"Là như vậy sao?" Đạo Linh cau mày nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại: "Tôi đã nói mà, làm sao chủ tịch đột nhiên lại tìm tôi rồi vô duyên vô cớ đưa cho tôi sức mạnh lớn như vậy chứ." Lúc này, sắc mặt ông ngược lại đã thả lỏng hơn nhiều.
Từ lúc gặp tới giờ, Lâm Thịnh làm chuyện gì cũng rất hào phóng, phương pháp đột phá giới hạn cấp bậc này cũng không khác gì cho không, cậu không hề ra điều kiện gì. Chính điều này lại làm ông luôn thấy lo lắng không yên. Bây giờ, Lâm Thịnh đã nói ra điểm mấu chốt trong đó, mọi khúc mắc trong lòng được tháo gỡ làm Đạo Linh thấy thoải mái hơn nhiều.
"Nửa năm một lần thì cũng không có gì, mà cái giá phải trả chỉ là sức mạnh biến mất thôi sao? Vậy thì càng không sao cả. Không thể không nói câu này, chủ tịch quả nhiên là người rộng rãi. Đổi lại là tôi, nếu có thể đạt được bí thuật cấp độ này..." Ông bỏ dở câu nói của mình ở đó rồi cười nhẹ hai tiếng.
"Những chuyện tiếp theo, chủ tịch đã có tính toán gì hay chưa?"
Lâm Thịnh bước đến chỗ đối diện ông chừng hai mét thì đứng lại, tựa người vào tường.
"Võ đạo càng ngày càng suy yếu, nhưng bây giờ đã le lói một tia hy vọng. Cho nên, tôi thật sự mong muốn có thể khiến thêm nhiều người theo võ đạo biết được phương pháp này."
"Cái này cũng dễ thôi. Tôi có vài người bạn tri kỷ, để tôi gọi điện báo cho họ biết. Tuy bọn họ giỏi hơn tôi nhưng vì vấn đề tuổi tác, họ cũng đau khổ vật vã khi bị mắc kẹt tại cửa ải cực hạn này." Đạo Linh thở dài, nói.
"Lúc đầu tôi còn không tin đâu. Nếu không phải chủ tịch quả quyết thể hiện thực lực, thì sợ rằng hiện tại tôi đã bỏ lỡ một cơ hội tốt trước mặt, tiếp tục làm lão già ngày qua ngày chỉ biết nằm trong phòng ăn xong chờ chết rồi."
"Bây giờ ông thấy sao rồi? Sức mạnh biến đổi thế nào?" Thứ Lâm Thịnh đặc biệt lưu ý nhất vẫn là sức mạnh.
Đạo Linh vốn là võ giả đạt cấp hai, bây giờ đã đột phá thì nhất định có thể đạt đến siêu phàm cấp ba. Mặc dù không sánh được kẻ mạnh đến biến thái nhờ hấp thụ rất nhiều mảnh ký ức linh hồn như cậu, nhưng trong số những kẻ bình thường thì ông tuyệt đối là một người có sức mạnh siêu phàm.
"Hiện giờ, tôi cảm thấy không chỉ thân thể đã trở lại thời kỳ đỉnh cao mà trong bụng còn xuất hiện một thứ ấm áp vô cùng kỳ diệu, và nó ngày càng mạnh mẽ hơn." Đạo Linh nghiêm túc trả lời.
"Hơn nữa, hiện giờ trên người tôi còn có được một sức mạnh siêu nhiên che chở cho, nên thực lực bây giờ có thể nói là đã hơn cả thời kỳ đỉnh cao lúc trước. Có điều, cụ thể hơn bao nhiêu thì cũng khó nói lắm."
"Vậy chúng ta thử một chút thì sao?" Lâm Thịnh đưa ra lời đề nghị.
"Được thôi." Đạo Linh nói rồi đứng thẳng dậy.
Hai người đứng thẳng đối diện nhau, không hề có ý định thay đổi vị trí.
"Chủ tịch, nên cẩn thận..." Hai tay Đạo Linh tách ra, tay cao tay thấp, ngón tay cong lại tạo thành trảo.
Xoẹt.
Động tác của ông rất nhanh, trảo phải tựa như cách diều hâu săn thỏ, nhằm thẳng đến vị trí vai phải của Lâm Thịnh.
Nhưng rất quái dị là, rõ ràng cú trảo này được tung ra theo quỹ đạo thẳng nhưng trong mắt người khác lại có cảm giác như đang sượt qua sượt lại, thoắt trái thoắt phải, lập lờ không nhìn ra phương hướng.
