"Cái gì? Không muốn hòa giải à? Bây giờ vẫn chưa ký giấy hòa giải?"
Trong một căn biệt thự, Oudika phơi cái bụng béo phị, cầm điện thoại di động đứng ở cạnh cửa sổ, trên người khoác một tấm khăn tắm màu trắng. Gã vừa mới vừa bơi xong.
Gần đây gã càng ngày càng béo, bị bác sĩ khám bệnh nói là tim không tốt, nên gã đành phải bơi thật nhiều trong bể bơi ở nhà. Hôm nay lúc lái xe ra đường với một cô tình nhân thì gã đã tông vào một cô sinh viên. Lúc đó gã cũng đã đánh tiếng với bên cục giao thông và cục cảnh sát rồi, cứ tưởng là đã không sao.
Ai ngờ mới vừa về nhà ngủ một giấc rồi dậy bơi một lát, bọn tay chân cấp dưới đã gọi điện thoại báo cho gã là vẫn chưa giải quyết được, chuyện này là sao?
"Có bấy nhiêu thôi mà cũng không xử lý được, tao nuôi lũ vô dụng chúng mày làm cái gì!" Oudika tức giận, hùng hổ gào thét.
"Ông chủ, bên kia nói thế nào cũng không chịu ký tên. Bây giờ bọn họ đang ở bệnh viện, chúng ta không dễ làm việc, chuyện này đang rất ầm ĩ." Trong điện thoại vẳng ra giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
"Tao không biết, dù sao thì mày cũng phải làm tốt chuyện này cho tao. Bên cục cảnh sát và cục giao thông cũng sẽ phối hợp với mày. Nếu mày còn làm không được thì ngày mai đừng có đi làm nữa." Gã béo cúp điện thoại cái rụp.
Đây không phải là lần đầu tiên gã tông xe trúng người ta, thậm chí hồi trước còn tông chết mấy người rồi, nhưng sau đó đền một ít tiền và đe dọa vài lời là xong. Lần này con nhóc bị tông cũng chỉ bị gãy chân thôi mà lại không muốn hòa giải? Cho nó tiền mà nó không cần?
"Con mẹ nó! Thấy tao nể mặt nên được nước lấn tới à! Mẹ nó đám người quê mùa một cục đó mà cứ tưởng mình to lắm?" Đây là lần đầu tiên Oudika ông đây rộng rãi như vậy, chỉ có quẹt chân một chút đã đền cho hai trăm nghìn. Vậy mà con nhóc kia lại muốn được voi đòi tiên? Muốn tiền của tao đúng không?
"Ha hả, thấy ông mày nhường một bước trước thì tưởng là tao dễ ăn hiếp hả? Được thôi! Số tiền này bọn mày cũng đừng hòng lấy được, ông mày sẽ nhây cho bọn mày chết luôn! Tao sẽ kéo dài vụ kiện này qua nửa năm một năm, chờ vụ này lắng xuống, cứ chờ xem tao có giết mày không!" Oudika cứ nghĩ tới cái vụ tai nạn xe cộ này là lại cảm thấy ghê tởm.
"Vừa lúc phải đi gặp khách hàng ở chỗ khác, cứ đi chỗ đó chơi cho khuây khoả vậy. Ở đây nhìn thấy cái đám vô dụng là đã phiền muốn chết!" Gã mở cửa đi xuống gác, cận vệ Paul của gã đang đứng canh ngoài cửa.
Chào Paul một tiếng xong, Oudika đi xuống cầu thang vào phòng khách ở tầng một.
Trong phòng khách chất đầy những đồ giá trị, quý hiếm làm từ gỗ mà gã cất chứa. Tất cả toàn là các tác phẩm điêu khắc động vật xuất sắc nhất mà gã sưu tầm được trong mấy năm nay.
Có hai người hầu đang cẩn thận quỳ trên mặt đất lau mấy bức tượng gỗ, chỉ sợ lỡ tay làm hư hỏng hoặc rơi vỡ. Lúc trước Oudika cũng có một pho tượng bị đánh rơi, hỏng mất một chân, gã tức điên lên, suýt chút nữa đánh chết người hầu đó.
