Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 10: Sủng vật (H+)




Tây Môn Vấn Kiếm biết rõ Mặc Ngọc Tiên cố ý nói như thế, nhưng trong lòng vẫn như ăn phải ruồi bọ. Ở trong thú triều khủng bố, Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc đều gắt gao thủ hộ gia hỏa không thành hình người đó, cái này đã ít nhiều có chút vượt qua phạm trù bình thường.

“Nếu là thật, vậy không trách được ta...” Tây Môn Vấn Kiếm thầm nghĩ.

Sau khi hoa tỷ muội xuất hiện ở trên tường thành mới thở phào thật dài, đem Trần Hạo đặt xuống.

“Tiểu thư, các ngươi không có việc gì chứ? Lo lắng chết gia chủ rồi...”

Một số đệ tử trẻ tuổi của Lãnh gia nhất thời vay tụ lại.

“Không có việc gì, một chút vết thương nhẹ” Lãnh Ngưng Nhạc nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt..., tiểu thư, vị này là?”

Ánh mắt rất nhiều thiếu niên của Lãnh gia đều hội tụ đến trên người Trần Hạo người không ra người quỷ không ra quỷ.

Lãnh Ngưng Nhạc vừa định nói, nhưng Lãnh Ngưng Hoan lại cầm bàn tay nhỏ của nàng, nói: “Chúng ta ở sâu trong thú triều trùng hợp gặp được, bị thương rất nặng, đã sớm hôn mê rồi... Mọi người không nên quấy rầy hắn, chúng ta khôi phục trước!”

Trần Hạo đầy người bị thương nặng, sâu có thể thấy được xương, quanh thân càng là cảnh xuân chợt tiết, da thịt lật ra ngoài, một bộ dáng nửa chết nửa sống. Thương thế nặng như thế, ở mọi người nhìn đến, có thể sống sót hay không thật là một vấn đề.

Cái bộ dáng hấp hối này đến cùng là Trần Hạo cố ý làm ra, hay là đúng như vậy, hoa tỷ muội càng có khuynh hướng cái sau hơn, ở các nàng xem ra, Trần Hạo tất nhiên là vì giúp các nàng năng lượng mới dẫn đến thương thế càng nặng thêm.

“Tỷ tỷ, hắn bị thương quá nặng, nếu không, chúng ta đưa hắn trở về chữa thương trước chứ?”

“Cũng được. Cái thú triều này sợ là còn duy trì rất nhiều ngày... Ði!”

Hoa tỷ muội nói xong, liền đi trước mang theo Trần Hạo rời khỏi, hai canh giờ sau mới về tới trên tường thành. Giờ phút này thú triều rõ ràng diễn biến càng thêm khủng bố, đại đa số người tu luyện đã bắt đầu hướng về dưới tường thành hội tụ.

Nhưng hai người Tây Môn Vấn Kiếm cùng Mặc Ngọc Tiên vẫn ở ngoài hai trăm dặm, điên cuồng săn giết. Biểu hiện của hai người, nhất là Tây Môn Vấn Kiếm biểu hiện làm mọi người kinh ngạc. Phải biết rằng giờ phút này thế hệ trẻ ở ngoài thành chiến đấu chỉ ít ỏi mấy người, hơn nữa đều là nhân vật nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ Thiên Lam thành, tuyệt đại đa số là cao thủ lão bài trong Nguyên Thần cảnh. Những cao thủ này có đệ tử trẻ tuổi không có kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa, đại đa số đều đã đến nửa bước Tạo Vật, nhưng bởi vì tâm thần, thân thể..v..v..rất nhiều phương diện, không dám dẫn động thiện phạt, ở dưới cảnh giới lắng đọng lại nhiều năm, so với thiên tài trẻ tuổi cảnh giới ngang nhau cường đại hơn nhiều, cũng tu luyện vô số tuyệt kỹ giữ mạng. Tây Môn Vấn Kiếm bày ra thiên phú chiến đấu cùng thực lực lại làm cho toàn bộ cao thủ lão bài ảm đạm thất sắc...

