Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 18




“Ngươi...” Mặc Ngọc Tiên tức môi phát xanh, run run nói không ra lời, hận không thể lập tức đem Trần Hạo bóp chết tươi. Nhưng quy tắc khu khiêu chiến lại làm cho nàng vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng.

“Không có phần thưởng gì, bản công tử cũng lười ra tay. Mười vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch, có dám cược hay không?” Vẻ mặt Trần Hạo biến đổi, khuôn mặt tuấn dật lóng lánh ra một sự lạnh lùng cùng cuồng ngạo, mang theo một tia khiêu khích nói.

Ào...

Vô số người vây xem lúc nghe được những lời này của Trần Hạo, nhất thời một mảng ồn ào.

“A? Thì ra hắn là muốn phần thưởng, không phải không dám chiến...”

“Mười vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch! Cái này cũng không phải là số lượng nhỏ... Tiểu tử này hẳn sẽ không đến từ Trung đại lục chứ?”

“Xem ra chiến lực của hắn hẳn là rất mạnh, nếu không tuyệt đối không có khả năng dám lấy ra mười vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch cược!”

“Mạnh hơn nữa thì có thể mạnh tới trình độ nào? Tiểu tử này thật đúng là cuồng vọng, hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, Mặc Ngọc Tiên đã là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, cao thủ thứ hai thế hệ trẻ Thiên Lam thành chúng ta, chẳng lẽ hắn cảm thấy bản thân tất thắng? Ta xem đây là không biết trời cao đất rộng, chính là yêu nghiệt thiên tài của Trung đại lục sợ cũng không dám làm như vậy...”

Sau khi bước vào Nguyên Thần cảnh, muốn vượt cấp khiêu chiến khó khăn sẽ tăng gấp bội, sơ kỳ cùng hậu kỳ có khác biệt một trời một vực. Mặc dù thiếu niên thân phận thần bí này có được năng lực vượt cấp khiêu chiến, cũng là nhằm vào người tu luyện bình thường, kém hai tiểu cảnh giới, hắn không thể chiến thắng Mặc Ngọc Tiên loại tuyệt đỉnh thiên tài này.

“Hai mươi vạn, ngươi dám cược không?” Mặc Ngọc Tiên sau kinh ngạc ngắn ngủi, trong đôi mắt lóng lánh ra một sự hưng phấn, nhìn chằm chằm Trần Hạo, không những không sợ, ngược lại thêm tiền cược, nói.

“Hai mươi vạn...” Trần Hạo tựa như có chút do dự, khẽ nhíu mày, như là suy tư, cúi đầu, lẩm bẩm, thấp giọng nói: “Chính là thua, ta vẫn có mấy chục vạn viên, cũng đủ chơi một đoạn thời gian...” Nói đến đây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Ngọc Tiên, lớn tiếng nói: “Có gì không dám? Hai mươi vạn nho nhỏ mà thôi!”

Vé mặt đó, ngữ khí đó thấy thế nào cũng như hoàn khố đệ tử cuồng ngạo nhưng ngốc nghếch. Thế mà trước mặt mọi người đã bại lộ của cải của mình, hơn nữa một cái bộ dáng bại gia tử, mấy chục vạn viên thế mà nói đủ chơi một đoạn thời gian... Đó chính là thượng phẩm nguyên tinh thạch, không phải trung phẩm, hạ phẩm...

Chẳng qua mọi người lúc cảm thấy Trần Hạo có chút não tàn, cũng đều một lần nữa đoán thân phận của Trần Hạo. Đệ tử có thể mang theo bên người mấy chục vạn thậm chí trên trăm vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch, vậy sẽ có bối cảnh kinh người. Ít nhất, ở Thiên Lam thành còn chưa có đệ tử bất cứ gia tộc nào có thể giàu đến loại tình trạng này.

Tê!

Trần Hạo cùng lúc nói, đã nhảy lên lôi đài, đồng thời đem hai cái nhẫn trữ vật trực tiếp đưa cho trọng tài”

“Ba mươi vạn! Ngươi dám không?” Làm Trần Hạo hơi ngoài ý muốn là, Mặc Ngọc Tiên lúc này lại nói như vậy. Nói xong cũng lấy ra ba cái nhẫn trữ vật. Đây là số lượng lớn nhất nàng có thể lấy ra. Ban đầu báo ra hai mươi vạn, nàng lo lắng vượt qua điểm mấu chốt của Trần Hạo, nhưng bây giờ hai mươi vạn đã xác định, hơn nữa Trần Hạo đã đi lên lôi đài, vậy thử một chút ba mươi vạn thì... Cảnh giới, khí tức của Trần Hạo ở nàng nhìn đến căn bản không cảm thụ được bất cứ uy hiếp gì. Đây quả thực chính là một tên bại gia tử điển hình, nếu không chính là một gia hỏa xem cá cược như mạng...

