Việc khôi phục bản năng chiến đấu cơ bản rất đơn giản, Lâm Thịnh chỉ cần nhớ lại đoạn ký ức chiến đấu liên quan đến gã kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ kia là được. Khi ý thức chạm vào phần ký ức nào trong tầm mắt là đã có thể hoàn thành việc truyền đi.
Lần trước cậu bị nghi thức ảnh hưởng nên truyền một cách bị động, lần này thì khác. Sau khi Lâm Thịnh sao chép năng lực chiến đấu cơ bản của kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ xong xuôi, những ký ức không liên quan còn sót lại cũng không hề bị lẫn lộn vào trong đó. So với lần trước thì hiệu suất lần này nhanh hơn rất nhiều.
Năm phút sau.
Hai tên kiếm sĩ thối rữa quỳ một chân trên đất, cúi xuống trước người Lâm Thịnh, chờ đợi mệnh lệnh.
"Hóa khói, sau đó tuần tra ở gần đây." Lâm Thịnh bình tĩnh ra lệnh.
"Rõ." Hai tên kiếm sĩ thối rữa đột nhiên hóa thành khói đen, nhẹ nhàng bay lên rồi rời đi.
Cậu gọi năng lực hóa thành khói đen kia là "hóa khói", mà hai tên kiếm sĩ thối rữa đã thông qua cậu để sao chép ký ức chiến đấu, nên đương nhiên cũng hiểu rõ ý nghĩa của từ này.
"May thật, mình còn đang lo không đủ người, phạm vi canh gác quá nhỏ. Tuy rằng kiếm sĩ thối rữa hơi yếu nhưng lại có khả năng hóa khói, như vậy sẽ hiệu quả hơn trong việc bảo đảm an toàn."
"Chẳng qua, thân thể của những tên kiếm sĩ thối rữa bây giờ đều nguyên vẹn, mình cũng không nên gọi là 'kiếm sĩ thối rữa' nữa. Thế thì đổi thành kiếm sĩ Hắc Vũ là được, dù sao trước kia mình gặp được bọn họ ở thành Hắc Vũ." Lâm Thịnh sửa sang lại suy nghĩ trong đầu mình rồi bắt đầu xử lý trận đồ của nghi thức và vật liệu còn thừa.
Sau khi xóa bỏ mọi dấu vết một cách vô cùng thuần thục, cậu cầm cặp lên, bước nhanh chân về hướng mà mình đã tới. Hai tên kiếm sĩ Hắc Vũ đã hóa thành khói đen, bay lơ lửng trong vòng mười mét xung quanh cậu.
Tốc độ của khói đen rất nhanh, mật độ phân tán chứ không tụm lại một chỗ, người bình thường căn bản không thể nào phát hiện ra được. Lâm Thịnh nhanh chóng ra đến đại lộ, bắt một chiếc taxi rồi chạy thẳng về nhà mình. Hai tên kiếm sĩ Hắc Vũ kia cũng cấp tốc bay về, chui vào trong lồng ngực của cậu.
Hai mươi phút sau, về đến nhà, Lâm Thịnh cất kỹ đống vật liệu còn thừa rồi thay một bộ quần áo, sau đó để một tên kiếm sĩ Hắc Vũ ở đây, chuyên môn tuần tra trong khu dân cư Huệ Lý An, bảo vệ người nhà.
Cậu phái một tên kiếm sĩ Hắc Vũ khác đến cửa hàng của cha mình, đi tuần tra ở xung quanh đó. Bên kia gần khu Hắc Thủy, rất dễ xảy ra chuyện.
Còn bên phía mẹ cậu thì tốt hơn một chút, nơi đó là nhà trẻ kiểu khép kín, không tiếp xúc với bên ngoài, muốn xảy ra chuyện cũng rất khó. Cho dù là lưu manh xã hội đen, bình thường cũng sẽ không đi hại mấy đứa bé trong nhà trẻ. Đây không chỉ là vấn đề về đạo đức, bị người người lên án, mà nó còn liên quan đến vấn đề mặt mũi trong giới xã hội đen.
Ở trong giới này, quan trọng nhất là mặt mũi. Bắt nạt ai chẳng được, sao cứ phải là đứa bé chưa dứt sữa trong nhà trẻ? Nói ra thì chính là sỉ nhục cả đời.
