Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 35: “hóng Gió”






Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Vân Cẩm lóe lên sự khó hiểu: “Cha, cha nói thế là có ý gì?” Hôm nay cha làm sao vậy? Sao toàn nói mấy lời khó hiểu thế?

Hạ Chi Hoa thở dài, dùng hai tay nắm chặt bả vai Hạ Vân Cẩm: “Con là đứa con gái duy nhất của cha. Cha hi vọng con có thể hạnh phúc, cho nên dù cha có ra quyết định gì cũng là vì muốn tốt cho con, muốn tốt cho Tập đoàn Hạ thị.”

“Con không hiểu. Cha đang nói gì thế?” Hạ Vân Cẩm cảm thấy không đúng lắm. Lời nói của cha có hàm ý khác, hơn nữa trực giác nói cho cô ta biết cha3đã làm chuyện có lỗi với Lạc Thần Hi.

Sắc mặt Hạ Chi Hoa đột nhiên trở nên âm trầm tàn nhẫn, ông thu hai tay mình lại: “Con không cần hiểu! Nhớ kỹ cho cha, con mãi mãi là nữ chủ nhân Tập đoàn Lạc Thần.”

Hạ Vân Cẩm thấy buồn cười: “Đương nhiên con nhớ chuyện này. Vì vậy con càng phải có được trái tim của Lạc Thần Hi. Nhưng cha biết mà, con không đơn giản chỉ muốn làm nữ chủ nhân Tập đoàn Lạc Thần mà còn muốn tình yêu của anh ấy. Con muốn mình ở trong tim anh ấy.” Giấc mộng này đã có bao lâu rồi? Đáng tiếc cô ta đã thất bại, trong lòng anh, chỉ2sợ là ngay cả một vị trí nhỏ cũng chẳng chừa chỗ cho cô ta.

“Con tỉnh táo một chút cho cha! Không có cậu ta, mọi thứ của con sẽ tốt hơn!” Khóe miệng Hạ Chi Hoa hiện lên nụ cười lạnh, sự hung tàn lộ rõ trong ánh mắt.

Hạ Vân Cẩm trừng mắt, lấy làm khó hiểu: “Cha, rốt cuộc cha muốn làm gì?”

Hạ Chi Hoa liếc mắt nhìn bốn phía: “Không có gì. Cha chỉ đang khuyên con đừng đem toàn bộ hi vọng ký thác lên người cậu ta. Nếu có thời gian hãy bồi dưỡng tình cảm với cháu ngoại của cha đi, thằng bé mới là người con nên mong đợi.”

Ông nói xong, đang định bước chân rời1khỏi thì nghe thấy bên ngoài cánh cửa có tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Ai đấy?” Hạ Chi Hoa và Hạ Vân Cẩm không ngờ tới có người nghe trộm. Trong chốc lát, sắc mặt hai cha con đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hạ Vân Cẩm vội vàng xông lên chỗ cửa cầu thang, đẩy cửa ra, trên hàng lang chỉ có mấy bệnh nhân và y tá đi tới đi lui, không có nhân vật nào khả nghi.

“Cha!” Cô ta lo lắng. Tuy cô ta không hiểu toàn bộ lời nói vừa rồi của Hạ Chi Hoa nhưng lại cảm thấy mấy lời này không đơn giản, nếu để người có ý đồ nghe được thì hậu quả khó có thể tưởng1tượng được.

Trên mặt Hạ Chi Hoa xuất hiện chút ảo não. Là ông ta sơ suất. Nơi này là bệnh viện, có nhiều tai mắt nhưng ông ta lại không để ý.

Trong con mắt giảo hoạt thoáng qua vẻ rầu rĩ: “Không sao cả, cha sẽ xử lý.”

Kha Tử Thích đứng trong thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, anh bấm một dãy số: “Alo, giúp tôi làm một chuyện. Truyền hình cáp ở trong bệnh viện...”



“Tử Thích, anh ấy tỉnh chưa?” Kha Tử Thích vừa đi vào phòng bệnh, Thiên Nhã đã đi tới, trong mắt là sự vội vàng.

Lạc Thần Hi hôn mê tới hôm nay là ngày thứ hai. Thật ra cơ thể Thiên Nhã đã không còn1gì đáng ngại nữa nhưng cô muốn biết tình hình bên phía Lạc Thần Hi nên kiên trì ở lại bệnh viện “quan sát“. Mặc dù bệnh viện này là do nhà họ Lạc đầu tư nhưng viện trưởng có chút quan hệ với Kha Tử Thích nên rất vui lòng cho Kha Tử Thích mặt mũi, để Thiên Nhã không bệnh tật gì mà ở lại.

