Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 32: Tôi Biết Quái Gì Đâu Mà Phát Biểu






Anh đảo mắt, cười xấu xa: “Em không nên nói những lời này, đêm nay em chạy không thoát đâu.”

Thiên Nhã mỉm cười. Cô nói sai à? Cô nói sai cái gì rồi? Không phải cô chỉ bảo anh cười nhiều hơn một chút thôi sao? Cô thích nhìn anh cười, thấy anh cười, lòng cô cũng vui theo.

“Nhìn vào kính chiếu hậu.” Lạc Thần Hi bảo cô.

Thiên Nhã khó hiểu nhưng vẫn nhìn vào: “Kính chiếu hậu làm sao à?”

Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên nụ cười châm biếm: “Cô gái ngốc này.”

Thiên Nhã bĩu môi: “Anh thông minh, anh uyên thâm.”

“Người theo dõi chúng ta là người của Trình phu nhân.”

Thiên Nhã hít khí lạnh: “Bà ta phái người theo dõi chúng ta làm gì?”

Lạc Thần Hi tức giận trừng mắt nhìn cô: “Em còn hỏi bà ấy phái người theo dõi3chúng ta làm gì? Đây không phải họa em gây ra sao? Ăn tối dưới ánh nến cùng với chồng người ta, bây giờ thấy chưa, vợ người ta để mắt tới em rồi.” Giọng nói của anh mang chút giễu cợt, tựa như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Dáng vẻ nhìn rất giống oán phu.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Thiên Nhã bối rối. Người như Trình phu nhân là người không dễ tha thứ, dĩ nhiên chưa yên lòng nên mới phái người theo dõi.

“Em nói nên làm gì bây giờ à? Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.”

Trong nhà gỗ khu nghỉ dưỡng khu nghỉ dưỡng Phi Ngưng.

Thiên Nhã bị Lạc Thần Hi bế kiểu công chúa vào, dĩ nhiên anh trực tiếp ném cô lên giường.

Sao lại diễn kịch thành thật thế này? Cần phải giả2bộ ân ái sao?

“Anh, anh ngủ trên ghế sofa đi, tôi ngủ ở đây, không thể vi phạm.” Thiên Nhã cuộn mình trên giường, yếu ớt nói. Cô vừa cảm thấy sợ hãi vừa hối hận. Quả nhiên, chỉ cần nói dối một lần thì sau đó sẽ dùng rất nhiều lời nói dối khác đắp lên cái đầu tiên. Bây giờ anh chính là người như thế. Nếu không phải không thể vạch trần lời nói dối trước mặt Trình phu nhân thì cô sẽ không ở chung một phòng với Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, nhíu mày, nhìn rất tủi thân: “Em đối xử với người nhiệt tình giúp em bỏ cái mác tiểu tam đi thế à?”

Trán Thiên Nhã đầy vạch đen: “Vậy anh ngủ giường tôi ngủ ở ghế sofa.” Cái tên yêu nghiệt này chắc chắn1đang có chủ ý xấu! Trời ạ, sao cô có cảm giác mình đang đặt chân vào ổ sói? Muốn không tổn hại chút nào thoát ra hình như rất khó.

Lạc Thần Hi đưa tay xoa cằm, hơi cúi đầu, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó, anh làm bộ như đây là sự nhượng bộ lớn nhất, nói: “Dù gì tôi cũng là một người có phong độ, thế này đi, chúng ta ngủ chung.”

Biết ngay! Chó sói đã để lộ đuôi sói còn muốn giả vờ phong độ à?

Thiên Nhã tung chăn lên che hơn nửa người: “Không thể.”

Khóe miệng Lạc Thần Hi nhếch lên nụ cười không đứng đắn, nhìn qua rất giống lưu manh: “Vợ chồng già rồi, em còn xấu hổ cái gì?”

Câu nói này của anh lập tức làm mặt Thiên Nhã đỏ tới tận mang tai.1Cô định rời giường chạy trốn thì Lạc Thần Hi đã nhanh tay tắt đèn, trong thời gian ngắn, cả gian nhà gỗ rơi vào yên tĩnh.

