Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 21




“Điện hạ, là Nhu nhi không tốt, Nhu nhi không biết vị Vương hậu nương nương kia là nhân vật lợi hại như vậy.” Thẩm Mộng Nhu ghé vào trong ngực Tần Huyền Qua, ủy khuất nói.

“Nhu nhi đừng khóc, ta sợ nhất là Nhu nhi khóc.” Tần Huyền Qua ôm Thẩm Mộng Nhu trong ngực, ôn nhu trấn an.

Thẩm Mộng Nhu nghe thấy Tần Huyền Qua nói như vậy thì càng khóc lớn hơn. Tần Huyền Qua ôm nàng, thực sự không nói thêm gì nữa.

Từ Mộng Hoa các đi ra, quản gia rất thức thời đi theo, yên tĩnh đứng sau lưng Tần Huyền Qua.

Tần Huyền Qua nhìn Mộng Hoa các sau lưng hắn, hỏi quản gia có tướng mạo khôn khéo: “Ngươi thấy sự việc hôm nay thế nào.”

Quản gia cúi người, do dự chốc lát rồi nói: “Thuộc hạ cảm thấy, thái tử phi nương nương là cố ý.”

“A, từ đâu có thể thấy được?” Khóe miệng Tần Huyền Qua vẫn mang theo nụ cười, khôn khéo và tính toán không hề hiện ra trong đêm yên tĩnh.

“Đối với thái tử phi, đối với Thẩm gia mà nói, con trai trong bụng nàng tuyệt đối có lực hấp dẫn hơn so với việc diệt trừ vị Vương hậu kia.” Quản gia nói suy đoán của mình.

“Hừ, nữ nhân Thẩm gia vĩnh viễn sẽ không là mẫu thân của con ta.” Tần Huyền Qua cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, chỉ là, trước khi đi, hắn ném cho quản gia một câu: “Suy nghĩ cho kỹ, như thế nào để cho ta có giấc ngủ an ổn.”

“Vâng.” Quản gia cúi đầu, một lúc sau mới đứng dậy, đêm lành lạnh, trên trán hắn cũng rỉ một tầng mồ hôi.

... ......

Đêm lạnh như nước, Mộ Phi Chỉ ôm đứa nhỏ kẹp giữa hai người ra, sau đó ôm lấy Thẩm Hành Vu theo thói quen.

“A Vu, nàng đang suy nghĩ gì thế?” Mộ Phi Chỉ hôn cái trán của nàng, sau đó nhìn nàng.

“Ngày mai là dạ tiệc của Tần hoàng, ta đang nghĩ xem làm thế nào.” Đôi mắt Thẩm Hành Vu nhìn thẳng lên nóc giường, trong đầu thì đang suy nghĩ.

“Nàng có chủ ý gì hay?” Mộ Phi Chỉ hỏi.

“Ừ ừ.” Thẩm Hành Vu chợt xoay người lại, đôi mắt lóe sáng nhìn Mộ Phi Chỉ, giống như gặp được chuyện gì rất vui, tuyệt không giống với bộ dạng nặng nề vừa rồi. Hai tay nàng ôm lấy cổ Mộ Phi Chỉ, cười hì hì nói: “Trước khi đi, ta có học được thúc thúc một phương thuốc, làm người ta muốn chết không được, muốn sống không xong.”

“Nàng định dùng độc sao?” Mộ Phi Chỉ nghĩ nhiều lần, trong lòng cân nhắc xem phương pháp nào tốt hơn.

“Đúng vậy, nếu không thì sao?” Thẩm Hành Vu hỏi ngược lại.

“Để ta suy nghĩ.” Mộ Phi Chỉ lại trầm từ.

“Thần nhi lớn lên từng ngày, ta không chịu được việc con không nhìn thấy gì.” Cả người Thẩm Hành Vu mềm nhũn ra, nàng ghé vào trong ngực Mộ Phi Chỉ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Đứa nhỏ bị bọn họ đàm luận ngửa cái bụng lên, tay chân lộ ra khỏi chăn, trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn mang theo nụ cười ngọt ngào.

.....

Buổi tối hôm sau, là dạ yến chúc thọ của Tần hoàng, một nhà ba người Mộ Phi Chỉ là những vị khách quan tọng nhất của bữa tiệc hôm nay, còn chưa tới, trong bữa tiệc là những tiếng đàm luận về bọn họ.

Mà lúc này một nhà ba người đang chậm rãi đi dạo trong hoa viên.

“Ai, ở nơi nào?” Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Mộ Phi Chỉ kêu lên một tiếng, đột nhiên bay ra ngoài, Thẩm Hành Vu không có võ công, cho nên cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu đen bay đi. Ngay lúc Mộ Phi Chỉ bay ra ngoài, Bạch Tước đứng bên cạnh Thẩm Hành Vu và Thần nhi, cảnh giác cao nhìn xung quanh, sau đó bảo vệ hai người sau lưng, nói khẽ: “Hai vị chủ tử không nên cử động.