Mặc Ngọc Tiên biểu hiện tuy không xuất sắc như Tây Môn Vấn Kiếm, nhưng cũng tương đối lợi hại, dẫn tới từng trận tiếng sợ hãi than cùng ủng hộ của người tu luyện trên tuờng thành.

“Đây mới là chiến lực thật sự của Mặc Ngọc Tiên sao? Tỷ tỷ... Ngươi nói Trần Hạo kia có khả năng chống lại nàng hay không?”

“Ngươi cảm thấy sao?”

“Ta cảm thấy hẳn là... Có hy vọng. Hắn có Kỳ Lân truyền thừa, hơn nữa, Kỳ Lân truyền thừa bày ra uy lực, sợ là chỉ có Nguyên Thần cảnh trung kỳ thậm chí hậu kỳ mới có thể có. Rõ ràng, hắn cùng Kỳ Lân truyền thừa dung hợp đã đến cảnh giới rất cao. Trừ điểm ấy, hắn chính là ở trong thú triều sống sót được, thật không biết hắn đã kiên trì bao lâu, ý chí, chiến lực như vậy, căn bàn chưa từng thấy... Còn có, tốc độ rèn luyện nguyên tinh thạch của hắn thật sự là quá nhanh, càng thần kỳ hơn là hắn là tiên đạo, lại có thể cung cấp cho chúng ta ma đạo chân nguyên tinh thuần... Hơn nữa, chân nguyên đó trình độ tinh thuần so với chúng ta cao hơn nhiều...”

“Phải. Ta cũng cảm thấy có khả năng. Trần Hạo này rất thần bí, bị thương nặng như vậy, thật không biết hắn như thế nào còn có thể còn sống... Chờ thú triều qua, thương thế của hắn tốt rồi, chúng ta có thể thử xem...

“Ðược.” Lãnh Ngưng Nhạc hơi mang chờ mong nói.

Đã gần ba năm, Mặc Ngọc Tiên khắp nới nhằm vào các nàng, nhưng hai người lại không có cách nào. Bởi vì Mặc Ngọc Tiên cũng không vi phạm quy tắc của Thiên Lam thành, làm hai người hận ngứa răng. Nếu không phải Mặc Ngọc Tiên nhằm vào, các nàng giờ phút này nói không chừng đã sớm dẫn động thiên phạt, bước vào Nguyên Thần cảnh.

Mười hôm sau.

Thú triều cấp bậc cao nhất của Thiên Lam thành trăm năm qua rốt cuộc ở dưới vô số cao thủ cùng kết giới liên hợp chống đỡ rút đi. Ít nhất có mười vạn người tu luyện táng thân ở trong thú triều, đây còn là gắt gao thống kê ở lúc thành trì thủ hộ. Nếu là người tu luyện lịch luyện bên ngoài cũng tính vào sợ là ít nhất gia tăng gấp hai. Nhưng sau khi trải qua lần thú triều rửa tội này, người tu luyện Thiên Lam thành đều đạt được thu hoạch thật lớn, trừ nội đan yêu thú, tài liệu yêu thú, quan trọng hơn là làm cho người tu luyện trẻ tuổi đạt được tôi luyện.

Thiên Lam thành, Lãnh gia.

Trong một cung điện thật lớn, Lãnh gia gia chủ, Lãnh Không Dạ, bởi vì duy trì kết giới, tinh khí thần hạ rất thấp, trở lại Lãnh gia, nhưng chuyện thứ nhất không phải khôi phục, mà đem hoa tỷ muội Lãnh Ngưng Hoan cùng Lãnh Ngưng Nhạc triệu tiến vào.

“Gia gia...”

