Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 42: Cười rụng răng




Ba ngày sau, đoàn người gần như không ngừng nghỉ về tới kinh thành, một đường đi thằng đến Đoan vương phủ. Vọt tới trước giường Trầm Lạc Phong, người trên giường khuôn mặt tái nhợt hai mắt nhắm lại làm Liễu Ức vân gần như không thể tin được hai mắt mình.Tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người nọ, trái tim đau đớn làm nước mắt trong nháy mắt chảy xuống. Cái người không ai bì nổi, cường thế như vậy, tự mãn như vậy, kiêu ngạo kiệt xuất như vậy, cái người kiểu cách lạnh như băng, cái người đối với hắn là cao không thể trèo tới, người cực độ yêu hắn cũng là người hắn cực độ yêu, hiện giờ hai mắt nhắm chặt im lặng nằm trên cái giường đã trải qua vô số lúc tình cảm tốt đẹp, dung nhan tiều tụy vẫn như cũ đẹp như tiên, nhưng lại không có thần thái phi dương thật sâu hấp dẫn hắn.

“Phong.... ta trở về..... Trở lại bên cạnh ngươi..... Van cầu người mở hai mắt nhìn ta! Xin lỗi, ta lừa ngươi, ta chưa từng hận ngươi.... Ta vẫn yêu ngươi..... Ta yêu ngươi a!” Liễu Ức Vân khóc nằm úp sấp ngã vào trên người Trầm Lạc Phong, “Tha thứ cho ta, ta sẽ không lại rời khỏi ngươi..... Tỉnh lại.... Chúng ta lại tiếp tục cuộc sống hạnh phúc cùng nhau a.....”

Thật lâu sau, Liễu Ức Vân lấy bát dược bên cạnh, uống một ngụm, cúi thân xuống nhẹ nhàng in lên đôi môi Trầm Lạc Phong, từ từ đẩy nước thuốc vào miệng y. Nhưng là dược lập tức theo khóe miệng Trầm Lạc Phong chảy xuống, không có chút nào chảy vào miệng y. “Phong.... Ngươi.... Ô.... Ngươi phải uống dược a..... Ngươi phải sống a......” Hắn kiến nhẫn đút lại đút, chính là chén dược đã thấy đáy, nhưng không thấy y uống vào được tý nào.

“Phong..... Ngươi thật sự.... Muốn bỏ cuộc sao? Bỏ lại ta.... Không muốn ta nữa....?” Liễu Ức Vân thống khổ hỏi, nước mắt nóng hổi mạnh mẽ tràn xuống, rơi trên khuôn mặt tái nhợt lạnh băng của Trầm Lạc Phong. “Ha hả..... Là ta triệt để.... Tổn thương ngươi sao.... Phong không còn muốn ta.... Ha hả..... Phải khiến ta mất hẳn sao....” Mặt nạ che dấu vẻ mặt hắn, nhưng là làm người cảm thấy hắn đang cười, cười đến thê mĩ, cười đến tuyệt vọng. Tay lấy đoản kiếm ở đầu giường, trong miệng còn không ngừng nhắc lại câu nói cuối cùng kia, đoản kiếm trong tay cũng không tự giác hướng về phía ngực từ từ đâm tới.

“Không.... Phải....” Một thanh âm khàn khàn đột nhiên đả đoạn động tác của Liễu Ức Vân, một bàn tay lạnh như băng run rẩy cũng lập tức chộp lấy kiếm trên tay hắn, mặc dù có chút vô lực, nhưng thực kiên định ngăn hắn tự tàn.

“Phong....” Liễu Ức Vân kinh ngạc nhìn người đang ngăn cản mình, lúc này y chính là suy yếu mở mắt thâm tình nhìn hắn.

“Không cần.....”

“Phong!” Vứt bỏ đoản kiếm trong tay, Liễu Ức Vân trong nháy mắt sà xuống người Trầm Lạc Phong, chặt chẽ ôm lấy y, nước mắt vui mừng làm mơ hồ ánh mắt, “Ngươi cuối cùng tỉnh, cuối cùng cũng tỉnh!”

“Vân nhi..... Ta là nằm mơ sao?” Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào hỏi.

“Không có, thực xin lỗi, xin lỗi, Phong, ta trở về, không bao giờ… nữa rời khỏi ngươi, ta yêu ngươi!” Khóc hô lên ý niệm dưới đáy lòng, Liễu Ức Vân thực hối hận chính mình do dự, tưởng hắn rời khỏi Lạc Phong liền hạnh phúc, không nghĩ đến làm hại Lạc Phong suýt chút mất mạng.

“Vân nhi.... Không cần lại rời khỏi ta.... ” Trầm lạc Phong cũng dùng sức ôm hắn, vĩnh viễn cũng không nghĩ muốn buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.