Trần Hạo nhíu mày lần nữa, nhưng hơi dừng một chút, liền kiêu ngạo nói: “Cược thì cược, bản công tử còn sợ hay sao?”

Hoa tỷ muội nhìn nhìn Trần Hạo, hắn nhìn nhìn các nàng, các nàng mày ngài nhíu chặt, hiển nhiên các nàng cũng không nghĩ tới Trần Hạo sẽ chơi đến nước này. Chẳng qua thời điểm nghĩ đến gia gia nói tài phú của Trần Hạo so với toàn bộ tích tụ của Lãnh gia còn cao hơn, liền bình thường trở lại. Các nàng thấy nhiều, nhưng ba mươi vạn trong mắt hắn quả thực giống như trò chơi, huống chi Trần Hạo cũng không nhất định thua...

...

“Một tên ngu ngốc mà thôi.” Sắc mặt xanh mét, rõ ràng đã sớm bão nổi, giờ phút này vẻ mặt Tây Môn Vấn Kiếm lại buông lỏng xuống, trong lòng thầm nghĩ.

Mặc Ngọc Tiên là đạo lữ của hắn, vừa rồi Trần Hạo nói, đó là trước mặt hắn cùng người trong thiên hạ, sỉ nhục đạo lữ của hắn, Tây Môn Vấn Kiếm không thể nào chịu được. Nhưng hắn lại cứng rắn nhịn, dù sao Trần Hạo còn chưa lui xuống bên mép lôi đài, chiến cùng không chiến chưa xác định, hắn vừa ra mặt, nếu đem Trần Hạo dọa lui thì...

Mà bây giờ đã chứng minh hắn ẩn nhẫn là đúng.

“Ngọc Tiên, ta nơi này có năm mươi vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch, tiểu tử này đã kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn sợ hay sao? Cầm! Hung hăng dạy dỗ một trận cho ta tên ngu ngốc không biết trời cao đất rộng này!”

Xẹt Xẹt Xẹt Xẹt Xẹt!

Năm cái nhẫn trữ vật nhất thời xa xa bay về phía Mặc Ngọc Tiên. Trong lòng Mặc Ngọc Tiên vui vẻ, ban đầu ở thời điểm Tây Môn Vấn Kiếm tới, nàng trong lòng ít nhiều có chút khẩn trương, dù sao tâm tư của Tây Môn Vấn Kiếm nàng biết. Lần này lại chèn ép hoa tỷ muội Lãnh gia, chỉ sợ sẽ chịu Tây Môn Vấn Kiếm chất vấn. Nhưng giờ phút này Tây Môn Vấn Kiếm ở lúc này ra tay, hiển nhiên là không trách nàng.

“Ngươi con mẹ nó nói ai ngu ngốc?”

Làm mọi người không ngờ tới là ở trên lôi đài Trần Hạo trực tiếp quay đầu, xa xa chỉ vào Tây Môn Vấn Kiếm kêu gào. Bộ dáng đó như bị giẫm đuôi, đem cuồng ngạo kiêu ngạo của hoàn khố đệ tử bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, nói: “Năm mươi vạn viên cũng ở trước mặt bản công tử giả trâu bò? Có gan lấy mấy trăm vạn, hơn một ngàn vạn đến? Bản công tử có.”

Rầm...

Nháy mắt Trần Hạo nói chuyện, bỗng nhiên lấy ra mấy chục cái nhẫn trữ vật hình thức giống nhau như đúc, rõ ràng là chứa mười vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch.

Trực tiếp chọc mù mắt mọi người.

Hoa tỷ muội Lãnh gia cũng là một trận không biết nói gì. Các nàng cùng Trần Hạo tiếp xúc tuy không nhiều, nhưng biểu hiện ban đầu của Trần Hạo như thế nào cùng bộ dáng bây giờ không có quan hệ. Rất rõ ràng Trần Hạo bây giờ làm như thế, rõ ràng là cố ý, từng bước nâng lên tiền đặt cược. Cái này cũng làm hoa tỷ muội dần dần tin tưởng Trần Hạo là thật có nắm chắc chiến thắng Mặc Ngọc Tiên, nếu không hắn không có khả năng làm như thế...

“Trọng tài, đây là năm mươi vạn!” Trần Hạo sau khi phát ra một đạo năng lượng, liền đem năm cái nhẫn trữ vật đưa đến trước mặt trọng tài, ánh mắt tràn ngập khiêu khích cùng khinh bỉ nhìn Tây Môn Vấn Kiếm duới đài, nói: “Ðến? Có bao nhiêu, bản công tử đều tiếp!”