Kha Tử Thích đỡ lấy Thiên Nhã, nói: “Sắc mặt em không tốt lắm, mau lên giường ngủ đi.” Tuy cơ thể cô còn chịu đựng được nhưng sợ là trong lòng đã rất khó chịu. Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy Thiên Nhã như vậy. Sự quan tâm của cô dành cho Lạc Thần Hi có khi còn hơn cả dành cho La Tiểu Bảo, đương nhiên cô còn người cha đang mất tích nữa.

“Anh ấy chưa tỉnh lại?” Thiên Nhã vô cùng thất vọng. Cô rất muốn đi gặp anh nhưng Hạ Vân Cẩm luôn ở đó, cô không thể đi.

“Chưa tỉnh, nhưng anh ta không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, rất nhanh sẽ tỉnh thôi.” Thứ khiến anh lo lắng bây giờ không phải điều này mà là sự tồn tại của nguy hiểm không tên kia. Xem ra mọi chuyện chưa kết thúc, đây mới là bắt đầu thôi.

“Hi vọng vậy.” Thiên Nhã khẽ nói, thầm cầu nguyện trong lòng.

“Thiên Nhã, em xuất viện đi! Em ở đây khiến anh lo lắng.” Bỗng nhiên, Kha Tử Thích nói.

Thiên Nhã bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao? Yên tâm đi, em sẽ không gây xích mích với Hạ Vân Cẩm, em...”

“Nghe anh đi, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, cũng là muốn tốt cho Lạc Thần Hi. Sau đây còn phải xử lý một số việc, anh không an tâm để em một mình trong bệnh viện.”

“Nhưng mà...” Thiên Nhã bối rối.

“Chuyện này liên quan tới tính mạng của Lạc Thần Hi. Nghe lời đi, được không?”

Thiên Nhã nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Kha Tử Thích, trong lòng xao động. Nguy hiểm tới tính mạng của Lạc Thần Hi? Cô nhíu chặt mày. Chỉ trong giây lát, cô đã lựa chọn tin tưởng Kha Tử Thích vô điều kiện, bây giờ cô chỉ có thể tin vào anh.

“Sẽ gặp nguy hiểm sao? Vậy anh nhớ cẩn thận một chút.” Thiên Nhã dặn dò.

Kha Tử Thích cười một cách thoải mái, như thể chuyện đau đầu nhất đã làm anh yên tâm: “Ừm. Bây giờ anh đưa em về nhà, trước mắt em đừng đến công ty, tiếp tục xin nghỉ đi.”

Thiên Nhã liếc mắt nhìn anh. Cô cảm nhận được sự nghiêm trọng của chuyện này nhưng vẫn không hỏi gì. Nếu anh muốn nói cho cô biết thì sớm muộn gì cũng sẽ nói.

Bây giờ cô chỉ cầu mong Lạc Thần Hi bình an vô sự, nhanh tỉnh lại. Anh tỉnh rồi, cô tin rằng tất cả nguy hiểm sẽ được giải quyết.

“Tử Thích, cảm ơn anh.” Thiên Nhã cầm tay anh, nói một câu chân thành từ tận đáy lòng. Câu cảm ơn này không giống với trước kia. Không phải là cô xấu hổ hay cảm kích mà là nói thay Lạc Thần Hi. Cô cảm ơn Kha Tử Thích không vì vấn đề của mình mà giận lây sang Lạc Thần Hi, ngược lại còn bằng lòng giúp.

Kha Tử Thích hiểu được ý của cô, cười dịu dàng: “Đứa ngốc này, anh với anh ta là bạn hợp tác, chúng ta đang ngồi cùng trên một chiếc thuyền, đây là chuyện anh nên làm. Không nên thổi phồng anh vĩ đại như thế, cũng không nên cho rằng anh nhỏ mọn như vậy, hiểu chưa?”

Thiên Nhã gật đầu: “Vâng.” Một người lương thiện, dịu dàng như Kha Tử Thích, một ngày nào đó sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về riêng mình.

“Ai dô, ngọt ngào quá nha. Tôi nên lấy điện thoại chụp hình ảnh này lại mới được, gửi hình cho người bên cạnh xem một chút.” Lúc Hạ Vân Cẩm đẩy cửa vào bắt gặp cảnh hai người đang nắm tay nhau, nhìn Kha Tử Thích như kiểu anh là mối tình thầm kín của cô. Mà ánh mắt Kha Tử Thích nhìn Thiên Nhã dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.

“Sao nào? Nhanh như vậy đã không chịu được? Chồng tôi mới hôn mê có vài ngày thôi đấy, cô đã nhanh chân tìm một người đàn ông khác để an ủi rồi?” Hạ Vân Cẩm đi tới trước mặt hai người, khoanh tay trước ngực, châm chọc khiêu khích.