Oudika cẩn thận kiểm tra từng bức tượng một, sau khi xác định là chúng nó đều nguyên vẹn không bị hư hao gì, cũng không có vấn đề gì cả thì lập tức cảm thấy tâm hồn như được gột rửa.
Gã thích loại cảm giác này. Gã lại đi lên phòng ngủ trên gác, nói với Paul vài lời rồi mới đóng cửa lại. Sau đó gã đi tới trước tủ quần áo, định lấy một bộ quần áo hằng ngày mặc vào rồi xuống gác nghỉ ngơi, uống ly hồng trà cho bình tĩnh.
Cạch.
Bỗng nhiên cửa sổ phía sau lưng gã bị mở ra, tạo thành tiếng vang nho nhỏ.
Oudika thấy là lạ nên quay đầu lại xem thử. Từng đợt gió nhẹ thổi vào qua cánh cửa đang mở rộng, trên đó có một con quạ đen đang đậu, tròng mắt màu đỏ của nó bình tĩnh nhìn chăm chú vào gã.
"Cái quái gì vậy?" Gã đi qua định đóng cửa sổ và đuổi con quạ đen đi.
Đang là chạng vạng, trời âm u ảm đạm xen chút nhá nhem tối, con quạ đen kia đậu ở trên cửa sổ, đứng im không nhúc nhích, trông càng thêm quỷ dị. Tay Oudika mới vừa đụng vào cửa sổ, bỗng nhiên có một bàn tay trắng bệch vươn ra từ phía sau, bịt chặt miệng mũi của gã lại.
Roẹt!
Miệng của gã bị băng keo dán chặt lại. Từng vòng dây thừng quấn vòng quanh thân thể của gã, cột gã lại như một cái bánh chưng rồi treo lên.
Một người đàn ông mặc đồ đen, trên đầu quấn vải trắng dùng hai tay nắm chặt bả vai của gã từ phía sau, giẫm chân lên cửa sổ, quay lưng lại rồi im lặng thả người.
Vù!!
Hai người cùng nhau rơi xuống.
Tiếng gió vù vù tạo thành khi rơi tự do thổi vào người, vang vọng không ngừng trong lỗ tai của Oudika.
Gã hoảng sợ muốn giãy giụa kêu to, nhưng ngay lúc đó lại bị một lực rất lớn đẩy ngang, hất mạnh gã ra ngoài. Trên không trung, gã bay sượt qua mặt cỏ, nháy mắt đã bay tới một cái ngõ nhỏ ven đường ở gần đó.
Trong ngõ nhỏ có một người mặc đồ đen nhảy lên cao, chuẩn xác đỡ lấy gã rồi chầm chậm rơi xuống. Sau đó, người nọ dẫn gã đi nhanh tới đầu ngõ, chỗ đó có một chiếc xe hơi màu đen đã chờ từ lâu.
Cạch.
Cửa xe đóng lại, xe hơi chậm rãi rời đi. Trong bóng đêm, mọi thứ đều tĩnh mịch mà bí ẩn, không có chút tiếng động nào.
Trong biệt thự. Một sợi khói đen mờ mờ xuất hiện. Một bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng ấn vào nút phát của máy ghi âm rồi lẳng lặng đặt nó trên đầu giường.
Khò… khò…
Trong máy ghi âm phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Ngoài cửa, Paul bật cười nhướng mày. Anh ta nhìn xem thời gian rồi rất chu đáo mà lật trái tấm bảng ngoài cửa, đổi thành "Xin đừng quấy rầy".
…
Vùng ngoại ô.
Lâm trường Gass.
Khu lâm trường này đã rất nhiều năm không có người thuê. Trong rừng núi đầy rẫy các dây leo Xà Sơn trông như con rắn khó có thể diệt hết.