“Hai tiểu nha đầu các ngươi, gia gia đã nói với các ngươi, lần này thú triều có chút dị thường, không được vào sâu, các ngươi còn hướng sâu bên trong chạy... Có biết có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Còn có, biết rõ nguy hiểm, tính mạng bản thân cũng khó giữ, các ngươi còn cứu người? Cứu người còn không tính, cuối cùng thú triều mạnh lên, các ngươi tại sao không vứt bỏ? Người nào so với tính mạng các ngươi còn quan trọng hơn?”

“Gia gia, không phải...” Lãnh Ngưng Nhạc ngượng ngùng nói.

“Không phải chúng ta không vứt bỏ hắn, mà không thể vứt bỏ...” Lãnh Ngưng Hoan nói.

“Không thể vứt bỏ? Sao không thể vứt bỏ? Đúng rồi, ta còn nghe nói các ngươi phóng ra Kỳ Lân truyền thừa? Đây là chuyện gì?”

“Kỳ Lân truyền thừa là Trần Hạo kia phóng ra. Gia gia, lúc ấy tình huống tương đối phức tạp, chúng ta là cứu Trần Hạo trước, nhưng sau đó lại là Trần Hạo đã cứu chúng ta, không có hắn, chúng ta cũng không về được...”

“Trần Hạo? Hắn là người nơi nào?” Nghe được Lãnh Ngưng Hoan nói ra tên Trần Hạo, Lãnh Không Dạ hơi sửng sốt, tựa như nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt lóng lánh ra một chút tinh quang hỏi.

“Vâng, gia gia, hắn nói là đến từ Đông đại lục, nhưng chúng ta còn chưa biết thật giả, Đông đại lục khả năng không lớn có người lợi hại như vậy...”

“Kỳ Lân truyền thừa, còn cứu các ngươi..., tiểu tử đó có phải hay không dùng một thanh bảo kiếm ẩn chứa ngũ hành năng lượng?”

“A? Gia gia sao người biết?"

“Vậy không sai rồi. Tất nhiên đó là Đông đại lục Trần Hạo!”

“Gia gia Người biết hắn?”

“Ừm, một năm trước, gia gia được lão hữu mời tham gia đấu giá hội mỗi năm một lần của Thúy Yên thành, ở nơi đó nghe nói một chút chuyện tiểu tử này. Tiểu tử này cũng không đơn giản, được xưng yêu nghiệt thiên tài ngàn năm không gặp của Ðông đại lục, lĩnh ngộ hủy diệt kiếm đạo, hơn nữa giỏi ẩn nấp. Hắn cùng đạo lữ của hắn, trong khoảnh khắc đã vượt cấp chém giết ba mươi tuyệt đỉnh thiên tài tiên đạo quần đảo Nam Hải! Lúc ấy, tiểu tử này chỉ Hóa Thân cảnh sơ kỳ, đạo lữ của hắn là Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong, mà ba mươi đệ tử quần đảo Nam Hải có mấy người là nửa bước Nguyên Thần, kẻ khác đều là Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Tiểu từ này một chiêu liền chém giết hơn hai mươi người... Chưởng giáo tiên đạo thập môn quần đảo Nam Hải đều xuất động, muốn đuổi bắt tiểu tử này cùng đạo lữ của hắn..., nhưng cuối cùng vẫn để bọn họ chạy... Mới một năm thời gian, hắn thế mà đến Nguyên Thần cảnh rồi, thiên phú này...”

“Cái này..., một kiếm giết hơn hai mươi người... Gia gia, đây là thực?”

“Đương nhiên là thật”

“Trách không được..., hắn bị thương nặng như vậy, đổi là người thường, căn bản không sống được, nhưng hắn lại không có trở ngại. Thời điểm bọn con gặp được hắn, hắn không biết đã ở trong thú triều chiến đấu bao lâu... Hơn nữa, tốc độ rèn luyện nguyên tinh thạch của hắn siêu nhanh, ít nhất là gấp con cũng tỷ tỷ hơn chục lần, lợi hại hơn là hắn rõ ràng là người tu luyện tiên đạo, lại có thể cung cấp cho bọn con ma đạo chân nguyên tinh thuần...”