Sau này ra ngoài đường, tình huống sẽ biến thành:
"Nhìn kìa! Hắn ta là XXX đi thu phí bảo hộ nhà trẻ trong truyền thuyết đó sao?"
"Ơ? Hóa ra là XXX xưng bá trong nhà trẻ XXX ư! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Chỉ cần ngẫm thôi cũng đã cảm thấy đáng thương rồi...
Vì vậy Lâm Thịnh cho rằng, ngoại trừ kẻ điên hoặc bị tâm thần không muốn sống, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thì thật ra nhà trẻ chính là nơi an toàn nhất.
"Vẫn chưa đủ người. Vóc dáng của Khiên Thánh Tàn Bạo quá lớn, trái lại kiếm sĩ Hắc Vũ khá bình thường, cho dù hiện ra cơ thể thì cũng chỉ trông như người bình thường, không gây chú ý, tiện cho việc ẩn nấp." Lâm Thịnh bỗng nghĩ ra ưu điểm vượt trội của kiếm sĩ Hắc Vũ.
Loại binh lính kiểu này vẫn phù hợp làm vệ sĩ nhất.
Thực lực của bọn họ không tồi, trong hiện thực hoàn toàn có thể giả mạo làm người bình thường, không hề gây chú ý, vô cùng thuận tiện cho việc bảo vệ người nhà và bạn bè thân thiết.
Hơn nữa, thân là Mộng Ma dạng hư thể, bọn họ không cần ăn uống ngủ nghỉ gì cả, chỉ cần chú ý đến tình trạng thương tích là được. Quả thực còn gương mẫu hơn cả nhân viên gương mẫu nữa.
Chỉ cần khéo léo lợi dụng khả năng hóa khói, những tên kiếm sĩ Hắc Vũ này thậm chí còn có thể miễn nhiễm với súng đạn. Tính ra thì chúng lợi hại hơn nhiều so với lúc ở trong mơ.
"Nếu có cơ hội thì triệu hoán thêm vậy, dùng chúng làm cơ sở ngầm và vệ sĩ. Chỉ cần mình có đủ kiếm sĩ Hắc Vũ, muốn khống chế toàn bộ tình hình của thành phố Hoài Sa trong lòng bàn tay cũng không thành vấn đề."
Việc triệu hoán tiêu hao khá nhiều tinh thần của cậu. Lâm Thịnh không rề rà nữa mà đi nấu chút mì, ăn hết sạch sau đó rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi. Có Khiên Thánh Tàn Bạo và hai tên kiếm sĩ Hắc Vũ tuần tra bảo vệ khiến Lâm Thịnh có cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.
Đêm đó cậu ngủ rất say. Lúc tiến vào trong giấc mơ, cậu cũng không làm chuyện gì khác mà chỉ ở yên trong phòng, nghiên cứu những quyển sách trên giá. Cậu đã đọc gần xong trận pháp Hàng Linh rồi, và cũng muốn nắm rõ ngôn ngữ Tà linh.
Đúng lúc Lâm Thịnh vừa có được tư liệu tu hành về phương diện Thánh lực, còn có Hôi Ấn mới cần thêm quá trình để tiêu hóa hấp thu, vì vậy cậu không dự định thăm dò tiếp, mà quyết định biến những thu hoạch hiện tại thành năng lực trước, sau đó mới tiếp tục tiến lên.
Cậu đọc sách cả một buổi tối. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng thì Lâm Thịnh cũng có thể đường hoàng đi đến trường học.
Vốn cậu còn đang định xin nghỉ, bởi vì một khi người ta xin nghỉ, trốn học được vài lần thì sẽ sinh ra thói quen, có một lần rồi thì sẽ có hai lần, ba lần, thậm chí là vô số lần.
Có lẽ là do linh hồn càng lúc càng mạnh, bây giờ trí nhớ của cậu tốt hơn trước đây rất nhiều. Một bài học mấy ngàn từ, cậu chỉ cần đọc một hai lần là đã có thể nhớ kỹ và hiểu rõ.
Chỉ trong một buổi sáng ở trường, Lâm Thịnh đã làm được hơn một nửa bài ôn tập. Đối với người có tư duy trưởng thành như cậu, những loại đề này cũng không tính là khó, chủ yếu là cần nhiều thời gian cho bài đọc thuộc lòng. Bây giờ vấn đề nan giải như trí nhớ cũng đã được giải quyết xong, mọi thứ đương nhiên sẽ thuận lợi.