Sắc mặt Tây Môn Vấn Kiếm trở nên dị thường khó chịu, dù là hắn cũng không nghĩ tới tài phú của Trần Hạo lại kinh người đến trình độ như thế, càng không ngờ Trần Hạo dám lấy ra nhiều như vậy để cược, điều này làm Tây Môn Vấn Kiếm có chút hoài nghi Trần Hạo có phải hay không có được đòn sát thủ cường đại trong người, nếu không thì ngu ngốc nữa cũng không đến mức mấy trăm vạn đến hơn một ngàn vạn chắp tay tặng người.

Sau khi trầm ngâm một chút, Tây Môn Vấn Kiếm lạnh giọng nói: “Bổn thiếu gia cũng không mang bên mình nhiều như vậy. Tiểu tử, ngươi nếu là muốn cược lớn, vậy chúng ta chiến một trận như thế nào? Ngươi có bao nhiêu, bổn thiếu gia đều phụng bồi! Chỉ cần ngươi dám, bổn thiếu gia bây giờ liền có thể đi chuẩn bị!”

“Phải không? Vậy ngươi liền đi chuẩn bị đi, ít hơn một ngàn vạn, đừng ở trước mặt bản công tử giả trâu bò! Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu! Mẫu Dạ Xoa, chúng ta có thể bắt đầu rồi!” Trần Hạo kiêu ngạo nói, cùng lúc nói, khí tức quanh thân chợt lấy tốc độ khủng bố tăng vọt lên.

“Hừ!”

Thương!

Đối mặt Trần Hạo vô lại, Mặc Ngọc Tiên cũng lười nhiều lời, hừ lạnh một tiếng, liền rút kiếm ra khỏi vỏ. Khí tức khủng bố nhất thời tràn ngập ra, đối mắt tràn ngập căm giận ngút trời, hận không thể đem Trần Hạo đánh giết thành cặn.

“Khống biết vị công tử này xưng hô như thế nào?” Ngay tại lúc này, trong tài hỏi.

“Trần Hạo.” Trần Hạo nói. Đã muốn chiến đấu, tất nhiên cần báo tên.

“Tốt, Mặc Ngọc Tiên, Trần Hạo, bản tràng quyết đấu, tiền đặt cược tổng cộng một trăm sáu mươi vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch. Mời hai vị vào chỗ!” Thanh âm trọng tài dâng lên vang dội. Quyết đấu tiền đặt cược cao như vậy, ở trong thế hệ trẻ cũng là việc trước đó chưa từng có, trọng tài tất nhiên có chút hưng phấn.

...

Thương!

Rầm rầm!

Khoảnh khắc trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, Trần Hạo rút kiếm ra khỏi vỏ, bước ra một bước. Mà Mặc Ngọc Tiên càng cuồng bạo lao về phía Trần Hạo, cách xa nghìn trượng đã đâm ra một kiếm!

Trong kiếm quang huy hoàng ẩn chứa từng phù văn huyền ảo, đem lực lượng Nguyên Thần cảnh hậu kỳ của nàng bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, năng lượng cùng uy áp khủng bố dẫn tới thiên địa chấn động, nơi kiếm quang đi qua, không gian giống như bị xé rách!

Hành giả vừa ra tay liền biết có hay không. Mặc Ngọc Tiên đâm ra một kiếm liền làm kinh sợ vô số đệ tử trẻ tuổi, dù là một số cao thủ trung niên, lão niên, cũng đều lộ ra một sự tán thưởng. Mặc Ngọc Tiên thân là cao thủ thứ hai thế hệ trẻ, quả thực có được thiên phú cùng chiến lực người thường không thể đuổi kịp!

Chẳng qua...

Trần Hạo ở một khắc này bày ra khí tức cùng lực lượng lại càng làm người ta kinh ngạc hơn. Rõ ràng là Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, nhưng kiếm quang phát ra ở trên khí tức lại không kém Mặc Ngọc Tiên bao nhiêu.

Oành!

Nháy mắt kiếm quang giao nhau bộc phát ra tiếng nổ vang thật lớn, năng lượng tàn sát bừa bãi liền làm lôi đài trở nên vỡ nát.

Ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, đối mặt năng lượng phản chấn khủng bố, Trần Hạo ở trên không lui về phía sau mười trượng, mà Mặc Ngọc Tiên thì thân hình hơi bị kiềm hãm liền cuồng bạo lao về phía Trần Hạo lần nữa, đồng thời liên miên vung kiếm!

Lần đầu tiên giao phong, Trần Hạo rõ ràng là ở hạ phong. Nhưng dù vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Hạo cũng đã thay đổi. Trước khi khai chiến, tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng Mặc Ngọc Tiên nổi giận sợ là một chiêu sẽ khiến Trần Hạo bị thương nặng, trận đấu này căn bản không có nhiều hồi hộp. Nhưng bây giờ Trần Hạo tuy ở hạ phong, nhưng cũng chỉ lui về phía sau mười trượng, chưa chịu bất cứ thương tổn gì.