“Cái gì?” Nghe được Lãnh Ngưng Hoan nói, Lãnh Không Dạ nhất thời kinh ngạc.

“Bọn con cũng không dám tin... Nhưng đó là thật...”

“Hắn bây giờ ở nơi nào? Dẫn hắn tới đây gặp ta!” Lãnh Không Dạ sau khi khẽ nhíu mày, trong mắt lóng lánh ra một chút tinh quang không thể phát hiện, nói: “Gia gia cho các ngươi ký kết khế ước!”

“Gia gia..., vậy là không phải không tốt lắm?” Lãnh Ngưng Hoan khẽ nhíu mày hỏi.

“Vâng, gia gia, bọn con tuy đã cứu mạng hắn, nhưng... Hắn cũng cứu mạng bọn con, trước khi có khế ước, phải xem như huề nhau. Ai cũng không nợ ai...”

“Yên tâm, gia gia là bảo các ngươi ký kết khế ước bình đẳng, chẳng phân biệt chủ tớ. Các ngươi không phải vẫn muốn đi Trung đại lục lịch luyện sao? Chờ các ngươi dẫn động thiên phạt, bước vào Nguyên Thần cảnh, liền có thể cùng đi với tiểu tử này...”

“A?!”

Hoa tỷ muội nghe được lão nhân nói, nhất thời lộ ra biểu cảm kinh hỉ, đồng thời nói: “Gia gia, người nói thực?”

“Đương nhiên là thật!”

“Tốt, bon con liền đi gọi hắn... Chẳng qua, gia gia, bọn con vừa mới nhìn qua, hắn còn ở trạng thái tu luyện chữa thương...” Lãnh Ngưng Nhạc nói.

“Viên Cửu Dương Ðan này cho hắn, lập tức dẫn hắn tới gặp ta!” Lãnh Không Dạ không chút do dự lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo, đưa cho hai người, nói.

Hoa tỷ muội nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Cửu Dương Đan dù là các nàng, không phải bị thương rất nghiêm trọng, gia gia cũng không dễ dàng cho các nàng sử dụng. Không nghĩ tới lần này gia gia lại hào phóng như vậy lấy ra một viên Cửu Dương Ðan.

Cửu Dương Ðan, đan dược so với Niết Bàn Đan còn trân quý hơn vô số lần. Nhưng chỉ có cao thủ Hóa Thân cảnh cùng Nguyên Thần cảnh trở lên mới có tư cách sử dụng. Thấp hơn Hóa Thân cảnh thân thể căn bản không thể thừa nhận dược lực của nó. Thân thể bị thương nặng nữa, chỉ cần không chết, liền có thể ở trong khoảng thời gian ngắn khôi phục như thường.

“Hắc hắc...”

Sau khi nhìn hai tiểu nha đầu rời khỏi, trên mặt Lãnh Không Dạ lão đầu này lộ ra một biểu cảm quỷ dị.

“Vật cực tất phản, số mệnh Đông đại lục đã suy sụp đến mức như thế lại có thể xuất hiện thiên tài kinh tài tuyệt diễm như thế, ý nghĩa gì? Tiểu tử này thành tựu tương lai không thể hạn lượng... Hoan Hoan và Nhạc Nhạc có thể cùng hắn kết thiện duyên, tất nhiên có thể chịu số mệnh hắn ảnh hưởng... Lãnh gia ta bây giờ tuy còn có thể đứng vững gót chân, nhưng ta còn có thể chống đỡ bao nhiêu năm?”

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lãnh Không Dạ dần hiện ra một tia cô đơn.

Lãnh gia nhìn như khổng lồ, nhưng lại gặp phải nguy cơ thật sự. Nguyên nhân không có gì khác, đó là vô hậu. Hoa tỷ muội Lãnh gia là huyết mạch cuối cùng của Lãnh gia. Phụ thân Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc, cũng là con trai hắn, thế hệ đó đều bình thường. Càng làm hắn tức giận là mấy đứa con trai tìm khắp một đống đạo lữ mà chỉ sinh ra một đôi hoa tỷ muội.