Lâm Thịnh không hề e dè hay sợ hãi. Nếu nói đến kinh nghiệm thực chiến, dù không tính những ký ức cậu đã hấp thụ được từ linh hồn, chỉ chính bản thân cậu thôi cũng đã trải qua hơn mười trận chiến sinh tử rồi. Nên làm sao cậu lại có thể bị chiêu thức đánh lừa ấy hù dọa. Nếu đã không phân biệt nổi đây là giả hay thật, vậy thì cứ đánh thật một lần đi.
Cánh tay phải của cậu giơ lên, bàn tay như mũi kiếm sẵn sàng tiếp chiêu. Giữa không trung, bàn tay cậu lao đi với tốc độ rất nhanh, đánh thẳng lên phần móng tay của Đạo Linh.
Bụp! Bụp!
Vài cú va chạm liên tục tạo thành những âm vang thật lớn. Tay trái Đạo Linh cũng chộp nhanh như chớp, ngăn cản chiêu kiếm bằng tay của Lâm Thịnh.
Tốc độ của cả hai đều nhanh vô cùng, thoắt cái đã giao đấu được hơn mười chiêu trong căn phòng yên tĩnh, vô số hình ảnh của trảo và chưởng không ngừng đan xen qua lại. Sau một tiếng vang nhỏ, Đạo Linh lùi người lại, bị thua mất một chiêu. Vai áo phải của ông bị chém một đường, tạo ra một vệt trắng nhỏ xíu.
"Lợi hại lắm! Quả không hổ là chủ tịch hội Thiết quyền!" Ông cười vang, không hề tức giận. Dù sao trước đó Lâm Thịnh đã cho ông ta thấy được thực lực vượt trội của mình.
Trong khi đó, Lâm Thịnh lại thấy khá bất ngờ. Tuy rằng cậu không dùng đến bí thuật Thánh Huyết Nhiên Thiêu, cũng không nhờ đến sự hỗ trợ từ Thánh lực, nhưng với thực lực của cậu bây giờ thì chí ít cũng phải đạt đến cấp ba rồi.
Mới nãy, khi giao đấu cậu cũng không hề nương tay mà dùng hết sức để đánh, cũng có nghĩa là cậu đã phát ra toàn bộ sức mạnh của mình rồi. Vậy nhưng Đạo Linh lại chỉ bị thua một chiêu.
Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, ước tính sơ bộ cấp bậc của sức mạnh, cậu xác định rằng hiện giờ Đạo Linh đã có thể đương đầu với hai chiến sĩ tinh nhuệ cấp hai. Nếu xét riêng trong Tịch Lâm thì ông chính là một người có thể lấy một chọi mười. Mười người này dĩ nhiên không phải người bình thường, mà là mười binh sĩ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp không dùng súng phụ trợ.
"Bây giờ ông đã đột phá giới hạn, không chỉ khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, mà các tố chất trong cơ thể cũng sẽ tăng lên, từ tốc độ, sức mạnh cho đến thể trạng đều sẽ tăng đáng kể. Ông xem như đã thực sự bước vào cấp bậc siêu phàm rồi." Cậu thẳng thắn nói ra.
"Siêu phàm?" Hai mắt ông ngời sáng. Ông biết rằng rốt cuộc mình đã chạm đến một thứ mà trước đây mình không đủ tư cách đạt được.
"Đúng vậy... Là cấp siêu phàm của những người luyện võ như chúng ta." Lâm Thịnh giải thích sơ qua về định nghĩa của nó cho Đạo Linh nghe.
Bây giờ trong hội Thiết Quyền, Đạo Linh đã trở thành cao thủ hàng đầu mạnh gần bằng cậu, vả lại sau này ông vẫn còn thời gian để phát triển thêm nữa. Cho nên bây giờ nhất định phải dành cho ông sự đãi ngộ tốt nhất.
Khi Đạo Linh nghe đến những chuyện sau khi tiến vào siêu phàm cùng với các cấp bậc cụ thể thì kinh ngạc đến ngây người ra. Lâm Thịnh nói với ông về hệ thống phân chia cấp bậc của thành Hắc Vũ. Đồng thời, cậu cũng rất thẳng thắn nói với ông rằng, hiện giờ sự đột phá này của ông chỉ tương dương với chiến sĩ cấp ba.
"Vậy trong hệ thống đó, cấp cao nhất rốt cuộc là cấp bao nhiêu?" Đạo Linh không kiềm chế được, đưa ra câu hỏi.
