Ánh sáng đỏ như máu chiếu vào từ ngoài cửa sổ, soi lên trên mu bàn chân của Lâm Thịnh. Một tay cậu cầm khiên gỗ, tay kia nắm thanh kiếm lớn, đứng ở trước cửa ra vào phòng khách.
Bây giờ cậu định ra ngoài.
Sau khi nán lại trong ngôi nhà này bấy lâu nay, cuối cùng Lâm Thịnh cũng không thể chịu được việc tu luyện tiến bộ với tốc độ chậm như rùa bò như vậy nữa. Cậu cần phải đi chiến đấu và hấp thu càng nhiều linh hồn hơn!
Ngoài ra, cậu cũng muốn biết rốt cuộc bên ngoài căn nhà trong mơ này, những cảnh vật quỷ dị không biết tên kia chứa đựng cái gì?
Cậu cực kỳ tò mò. Lần này cậu đã quyết tâm mở cửa đi ra ngoài để thăm dò bốn phía.
Cạch.
Lâm Thịnh đặt thanh kiếm lớn dựa nghiêng vào tường cho rảnh tay, sau đó cầm nắm đấm cửa, xoay nhẹ một chút.
Lạch cạch.
Cửa mở.
Lâm Thịnh nhanh chóng buông tay và cầm lại thanh kiếm. Cậu dùng chân đẩy nhẹ cánh cửa chống trộm ra. Ngoài cửa là một hành lang đen ngòm. Trên hành lang không có lấy một tia sáng, chỉ có vầng sáng đỏ rực hắt ra từ trong nhà cậu.
Ở nơi đó, ngay trước cánh cửa ra vào của nhà đối diện, có một người đang đứng im lìm.
Là một người đàn ông mặc đồ trắng, dáng người cao gầy. Gã đang đứng ngay trước cánh cửa, quay lưng về phía Lâm Thịnh, có vẻ như là đang định cắm chìa khoá để mở cửa.
Lâm Thịnh chỉ cảm thấy kỳ lạ là cơ thể của người đàn ông vẫn không nhúc nhích. Từ khi cậu nhìn thấy gã thì tư thế của người này vẫn không hề thay đổi.
Gã cứ đứng yên không nhúc nhích ở cửa nhà đối diện như là một bức tượng điêu khắc vậy.
Két…
Cửa nhà Lâm Thịnh khi mở ra tới một mức độ nào đó sẽ phát ra tiếng ma sát ken két. Lúc này cũng như vậy, có vẻ như tiếng ma sát đó đã hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông mặc đồ trắng ở đối diện.
Gã buông chốt cửa ra, rủ hai tay xuống, làm người ta có cảm giác như là gã có thể bất thình lình ngoảnh đầu nhìn qua đây ngay. Lâm Thịnh liếm môi, che khiên gỗ ở trước ngực, tay nắm chặt thanh kiếm lớn, chuẩn bị sẵn sàng để có thể ra tay bất kỳ lúc nào.
Phù… phù…
Cậu nghe thấy người đàn ông ở đối diện đang thở dốc dồn dập. Tiếng thở dốc này như là của một người đột nhiên gặp được một việc cực kỳ đáng sợ, cả người chảy đầy mồ hôi, làm cho hô hấp dồn dập, khẩn trương tới cực điểm.
Lạch cạch.
Bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa ở đối diện mở ra. Người đàn ông kia từ từ lách vào trong qua khe cửa vừa được mở, sau đó khép cửa lại, phát ra một tiếng lạch cạch giòn giã.
Từ đâu tới đuôi, gã cũng không quay lại nhìn Lâm Thịnh lấy một cái. Lâm Thịnh cau mày, cầm khiên đi chầm chậm ra ngoài. Cậu định đi ra tìm hiểu xung quanh một chút, xem thử gần đây có chỗ nào kỳ lạ không.
Rầm!!!
Bỗng nhiên, cửa ra vào ở đối diện mở toang.