Một khi đại nạn tuổi thọ của hắn buông xuống, Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc còn chưa thật sự trưởng thành lên, như vậy, bây giờ nhìn như cường đại, Lãnh gia tất nhiên sẽ chịu cây đổ bầy khỉ tan, bị chia cắt...

“Ồ, lại tới nữa?”

Khu cung điện khách quý của Lãnh gia, trong một phòng tu luyện, đang ngồi xếp bằng tu luyện, Trần Hạo bỗng nhiên mở hai mắt, có chút kinh ngạc thầm nghĩ. Thương thế của hắn đã sớm khôi phục, chỉ là vẫn đắm chìm ở trong cảm ngộ tu luyện, lần này thú triều mang đến sinh tử nguy cảnh làm Trần Hạo từng lần vượt qua cực hạn bản thân, được lợi rất nhiều. Hơn nữa, Trần Hạo muốn che giấu bí mật bất tử huyết mạch của mình, cũng không thể khôi phục quá nhanh.

“Thùng thùng... Trần Hạo...”

Trấn Hạo cố ý đem khí tức của mình điều chỉnh đến trạng thái tu luyện hơn nữa còn có chút suy yếu, nhưng hoa tỷ muội vừa mới rời đi lại trở về, hiển nhiên là có chuyện gì, gõ vang cửa, cùng lúc đó, thanh âm hoa tỷ muội cũng mềm nhẹ phiêu đãng đến trong phòng tu luyện.

“Hô...”

Trần Hạo chờ một lát mới thở phào nhẹ nhõm, làm bộ rời khỏi trạng thái tu luyện, lên tiếng, chậm rãi đi ra khỏi phòng tu luyện.

Một bộ hắc bào, trên khuôn mặt ban đầu tuấn dật phi phàm mang theo vết sẹo nhợt nhạt, tinh khí thần cả người rõ ràng còn có thương thế trong người. Sắc mặt cũng hơi tỏ ra tái nhợt, nhưng không thể che giấu chút phong thái nào của gia hỏa này. Vết sẹo trên mặt vô hình trung tăng thêm một cỗ khí tức lạnh lùng cùng cuồng ngạo.

Lúc hai nàng nhìn thấy bộ dáng Trần Hạo, rõ ràng lộ ra một tia kinh ngạc, vừa rồi các nàng tuy đã tới, nhưng chưa gặp mặt. Nói chính xác, các nàng căn bản chưa từng thấy tướng mạo sẵn có của Trần Hạo. Đây đã không còn là thiếu niên người không ra người, quỷ không ra quỷ nữa.

“Này... Ngươi chính là Trần Hạo? Nhân vật lĩnh quân thế hệ trẻ Đông đại lục, chém giết ba mươi tuyệt đỉnh thiên tài của quần đảo Nam Hải Trần Hạo?” Mắt Lãnh Ngưng Nhạc trừng rất lớn, hơi ngửa đầu, chăm chú nhìn Trần Hạo liền hỏi.

“Ặc... Sao ngươi biết?” Trần Hạo vừa định mở miệng, lại bị lời của Lãnh Ngưng Nhạc làm cả kinh sửng sốt. Thiên Lam thành cùng Thúy Yên thành cách xa nhau gần trăm triệu dặm, khó có thể nhanh như vậy đã biết thân phận hắn. Huống chi, Trần Hạo cũng rõ ràng Thúy Yên thành cùng Thiên Lam thành so sánh chẳng qua là xóm nghèo xa xôi, không ai sẽ chú ý chuyện nơi đó. Nhưng bây giờ hai tiểu nha đầu ma đạo thế mà đã biết sự tích của hắn, cái này ít nhiều cũng có chút quá khoa trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.