Cái này ý nghĩa...

Ý nghĩa Trần Hạo có được chiến lực vượt cấp khiêu chiến Mặc Ngọc Tiên tuyệt đỉnh thiên tài như vậy!

...

“Quả nhiên có vốn riêng để cuồng ngạo, đáng tiếc tiểu tử này chung quy vẫn còn đánh giá cao thực lực của bản thân... Tam đệ, ngươi mau trở về tìm gia gia, báo cáo tình huống, cứ nói ta muốn một ngàn vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch! Mặc dù tiểu tử này che giấu nhiều nữa, ta cũng nắm chắc tất thắng!” Tây Môn Vấn Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài đang đại chiến, nói với một gã thiếu niên bên người.

...

“Tỷ tỷ, ngươi nói hắn là giả bộ phải không? Hắn còn chưa thi triển hủy diệt kiếm đạo...”

“Hẳn là vậy... Nhạc Nhạc, mục đích của hắn như muốn khiêu chiến Tây Môn Vấn Kiếm. Nhưng Tây Môn Vấn Kiếm, nghe nói một năm trước đã đem mộng ảo kiếm đạo tu luyện đến cảnh giới đại thành đỉnh phong, gia gia nói hắn có thể đã đem kiếm đạo ý chí ngưng tụ thành kiếm hồn!”

“Vậy làm sao bây giờ? Thật không biết sao hắn nhiều nguyên tinh thạch như vậy... Ban đầu còn mượn chúng ta... Hắn nếu thực đấu với Tây Môn Vấn Kiếm mà nói... Tỷ tỷ, nếu không chúng ta thông báo gia gia đi?”

...

Xẹt Xẹt Xẹt! Oành Oành Oành!

Trên lôi đài, kiếm khí tung hoành, Mặc Ngọc Tiên bằng vào ưu thế cảnh giới từng bước ép sát, rõ ràng ở trên lực lượng có chút chênh lệch, Trần Hạo lại không lùi mà tiến tới. Nháy mắt hai người đã biến thành cận chiến.

Sau khi bước vào Nguyên Thần cảnh, năng lượng quanh thân phản phác quy chân, có thể đem chân nguyên quanh thân hoàn toàn ngưng tụ ở trên thân thể cùng bảo kiếm, mỗi một chiêu một thức va chạm nhìn như bình thản, lực lượng bộc phát ra lại khủng bố vô cùng.

Làm Trần Hạo hơi kinh ngạc là kiếm kĩ của Mặc Ngọc Tiên mơ hồ dị thường, xuất quỷ nhập thần, giống như căn bản không có quỹ tích có thể tìm ra, biến hóa ngàn vạn, từng chiêu chỉ thẳng yếu hại của Trần Hạo.

May mà Trần Hạo đã đem Độc Cô Kiếm Quyết hóa thành bản năng, ở dưới lực lượng đối phương áp chế, vẫn sắc bén vô cùng, lấy công làm thủ, hơn nữa đem ảo diệu lực lượng vận dụng đến cực hạn.

...

“Lợi hại! Mặc Ngọc Tiên thế mà đem Phiêu Miểu Kiếm Quyết tu luyện đến cảnh giới cao nhất, không hổ là cao thủ thứ hai của Thiên Lam thành chúng ta!”

“Trần Hạo kia càng lợi hại hơn! Rõ ràng bị áp chế, lại không loạn chút nào, lợi hại hơn là còn có thể khắp nơi chiếm truớc tiên cơ, lấy công làm thủ, nếu không phải hắn ở trên lực lượng không bằng, Mặc Ngọc Tiên khẳng định không phải đối thủ của hắn...”

“Vậy cũng không nhất định, Mặc Ngọc Tiên mạnh nhất cũng không phải kiếm kĩ mà là chưởng pháp! Mặc gia, uy lực Diệt Tuyệt Chưởng cũng không phải là nhỏ. Cũng không biết nàng tu luyện đến cảnh giới nào rồi...”

...

“Hừ! Nếu là ngươi chỉ chút thực lực ấy thì thua cho ta đi! Diệt Tuyệt Chưởng!”

Suốt năm phút đồng hồ thời gian, vốn Mặc Ngọc Tiên tưởng rằng bằng vào kiếm kĩ có thể hạ được Trần Hạo, lại không nghĩ tới chiến lực Trần Hạo thế mà cường hãn đến mức như thế, rõ ràng ở trên lực lượng chiếm ưu thế tuyệt đối, nàng lại trước sau có loại cảm giác bị đánh tới bảy tấc, căn bản không phát huy ra uy lực của Phiêu Miểu Kiếm Quyết. Vốn dưới cơn thịnh nộ, nàng nhịn không được nữa. Sau một chiêu va chạm, đột nhiên bạo lui, khẽ kêu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.