Loại dây leo này có chứa chất độc, là một loại cây ký sinh cực kỳ mạnh mẽ. Nó gây nguy hiểm cho rất nhiều loại cây gỗ mà các chủ lâm trường muốn trồng.
Sau nhiều lần tiêu diệt mà vẫn không thể trừ tận gốc loại dây leo này, miếng đất rừng đã bị bỏ hoang. Hơn nữa nơi đây cũng không phải ở sâu trong đất liền mà ngay cạnh cảng, rừng cây cũng không được rậm rạp lắm, do đó giá trị để khai phá càng thấp.
Lâm Thịnh đứng ở giữa rừng với vẻ mặt vô cảm, nhìn kiếm sĩ Hắc Vũ ném Oudika vào trong một cái hố sâu đã được đào sẵn.
Từ lúc phái kiếm sĩ Hắc Vũ đi tới cục cảnh sát xem tư liệu của người gây tai nạn cho đến lúc trói người tới vị trí cậu đã lựa chọn, sau đó lái xe chở người tới chỗ rừng sâu này, tổng cộng hết một tiếng.
Mặc dù trong suốt quá trình cậu chỉ chỉ huy từ xa, nhưng kiếm sĩ Hắc Vũ làm việc bí ẩn và yên lặng khiến cậu rất hài lòng. Hình như quá trình huấn luyện của thành Hắc Vũ tập trung rất nhiều vào việc rèn luyện loại kiếm thuật có tính ẩn nấp và ám sát.
Cho nên, khi các kiếm sĩ Hắc Vũ phối hợp với nhau đã tạo ra được một hiệu quả đáng kinh ngạc.
Hơn nữa, vì thân thể của họ cũng không bị thối rữa hư hại như trong giấc mơ, nên hầu hết các kiếm sĩ Hắc Vũ trong tay cậu đều có thực lực ngang ngửa với kiếm sĩ Hắc Vũ tinh nhuệ.
"Vấn đề tiếp theo là phải xử tên béo này thế nào…" Lâm Thịnh bắt đầu suy nghĩ.
Giết luôn? Không, cậu không phải là kẻ giết người tùy tiện. Tuy rằng tên này tông chị cậu bị thương, và trong những phi vụ làm ăn bình thường có lẽ cũng thường hay ức hiếp người lương thiện... Nhưng tội của gã vẫn chưa đáng chết.
Vậy thì… còn có một biện pháp tốt hơn.
Gần đây Lâm Thịnh đang có rất nhiều thắc mắc và thí nghiệm phải làm khi nghiên cứu Thánh lực. Tiếc là bên người cậu không có vật thí nghiệm phù hợp để nghiên cứu. Bây giờ có gã này, chẳng phải là cậu đã có vật thí nghiệm phù hợp nhất rồi sao?
"Dựa theo những tư liệu trong ký ức, mình đã tự cải tạo nghi thức Thánh lực kế tiếp, nhưng còn thiếu một bộ phận quan trọng vẫn chưa được ổn lắm. Nếu có thể tận dụng cơ thể sống này để hoàn thiện thêm thì tốt biết mấy…" Thánh lực có tính nhân từ. Cho nên Lâm Thịnh muốn cho gã này một cơ hội.
Chỉ cần gã chịu hết lòng giúp cậu hoàn thiện thí nghiệm cắt bỏ linh hồn, sau khi làm xong, cậu sẽ tuân theo lời hứa mà tha cho gã. Nghĩ tới đây, tự cậu cũng thấy mình nhân từ quá. Có lẽ đây là cái giá phải trả khi theo tín ngưỡng Thánh quang? Đúng lúc này, gã béo trước mặt đã từ từ tỉnh dậy.
"Ông tỉnh rồi à?" Có một giọng nói vang lên từ bên cạnh gã.
"Ưm ưm ưm…!" Gã béo dùng sức vặn vẹo cơ thể, giãy giụa phát ra tiếng kêu.
"Đừng sợ." Lâm Thịnh bình tĩnh nói: "Ông đang bị bệnh. Bệnh rất nặng… Chỉ có tôi mới trị cho ông được."