Làm xong đề rồi mà còn rất nhiều thời gian rảnh, Lâm Thịnh bèn dùng thời gian này để nhắm mắt minh tưởng. Hiển nhiên, thứ mà cậu minh tưởng chính là Hôi Ấn mà cậu vừa mới lấy được - Nộ Hống.
Khi cậu minh tưởng mệt rồi thì chuyển sang tu luyện Thánh lực. Cơ sở của việc tu luyện Thánh lực là đưa ý thức sâu vào chỗ ấm áp ở trong bụng, sau đó để đầu óc trống rỗng, không nghĩ đến bất cứ điều gì cả, thả lỏng toàn bộ cơ thể, giống như đang nghỉ ngơi vậy.
Dù sao mỗi lần Lâm Thịnh tỉnh lại, cậu đều có cảm giác như vừa mới ngủ dậy, tinh thần rất sảng khoái.
Reng...
Tiếng chuông tan học reo lên. Thầy giáo vật lý trên bục giảng sờ lên cái đầu hói của mình, sau đó tháo kính mắt ra.
"Được rồi, bài học hôm nay tới đây thôi, lớp trưởng tới lấy bài tập về nhà cho kỳ nghỉ." Phía dưới lập tức vang lên tiếng kêu rên oán trách.
"Thầy ơi, đã lớp mười hai rồi, còn cho bài tập nữa sao!?"
"Vốn đã không có mấy ngày nghỉ, còn bắt làm bài tập! Không được nghỉ ngơi luôn!"
"Thầy ơi, mấy môn khác đâu có bài tập đâu ạ!"
Thầy giáo vật lý cười ha ha: "Cũng là vì thầy cô các môn khác không cho bài tập, thế nên thầy mới cho mấy cô mấy cậu thêm chút áp lực đó mà."
Lâm Thịnh ngồi ở chỗ của mình, bộ đồng phục học sinh bình thường cậu hay mặc bây giờ đã chật cứng, khiến cơ bắp trên người đều hằn ra hết. Theo thời gian trôi qua, hiệu quả rèn luyện của cậu cũng dần xuất hiện. Dáng người của Lâm Thịnh bây giờ chẳng khác gì các vận động viên quyền anh chuyên nghiệp cả. Đây là vì cậu vẫn luôn dốc sức dùng hai tay cầm kiếm rồi chém bổ vung đánh.
Tầm mắt của Lâm Thịnh quét quanh lớp một vòng. Các bạn học ở xung quanh, phàm là ai đụng trúng tầm mắt của cậu đều vô thức cúi đầu tránh đi, mang theo một chút e ngại. Từ lần trước, sau khi cậu dạy bảo cho cái tên mặt trắng thích Thẩm Yến kia, tiếng tăm cũng bị tên mặt trắng đó lan truyền ra ngoài.
Không những thế, về việc đánh người trong nhà vệ sinh, các học sinh khác trong lớp cũng đã vào toilet để xác nhận chuyện này, nên Lâm Thịnh cũng nổi tiếng trong lớp luôn. Giờ đây, học sinh bình thường không có ai dám chọc cậu nữa.
Thẩm Yến ngồi ở phía trước quay người lại.
"Dạo này cậu sao vậy? Toàn trốn không đến trường, mình sắp bao che cho cậu hết nổi rồi!" Giọng cô có chút oán giận, trách mắng.
"Chỉ là có chút chuyện thôi, nếu không cậu nghĩ mình tự dưng trốn tiết làm gì? Sắp thi đại học rồi, chẳng nhẽ mình không sợ bị người trong nhà biết sao?" Lâm Thịnh cười nói: "Lần này cảm ơn cậu, sau này mình sẽ mời cậu ăn một bữa thật thịnh soạn nhé."
"Lúc nào, chốt thời gian đi! Đừng có giả vờ nhé! Sau này sau này, còn sau này nữa thì chả còn gì." Thẩm Yến không bị lừa.
"Vậy thì ngày mai đi? Buổi chiều đó? Cậu có rảnh không?" Lâm Thịnh chọn đại một buổi.