Thiên Nhã chưa kịp phản ứng lại thì hơi thở của anh đã ập tới, bàn tay to đặt lên vòng eo nhỏ nhắn, ôm lấy cô.

“Suỵt, bên ngoài đang đợi chúng ta làm trò đấy.” Giọng anh vang lên bên tai cô, hơi thở nóng ấm từ miệng phả vào đúng chỗ mẫn cảm nhất ở tai, khiến Thiên Nhã cứng đờ, không dám lộn xộn.

“Anh buông ra.” Thiên Nhã gầm nhẹ. Tư thế này của bọn họ quá mập mờ. Hai người nằm ở chính giữa giường, anh ôm lấy cô từ phía sau, khoảng cách giữa hai người gần tới mức cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập mạnh mẽ.

Phía sau truyền1tới sự ấm áp. Cô cần lập tức tách khỏi anh, cảm giác quen thuộc kia khiến cô quyến luyến sự an toàn và hạnh phúc, nếu tiếp tục như vậy thì cô sẽ phạm sai lầm mất.

“Em sợ bản thân không kiềm chế được?” Giọng nói anh lại vang lên bên tai, chỉ là khoảng cách quá gần nên Thiên Nhã không khống chế nổi cảm giác tê dại trong lòng.

Trong lòng Thiên Nhã nhộn nhạo, Lạc Thần Hi xoay người một cái, đè lên người cô.

“Người bên ngoài đang nóng lòng chờ, hay là chúng ta dứt khoát một chút, sớm kết thúc công việc?” Anh giở giọng trêu ghẹo. Hơi thở đàn ông bao quanh Thiên Nhã, cô thầm rủa trong lòng, tên yêu nghiệt này mau ngất xỉu đi.

“Anh cố ý!” Câu này của Thiên Nhã vốn mang theo sự tức giận, nhưng không biết sao ra khỏi miệng lại nghe như đang hờn dỗi.

Cô thầm mỉa mai chính mình, La Thiên Nhã, mày chỉ có chút tiền đồ như này?

“Không tin em xem đi.” Lạc Thần Hi dùng tay xoay mặt cô sang hướng khác. Ánh mắt Thiên Nhã nhìn qua kẽ hở căn phòng, quả nhiên bên ngoài có người đang đi qua đi lại.

“Cái này...” Thế mà là thật. Trình phu nhân có vẻ khó giải quyết hơn cả Trình Đạo Phu, để cho phụ nữ nổi lòng sinh nghi thật đáng sợ. Nếu không nhìn thấy cô và Lạc Thần Hi... thì bà ta sẽ không chịu để yên sao?

Bàn tay cảm nhận được da thịt nhẵn nhụi mềm mại của cô, giọng anh khàn khàn: “Tôi, không đợi được rồi.”

Đôi môi đỏ mọng của Thiên Nhã hé mở, lời còn chưa kịp nói đã bị anh chặn lại.

Anh điên cuồng mút lấy ngọt ngào ở môi cô, lưỡi dài lập tức trườn vào trong miệng, công thành đoạt đất.

“Nói, mau nói yêu anh.” Giọng anh khàn khàn mà êm tai, giống như tiếng đàn, gảy vào đáy lòng cô một khúc cao sơn lưu thủy*. Nó làm mê hoặc lòng người, khiến hồn người ta mất phương hướng.

(*) Cao sơn lưu thủy: Đây là câu nói xuất phát từ câu chuyện Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy một khúc miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ đã thốt lên: “Tuyệt! Tuyệt! Cao như Thái Sơn, chảy như Trường Giang!”

“Em yêu anh!” Cô nhìn anh, như bị mê hoặc mà nói ra lời từ tận đáy lòng.

“Anh cũng yêu em!” Anh nói thật nhỏ bên tai cô.

Bóng người chuyển động trong căn nhà gỗ tản ra mùi hương thoang thoảng. Cô như con thuyền nhỏ lênh đênh theo gió giữa đại dương, uyển chuyển sinh động. Anh như con ngựa đứt cương, phi nhanh trên thảo nguyên dài vô tận. Đồng thời, cơ thể hai người nóng rực, cảm xúc hạnh phúc vây lấy rồi lan đến vô tận.