Thiên Nhã rút tay mình ra khỏi tay Kha Tử Thích: “Không biết phu nhân chủ tịch tới đây có việc gì?”

Hạ Vân Cẩm hừ lạnh: “Nơi này là bệnh viện của nhà họ Lạc, tôi không chào đón cô, cô cút ra ngoài cho tôi.”

“Cô...”

Kha Tử Thích chắn trước mặt Thiên Nhã, nở nụ cười xa lạ: “Lạc phu nhân, nơi này là phòng bệnh riêng, cô không có quyền quấy rầy bệnh nhân. Nếu như cô không đi ra thì tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”

“Anh!” Lần này tới lượt Hạ Vân Cẩm nghẹn lời.

Cô ta cười nhạt: “Ồ, không biết người phụ nữ này đã dùng loại thuốc gì mà khiến cho từng người đàn ông một đều chạy theo cô ta như vịt. Chủ tịch Kha, nếu tôi là anh thì tôi sẽ rũ cả hai tay bỏ rơi cô ta, dạy dỗ cho cô ta một chút. Anh có biết vào đêm chồng tôi xảy ra chuyện, cô ta và anh ấy đang làm gì không?” Hạ Vân Cẩm đưa tay chỉ Thiên Nhã, trong mắt hàm chứa sự đố kỵ và tức giận. Nếu không phải có được thông tin từ phía cảnh sát thì cô ta cũng không biết lúc đó Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã cùng nhau đi tới khu nghỉ dưỡng Phi Ngưng. Một nam một nữ, đêm hôm khuya khoắt ở trong phòng với nhau, anh nói xem có thể làm gì?

Bị Hạ Vân Cẩm chỉ vào mũi vạch trần, Thiên Nhã nhớ lại cảnh đêm hôm đó mình không kiềm chế được... Bị nói trúng tim đen, mặt cô đỏ tới tận mang tai.

Nhìn phản ứng của cô, Hạ Vân Cẩm càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình. Thế mà đúng thật!

Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, cô ta tiếp tục giở giọng cực kỳ chanh chua: “Nhìn đi, anh nhìn dáng vẻ chột dạ của cô ta đi. Hừ, nếu đã làm thì không sợ người khác chê cười, La Thiên Nhã, cô đúng là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ.” Hạ Vân Cẩm nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đủ rồi!” Giọng Kha Tử Thích rõ ràng cao hơn so với lúc bình thường, nét mặt giận dữ.

Hạ Vân Cẩm vui vẻ. Chắc chắn là vì La Thiên Nhã nên anh ta tức giận. Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ vẻ bộ mặt thật đê tiện của cô ta.

Thiên Nhã nhìn dáng vẻ tức giận của Kha Tử Thích, trong lòng sinh ra cảm giác không nói thành lời. Giống như đau khổ lại giống như mất mát. Xem ra đúng là do cô nên anh mới tức giận. Anh không phải thần thánh, sao cô có thể yêu cầu anh thờ ơ khi nhìn mình ở cùng người đàn ông khác.

“Nếu muốn người khác không biết thì đừng làm. Chủ tịch Kha, đây là tôi muốn tốt cho anh thôi. Cô ta chính là một người giả tạo. Trước kia anh có mắt như mù nhưng bắt đầu từ hôm nay anh có thể nhìn rõ rồi, nhìn rõ dáng vẻ hồ ly tinh của cô ta, cô ta chính là đồ đê tiện không hơn không kém!”

“Bốp!” Tiếng tát vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.

Hạ Vân Cẩm trợn tròn mắt không dám tin, lấy tay che phần mặt bị đánh, nhìn chằm chằm người ra tay.

“Anh, anh dám đánh tôi?” Giọng nói cô ta run rẩy như thể không tin được Kha Tử Thích lại ra tay với cô ta.

Kha Tử Thích lạnh lùng nhìn cô ta: “Đây chỉ là sự dạy dỗ nho nhỏ thôi, hi vọng cô nhớ kỹ. Về sau cho dù trong bất cứ trường hợp gì cô cũng không được sỉ nhục Thiên Nhã, cô sỉ nhục cô ấy ngang với việc đang sỉ nhục tôi. Dù có phải liều mạng, tôi cũng không để yên cho cô.” Anh hung hăng nói lời cảnh cáo.

Chân Hạ Vân Cẩm mềm nhũn, liên tục lui hai bước về phía sau. Cô ta không ngờ rằng người đàn ông trước mặt này vẫn chung thủy với La Thiên Nhã như thế. Anh biết rõ La Thiên Nhã và Lạc Thần Hi dây dưa với nhau nhưng vẫn nguyện ý che chở cho một người phụ nữ không thuộc về mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.