Hai người một nam một nữ mặc đồ trắng, mặt mũi trắng bệch mỉm cười nhìn chằm chằm cậu. Hai người này đúng là vợ chồng thím Trần đang ở khu nhà cậu.
Lâm Thịnh ngẩn ra.
Trong phút chốc, cậu đột nhiên kéo cửa, đóng sầm lại thật mạnh, sau đó ghì chặt khiên gỗ lên trên cánh cửa ra vào.
Ầm!!! Ầm!!!
Trong giây lát lại phát ra hai tiếng vang lớn.
Cửa ra vào vừa khép lại bỗng nhiên trở nên biến dạng, méo mó. Lâm Thịnh bị một lực lớn đâm cho lui về phía sau mấy bước, suýt nữa không thể đứng vững.
"Thánh Huyết Nhiên Thiêu!!" Trong lòng cậu dâng trào giận dữ. Sau một tiếng gầm nhẹ, cả người cậu hơi phình ra, cậu giơ thanh kiếm hai lưỡi lên đâm mạnh về phía cửa.
Đúng lúc này, cửa ra vào cũng bị lực va chạm lớn từ bên ngoài đâm mạnh tới nát tươm và văng ra.
Đùng!!!
Cửa sắt đang bay tới đụng vào Lâm Thịnh đang lao lên. Mũi thanh kiếm lớn đâm thẳng vào cửa sắt, phát ra tiếng kin kít chói tai. Lâm Thịnh cảm thấy kiếm của mình hình như đã đâm xuyên cửa sắt và còn đâm trúng một thứ gì đó. Thứ đó cực kỳ cứng chắc, giống như tảng đá mà cũng giống như cọc gỗ.
Cú va chạm cực mạnh tạo ra một lực dội lại cũng mạnh không kém. Mặc dù Lâm Thịnh đã nắm chặt chuôi kiếm nhưng chỗ gan bàn tay vẫn cứ nhói lên vì đau. Cả người cậu bị lực lớn kinh hoàng kia đâm cho bay ngược ra ngoài.
Rầm!
Cậu đập lưng vào trên tường, ngay sau đó phun ra một ngụm máu.
Thứ ở phía sau cửa có vẻ như cũng không chịu nổi, ném cửa sắt xuống đất làm phát ra tiếng loảng xoảng. Chúng biến thành hai cái bóng trắng chạy xẹt qua hành lang, chui vào cánh cửa ở đối diện rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Lạch cạch.
Cánh cửa ở đối diện từ từ khép vào, sau đó khóa lại.
"Ha…" Lâm Thịnh chống kiếm đứng thẳng người dậy, trên mặt là vẻ ngang tàng.
"Trận này coi như là đôi bên đều thiệt à?" Cậu cố rặn ra một nụ cười, gắng gượng đi về phía trước vài bước rồi đứng lại.
Sau đó, cậu vận dụng Thánh lực trong cơ thể, bắt đầu chữa trị vết thương sau vụ đụng độ.
Đây là điểm thuận lợi sau khi tu luyện thành công Thánh lực, cậu có thể sử dụng nó mọi lúc mọi nơi, tăng tốc độ khôi phục cho các vết thương. Sau khi đã khỏe hơn một chút, Lâm Thịnh cũng không sợ gì nữa.
Cậu cầm kiếm và khiên đi về phía hành lang. Trên hành lang tối tăm không có một ánh đèn. Chỉ có hai cái lối ra đen ngòm, một dẫn lên trên và một dẫn xuống dưới.
"Đi xuống nhìn xem trước đã." Lâm Thịnh tận dụng lúc mình đang ở trạng thái Thánh Huyết Nhiên Thiêu mà tăng thêm tốc độ, đi từng bước dọc theo cầu thang xuống phía dưới.