“Bạch Tước, ngươi có thấy rõ ai không?” Thẩm Hành Vu hỏi Bạch Tước.

Bạch Tước lắc đầu.

Mộ Phi Chỉ đi không lâu, ngay lúc Mộ Phi Chỉ trở lại thì Bạch Tước cũng ẩn vào bóng tối. Thẩm Hành Vu nhìn khuôn mặt không dễ nhìn của Mộ Phi Chỉ, cũng không nói gì thêm, nàng chỉ ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ sau lưng Thần nhi, Thần nhi tự động đưa tay vòng lên cổ Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu ôm hắn, sau đó nói với Mộ Phi Chỉ: “Đi thôi.”

“Để ta ôm.” Mộ Phi Chỉ sợ Thần nhi quá nặng sẽ làm Thẩm Hành Vu khó chịu, một tay ôm lấy Thần nhi, hai người cứ yên lặng như vậy, sắp rời khỏi Ngự hoa viên, vẫn là Mộ Phi Chỉ nhịn không được, hắn nhìn nhìn nữ nhân bên cạnh, sau đó mới khẽ nói: “Nàng không có gì muốn hỏi sao?”

“Chàng muốn nói cho ta biết không?” Thẩm Hành Vu quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ nói: “Chẳng lẽ chàng muốn nói cho ta, sở dĩ vừa rồi chàng đuổi theo vì chàng thấy được ý trung nhân trước kia của chàng à?” Thẩm Hành Vu chớp mắt, cười rất vui vẻ.

“A Vu, hình như vừa rồi ta thấy mẫu hậu ta.” Mộ Phi Chỉ nói với Thẩm Hành Vu.

“Cái gì?” Thẩm Hành Vu chấn động.

“Buổi tối ta sẽ nói với nàng.” Mộ Phi Chỉ thấy tới gần đại điện thì khẽ thở dài một cái.

Thẩm Hành Vu giật mình, không chỉ bởi vì Mộ Phi Chỉ nói mẫu thân hắn, mà càng vì ngoại trừ hắn thở dài vì nàng, thì hắn chưa bao giờ thở dài, tự phụ cũng được, tự tin cũng được, hắn chưa bao giờ như thế cả.

“Cho dù thế nào thì ta vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.” Thẩm Hành Vu tựa đầu vào Mộ Phi Chỉ, mềm giọng nói.

“Ừ.” Mộ Phi Chỉ ôm lấy eo nàng, một nhà ba người nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đi vào đại điện mà người trong đó sắp không chờ được.

“Hoài Nam Vương đến, Vương hậu đến.” Thái giám ngoài điện vừa nhìn thấy bóng dáng thì lập tức hô lên, tất cả mọi người im bặt, yên tĩnh quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, nhìn xem Hoài Nam vương có phong thái như thế nào, nhìn xem Vương hậu nương nương được sủng trong lòng bàn tay rốt cuộc xinh đẹp thế nào.

Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu trước nay đều có phẩm vị, hôm nay Mộ Phi Chỉ mặc áo choàng đen, ống tay áo lộ ra một vòng một đỏ, vạt áo ám vân đẹp đẽ mà quý phái. Thẩm Hành Vu cũng mặc hai màu đỏ đen, chỉ có điều khác với Mộ Phi Chỉ, trên người nàng đỏ chiếm nhiều hơn. Thần nhi được Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực là áo choàng đỏ, bên hông đeo ngọc bội màu đen, thằng bé ghé vào vai Mộ Phi Chỉ, đưa lưng về phía mọi người, khi đi qua, mọi người mới thấy được khuôn mặt của đứa nhỏ.

“Vị vương hậu nương nương này giống thái tử phi trước kia quá.” Thẩm Hành Vu vừa ngồi xuống, không biết tiếng tiểu thư nhà nào vang lên.

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Tần Huyền Qua và Thẩm Mộng Nhu lập tức đen lại.

Mẫu thân của vị nữ tử kia vội vàng che miệng nữ nhi nhà mình, nhỏ giọng nói: “Chỉ là giống nhau thôi, con nói lớn làm cái gì?”

Nữ tử kia bị mẫu thân ngăn cản, nhưng vẫn không cam lòng nhìn Thẩm Hành Vu mấy lần, sau đó mới cúi đầu, rầu rĩ nhìn mặt bàn.

