồi ở phía xa, nhìn nụ cười này của hắn thì cảm giác trái tim mình rơi ra ngoài, rốt cuộc cũng không tìm về được, nam nhân này, thật sự là cực phẩm.

Một canh giờ qua đi, yến hội đầy dẫy nịnh nọt cũng đã xong, trước khi chấm dứt, Tần hoàng nói với Mộ Phi Chỉ: “Hoài Nam Vương ở trong cung mấy ngày cũng tốt, có một số việc chúng ta cần thương thảo.”

Ánh mắt Mộ Phi Chỉ chìm chìm, tùy ý nói: “Có gì không thể?”

Thẩm Hành Vu nắm chặt tay Mộ Phi Chỉ, hai người cười trong lòng, bọn họ biết rõ, sở dĩ Tần hoàng lưu bọn họ lại, bởi vì hiện tại, lưỡng địa của Hoài Nam và Hoài Bắc đúng ở Hoài Nam. Mà ở lại, mới hợp ý bọn họ, bọn họ cũng cần có cơ hội bắt tên đạo sĩ kia, nghĩ tới tây, Mộ Phi Chỉ mở miệng nói: “Tần hoàng, cô vương muốn gặp vị Mộc Thạch đạo trưởng vừa rồi, không dối gạt Tần hoàng, lần này cô vương tới, một là chúc thọ Tần hoàng, thứ hai chính vì con trai của cô vương.” Mộ Phi Chỉ nói đến đây thì Thần nhi lại bắt đầu giả bộ suy yếu, mềm oặt ghé lên người Mộ Phi Chỉ, đôi mắt híp lại, không có chút tinh thần nào.

Tần hoàng nghĩ nghĩ, sau đó mới hơi do dự phân phó lão thái giám bên cạnh: “Để Mộc Thạch đạo trưởng đến chỗ Hoài Nam Vương.”

“Vâng.” Lão thái giám lên tiếng.

Tần hoàng nhìn Mộ Phi Chỉ cười cười: “Mộc Thạch đạo trưởng là dược sư trẫm ngự dụng, Hoài Nam Vương phải trả đúng hạn mới được.”

“Đương nhiên, Tần hoàng tạo thuận lợi cho cô vương, điểm đó cô vương sẽ không quên.” Mộ Phi Chỉ nói rất mập mờ.

“Ha ha, Hoài Nam Vương nhớ là tốt rồi.” Những lời này như lấy lòng Tần hoàng, hắn ta phá lên cười, sau đó đi ra ngoài trong sự bảo vệ,

Mộ Phi Chỉ cũng đi ra khỏi hội trường, chỉ có điều, lúc đi qua mọi người, vẻ mặt Thẩm Hành Vu mang theo sự buồn rầu, nàng vỗ vỗ vào lưng Thần nhi, trên mặt là vẻ lo lắng của một mẫu thân. Mọi người thấy thế thì càng tin tưởng lời đồn vị tiểu vương tử kia trời sinh đã mù.

Đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, hai người được dẫn vào một cung điện rất đẹp mắt, sau khi đi vào, Mộ Phi Chỉ cho những hạ nhân lui xuống, sau đó vỗ tay vài cái, Bạch Tước bay vào, ba người tra xét quanh cung điện, lúc này mới ngồi xuống.

“Trông coi bên ngoài cho tốt.” Mộ Phi Chỉ lại nghĩ tới bóng người giống mẫu hậu, không khỏi có chút bất an.

Mộ Phi Chỉ vừa dứt lời thì chợt nghe thấy bên ngoài có giọng nói lanh lảnh: “Vương thượng, Mộc Thạch đạo trưởng đến.”

Thẩm Hành Vu lập tức liếc nhìn qua Bạch Tước, Bạch Tước lập tức trốn vào trong màn trướng, sau đó Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu liếc nhau một cái, Thẩm Hành Vu lấy gì đó ở trong tay áo.

“Vào đi.” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, giọng nói không lớn không nhỏ.

Thái giám này mở cửa, sau đó Mộc Thạch đạo trưởng đi vào.

“Cô vương có việc muốn nói với đạo trưởng, các ngươi đều lui ra đi.” Thấy Mộc Thạc đi tới, Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi, bình tĩnh phất tay với cung nhân.

Khi cửa đại điện bị đóng lại, đằng sau màn đột nhiên toát r một bóng người, linh động như chim tước, nhanh chóng điểm trúng huyệt vị của Mộc Thạch đạo trưởng. Thẩm Hành Vu nhân cơ hội bẻ miệng nhét viên thuốc đi vào, lại đánh đánh cổ hắn, để hắn nuốt xuống, cả quá trình, rất nhanh, rất nhanh, chỉ giống như chớp mắt. Vị Mộc Thạch đạo trưởng không ngờ mình vừa vào cửa lại chịu công kích như vậy, cả người như rơi vào trong hồ băng.

“Mẫu hậu, lại có hoa hồ điệp tới sao?” Thần nhi vừa rồi còn yếu ớt chợt mở mắt ra, đôi mắt vụt sáng nháy nháy, giống như có thể trông thấy bình thường, Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng khả ái của nhi tử, không khỏi cười nói: “Lần này không phải hoa hồ điệp, lần này là đại tỷ thối.”

“Thối thối.” Thần nhi vừa nghe thì lập tức dựa sát vào người Mộ Phi Chỉ.

“Đạo trưởng, khi nào thì ngươi cũng kiêm chức làm thái giám thế?” Thẩm Hành Vu che miệng nở nụ cười.

Bởi vì bị điểm huyệt nên Mộc Thạch đạo trưởng cũng không thể nói chuyện, bí mật che dấu hồi lâu bị nói toạc ra, hắn mở to mắt, không dám tin nhìn nữ nhân trước mặt.

“Mặc dù ta không biết râu ria này ngươi lấy ở đâu ra, chỉ có điều nhìn hầu kết của ngươi, nhìn khí sắc trắng hồng, ta liếc là đoán được, đạo trưởng nên là... Ha ha.” Thẩm Hành Vu cười xong, nhìn Bạch Tước, Bạch Tước lĩnh mệnh, tiến lên giật mở cổ áo của người này.

Mộc Thạch đạo trưởng không ngờ Thẩm Hành Vu sẽ dùng chiêu này, hắn quá sợ hãi, vẻ mặt có thể dùng hai chữ dữ tợn để hình dung.

“Chậc chậc, đạo trưởng, những dấu hôn trên người ngươi là có gì thế? Chẳng lẽ bị muỗi cắn?” Thẩm Hành Vu nở nụ cười.

“Nương tử?” Mộ Phi Chỉ đứng sau lưng nàng, cắn răng nói.

Thẩm Hành Vu giống như nghe được giọng nói nặng nề của Mộ Phi Chỉ, nàng cười nói: “Phu quân, thân hình của hắn không đẹp như của chàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.