Tiếng động mập mờ bên trong căn phòng làm mấy người bên ngoài đỏ mặt, dần dần thấy kỳ quái. Người đang đứng bên ngoài căn phòng nháy mắt với hai người còn lại, cả ba rón rén rời đi.

Không biết qua bao lâu, hai người nằm trên giường đã đổ một tầng mồ hôi mỏng. Thiên Nhã gối đầu lên cánh tay anh, mắt nhìn thẳng lên phía trên, mơ hồ thấy được trần nhà. Trời ạ! Cô đã làm chuyện gì thế này? Cô thế mà, thế mà...

Mặt anh kề sát vào mặt cô, giọng nói anh khàn khàn mà gợi cảm: “Tôi vẫn muốn.”

Thiên Nhã giật mình, đôi tay trắng nõn đánh vào ngực anh: “Cái tên lưu manh này!” Rõ ràng cô đã dùng hết sức lực, rõ ràng cô đang mắng chửi người nhưng giọng nói lại mềm nhũn, ngay cả bản thân cô nghe thấy cũng phải ngượng ngùng.

Lạc Thần Hi đưa tay kéo cô lại, mặt Thiên Nhã dính sát vào khuôn ngực cường tráng của anh, nghe được nhịp tim đập ổn định. Sau đó, tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, dần dần nhịp đập như hòa vào làm một với anh.

“Sau này không được phép rời khỏi tôi.” Giọng anh dịu dàng nhưng vẫn mang theo sự bá đạo tuyệt đối.

“Đây là mơ, chắc chắn đây là mơ.” Cô nghĩ những cản trở giữa mình và anh, nghĩ tới lời cha nói mà lẩm bẩm.

“Suỵt!” Lạc Thần Hi nhẹ nhàng đưa tay lên chặn miệng cô. Anh vểnh tai lên nghe, hình như bên ngoài có tiếng động không bình thường.

Thiên Nhã không thấy vẻ mặt anh, chỉ cho là anh đang không cho mình nói.

“Chúng ta, chúng ta không thể...”

“Mau mặc quần áo vào.” Giọng nói của Lạc Thần Hi lộ ra vẻ cảnh giác, đề phòng.

Thiên Nhã thấy anh không ổn lắm nên lần mò trong bóng tối tìm quần áo của mình. Anh cũng đi mặc quần áo vào.

“Bên ngoài có người.”

“Hơn nữa còn có không ít người.” Đợi tới khi Thiên Nhã mặc xong quần áo, Lạc Thần Hi kéo cô lại thấp giọng nhắc nhở.

Dựa vào sự nhạy bén với nguy hiểm của mình, anh có thể cảm nhận được bên ngoài có tới mười mấy người, hơn nữa đều có không có ý tốt.

Trong đầu Thiên Nhã có nhiều câu hỏi, lẽ nào Trình phu nhân chưa hết nghi ngờ? Không phải tới “kiểm tra thân thể” chứ? Nghĩ tới hình ảnh kích tình vừa rồi, khuôn mặt Thiên Nhã nóng tới mức có thể rán trứng gà. Cảm giác áy náy, tội lỗi, ngượng ngùng dâng lên, trộn vào nhau. Sao cô cứ cảm giác mình với anh giống một đôi nam nữ không trong sáng trên tivi chứ? Haiz...

Vì sao cô không chống cự nổi sự hấp dẫn đó?

“Nghĩ cái gì thế? Nghe đây, tí nữa tôi mở cửa, em tìm cơ hội chạy tới sân trước đi, đừng để ý tới tôi.” Trong bóng tối, nghe được tiếng cô thở dài nên anh gõ lên đầu cô một cái, nhẹ giọng nói.

“Hả? Vì sao?” Lúc này anh đã nhẹ nhàng đưa cô đi tới bên cửa. Anh ôm lấy cô từ phía sau, tạo cho cô cảm giác an toàn. Cái cảm giác an toàn và tâm tình phức tạp vừa rồi đan xen, làm cho cô rất mâu thuẫn. Nhưng nghe thấy lời nhắc nhở của anh, lúc này Thiên Nhã mới thấy tình hình nghiêm trọng.

Anh hôn lên mặt cô: “Nghe tôi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.