Sau khi ngồi xuống, Tần hoàng theo lễ nghi hàn huyên vài câu với Mộ Phi Chỉ, nhưng mà người sáng suốt cũng nhìn ra được, hoàng thượng của bọn họ vẫn rất kiêng kị Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ khẽ gật đầu, chỉ ứng tiếng sau đó an tĩnh ngồi xuống. Thẩm Hành Vu ngồi bên cạnh hắn, cảm nhận ánh mắt của những nữ tử xung quanh, nàng mím môi cười cười, dẫn tới sự chú ý của Mộ Phi Chỉ.

“Nàng cười cái gì?” Mộ Phi Chỉ ngắt quả nho cho vào trong miệng nàng, lại lấy khăn lau nước nho ở khóe miệng, híp mắt, cười hỏi.

Dịu dàng cưng chiều như vậy ở trong mắt mọi người, động tác này còn anh tuấn hơn vài phần so với thái tử của bọn họ, các nữ nhân ở đây cũng sôi trào, mà ngay cả Thẩm Mộng Nhu, ánh mắt nhìn về phía Mộ Phi Chỉ cũng có chút biến đổi.

“Trước kia chàng thường nói, muốn giấu ta đi, bây giờ ta lại cảm thấy nên giấu chàng đi mới đúng.” Thẩm Hành Vu ngắt quả bồ đào bỏ vào trong miệng tên tiểu tử nhíu mày ôm bụng.

“Ta thích bộ dạng ghen của nàng.” Mộ Phi Chỉ cười ha ha, nhưng mà lời nói lại khiến mặt Thẩm Hành Vu đỏ lên.

Sau đó đơn giản là triều thần quỳ lạy và những biểu diễn ca múa nhàm chán, nhưng mà sau khi ca múa xong có xảy ra một chút việc nhỏ.

Trên thực tế, trong lịch sử đều là như vậy, phàm là nơi các nữ nhân biểu diễn, đều sẽ có chiến tranh, nhưng hôm nay người biểu diễn không phải là cung nữ bình thường. Vị đứng ở chính giữa kia, một thân quần áo đỏ thẫm, vừa thõng tay áo vừa nháy mắt bốn phía chính là ái nữ của Tần hoàng, Nghê Thường công chúa chân chính.

Nàng ta vốn muốn nhân cơ hội này biểu hiện mình một chút, kết quả vừa mới vòng vài vòng thì ánh mắt bị Mộ Phi Chỉ ngồi trên hấp dẫn, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, người nam nhân kia đứng ở đó, tựa như một bức họa, đẹp không thể tưởng tượng nổi, hắn cầm lấy cái chén, đôi tay thon dài lập tức hấp dẫn ánh mắt nàng ta, đó là đôi tay nhỏ dài hữu lực cỡ nào. Ánh mắt dời lên trên, đôi mắt đen dù không nhìn về phía nàng, nhưng Tần Nghê Thường cảm thấy, cho dù chết bên trong cũng không ân hận.

Một khúc nhạc sắp kết thúc, Tần Nghê Thường chợt múa về phía Mộ Phi Chỉ, nàng ta cố gắng bày ra vẻ vũ mị nhất của mình, khuôn mặt yêu mị và dáng người, hơn nữa cố ý hấp dẫn, Nghe eThường công chúa xác thực là ngốc nhất, dáng người nàng ta chập chờn đi tới trước mặt Mộ Phi Chỉ, lấy tay bưng lên ly rượu hắn vừa uống, ngón tay phủ lên nơi môi hắn chạm tới, cười quyến rũ nói: “Nghê Thường kính...”

Nghê Thường công chúa còn chưa nói hết, một lực mạnh đã bắn ly rượu kia ra, đến khi nàng ta kinh hãi quay đầu lại thì thấy ly rượu kia bị một chiếc đũa cắm trên mặt đất, lực lớn tới mức khiến người ta líu lưỡi.

“Phụ vương, nhìn nhìn, khiến Thần nhi ngạt thở rồi.” Thần nhi đứng lên đùi Mộ Phi Chỉ, ôm cánh tay Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào nói.

“Nhi tử, phụ vương của con không khối.” Thẩm Hành Vu che miệng nói.

“Không phải phụ vương thối thối đâu, là có mùi thối thối.” Lúc Thần nhi thốt ra lời này, sắc mặt Nghê Thường công chúa lập tức đen kịt, nàng ta thấy đứa bé đó nắm cái mũi của mình la hét lên lúc mọi người nhìn sang.

“Cái gì mà có mùi thối chứ, là phụ vương của con dẫn hoa hồ điệp tới.” Thẩm Hành Vu xoa đầu Thần nhi, Thần nhi ngồi lại đùi Mộ Phi Chỉ, rồi dang tay về phía Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu nhận lấy đứa nhỏ mập mạp, buồn cười nhìn mặt Mộ Phi Chỉ đen xì, cười ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.