Chỉ có điều, mới đi được vài bước, cậu đã cảm thấy là lạ. Cầu thang này hình như hơi bị dài quá…
Khu nhà cậu bình thường chỉ có mười ba bậc thang, nhưng giờ cậu đã đi hai mươi bậc rồi mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Hơn nữa…
Lâm Thịnh nghiêng đầu nhìn hai bên thật kỹ. Nhờ vào ánh đỏ hắt ra từ trong nhà mình, cậu nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Hai bên của cầu thang này vậy mà lại không có tay vịn!
Trong bóng đêm, chỉ có một loạt bậc thang từ từ kéo dài xuống dưới.
Hai bên trái phải thực ra là một khoảng đen mênh mông vô bờ, không có giới hạn. Từ xa nhìn lại, Lâm Thịnh cứ như đang đứng ở trong một không gian đen ngòm vô cùng vô tận, mà những bậc thang dưới chân cậu chính là nơi đặt chân duy nhất trong không gian này…
"Cái nơi quỷ quái này…!?" Lâm Thịnh nhanh chóng lùi về phía sau, trở về trước cửa nhà mình. Cậu cảnh giác nhìn về phía căn nhà ở đối diện, sau đó lại nhìn về phía cầu thang dẫn lên trên. Không suy nghĩ nhiều thêm, cậu lập tức cầm theo kiếm và khiên, bắt đầu dọc theo cầu thang đi lên phía trên.
Đi qua một tầng rồi một tầng. Mỗi một tầng có hai hộ gia đình, cửa đều đang đóng chặt. Nhưng điều làm Lâm Thịnh càng ngạc nhiên hơn, đó là càng đi lên cao, kiểu dáng của những cánh cửa chống trộm này càng cổ xưa hơn.
Những cánh cửa ở càng cao hình như còn có một ít hoa văn được điêu khắc trên đó. Chúng là những hoa văn rất cổ xưa. Nhưng mà vì quá tối nên cậu không thấy rõ đó là hình gì.
Cậu cứ thế đi một mạch lên bốn tầng. Cuối cùng Lâm Thịnh ngừng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới. Cửa nhà cậu vẫn còn có ánh sáng đỏ lập loè, điều này làm lòng cậu yên ổn hơn một chút.
Rõ ràng cậu vừa mới bị tấn công ở chỗ đó, nhưng chỉ vì nó có ánh sáng nên trong lòng cậu lại vô cớ cảm thấy chỗ đó an toàn hơn những nơi khác.
"Con người đúng là loài hướng về phía ánh sáng mà…" Trong lòng Lâm Thịnh hơi tự giễu một chút, sau đó cậu điều khiển Thánh lực trong cơ thể tạo ra một vòng sáng trên khiên gỗ cạnh mình.
Nếu chỉ truyền một ít Thánh lực vào trên khiên gỗ như vậy thì cũng không tiêu hao nhiều, vừa có thể chiếu sáng mà vẫn có thể duy trì dài lâu. Nhờ vào ánh sáng trắng ấy, cảnh vật bốn phía cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Trên khắp vách tường cạnh hành lang đều phủ kín rêu xanh. Mặt tường loang lổ bị tróc ra, chỗ này một mảng chỗ kia một mảng, làm lộ ra màu tường nhàn nhạt bên trong.
Đèn chiếu sáng ở giữa tường lại không phải là đèn huỳnh quang hiện đại mà là loại đèn dầu phục cổ được đựng trong hộp pha lê màu đen. Cửa ra vào ở hai bên cũng không phải là cửa bình thường. Chúng là những cánh cửa sắt bị gỉ sét trầm trọng, cứ như hai cánh cửa này đã không được mở ra trong nhiều năm.
Lâm Thịnh suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía cánh cửa bên trái. Rõ ràng cánh cửa bên này bị gỉ sét nặng hơn bên kia. Lâm Thịnh giơ khiên gỗ lên, đang định húc thẳng vào cánh cửa để mở nó ra.
Đột nhiên.
Lạch cạch.
Cánh cửa ở trước mặt cậu, vậy mà lại mở ra một cái khe!