"Bây giờ nói đến chuyện này còn quá sớm. Ông cứ tu luyện cho tốt, đợi một thời gian sau, đến thời điểm thích hợp thì tự nhiên sẽ biết." Lâm Thịnh cũng không nói rõ thực lực của mình đạt đến cấp bao nhiêu.
Sau khi giải thích một số vấn đề cho Đạo Linh, cậu lại tặng cho ông thêm một bức vẽ Hôi Ấn khác để minh tưởng. Dù sao cũng không tìm được người, cứ để Đạo Linh dùng hết cũng được. Tuy rằng cứ mỗi nửa năm lại luyện Hôi Ấn một lần là được, nhưng nếu có thể gia tăng tần suất thì Thánh lực cũng sẽ trưởng thành nhanh hơn.
Sau khi rời khỏi khu minh tưởng, Lâm Thịnh trở lại đại sảnh, vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện của Saru với một kẻ xa lạ cậu không hề quen biết. Trang phục trên người kẻ lạ hoắc này rõ ràng là đồng phục của câu lạc bộ Thiết Quyền hồi trước.
Sau khi Lâm Thịnh sáng lập nên hội Thiết Quyền thì chẳng còn lui tới câu lạc bộ trước kia nữa. Dù sao, sau chuyện lần trước, nếu còn qua lại cũng chỉ khiến cả hai bên đều ngượng ngùng. Từ lúc tách ra đến giờ cũng đã được hai tuần rồi, tự dưng người của câu lạc bộ bên đó lại tìm đến tận cửa làm gì?
Lâm Thịnh không nén được nghi ngờ, chậm rãi tiến đến gần. Saru được học viên bên cạnh mình nhắc nhở bèn quay đầu lại. Thấy Lâm Thịnh đang đi tới, cậu ta nhanh chóng tiến lại gần cậu.
"Chủ tịch, anh tới vừa đúng lúc, câu lạc bộ bên kia đang xảy ra chút chuyện!" Biểu cảm trên mặt cậu ta hơi do dự, có lẽ cũng không biết nên làm gì trong trường hợp này.
"Có chuyện gì?"
Saru liếc mắt nhìn sang kẻ xa lạ kia.
Đó là một cô gái trẻ tuổi với vóc dáng gầy tong teo, thoạt nhìn có lẽ cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Gương mặt theo kiểu đại trà, không có cảm giác khác biệt gì. Lúc này, trán cô gái đã ướt đẫm mồ hôi, cả gương mặt lộ ra sự vội vàng, gấp gáp.
"Chủ tịch Lâm, câu lạc bộ bên kia đã xảy ra chuyện rồi! Hiện tại đã có rất nhiều hội viên bỏ đi! Nếu anh không tới giúp một tay, sợ rằng bên đó sẽ..."
"Cô cứ từ từ nói, đừng hoảng." Lâm Thịnh cắt ngang, bình thản nói.
Cô gái cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình rồi mới từ từ kể lại tình hình hiện tại. Hóa ra là ở câu lạc bộ bên kia, sau khi Lâm Thịnh rời khỏi, đã có một vài hội viên trong câu lạc bộ cảm thấy bản thân mình tài giỏi, bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo, phách lối.
Bình thường đa số hội viên vốn rất hòa nhã vui vẻ, nhưng vì mọi người hợp tác cùng giải quyết vài chuyện vặt vãnh nên đã tự đánh giá quá cao năng lực của mình trong nhóm. Sau đó thì đã xảy ra chuyện.
Đêm tuần tra hôm trước, câu lạc bộ đã có xung đột với vài người. Đối phương là một bang phái tầm trung tại khu Hắc Thủy, cũng có chút địa vị nhưng không được xem là mạnh, chủ yếu nhóm người này lấy chuyện ra tay tàn độc để tạo dựng danh tiếng. Xung đột không lớn lắm, cả hai bên đều bị thiệt hại, thương tích ít nhiều.
Trong câu lạc bộ có hai người bị thương nhẹ. Sau đó nhóm Hạ Nhân cho rằng thế lực của mình xem như cũng ngang hàng với đối phương, bọn người bên kia có thể nể mặt mà bỏ qua vài chuyện xô xát ấy.
Chẳng ngờ, mấy hôm trước, bọn đó lại phái người đến trả thù câu lạc bộ. Chúng đánh năm người trong câu lạc bộ khiến hai người bị thương nặng, còn lại ba người bị thương nhẹ. Russell vô cùng tức giận, lập tức kêu gọi toàn bộ hội viên tìm đủ các mối quan hệ, gây áp lực cho nhóm bên kia. Kết quả, ngày hôm sau, chúng lại kéo đến trả thù, không những thế mà còn nghiêm trọng hơn.