Xuyên Thành Tra A Bên Trong Cổ Sớm Máu Chó Văn

Chương 9: 9: Cùng Đến Gặp Bố Tôi




Bị mẹ nuôi gọi vào bên trong nói chuyện. Xuân Đức đành phải xin lỗi hai người Kiều Kiều sau đó nhanh chân đi vào bên trong.

Đi vào bên trong thì Xuân Đức thấy mẹ nuôi đang trấn an lão tứ, còn về phần lão tứ lúc này mặt buồn như chó cún vậy. Xuân Đức hiếu kì hỏi:

" Làm sao thế, sắp cưới được vợ phải vui lên chứ làm sao mặt mày ủ rũ thế kia." 

Trương Thiên thấy Xuân Đức đi vào thì như túm được cọng cỏ cứu mạng liền chạy lại ôm lấy bắp đùi Xuân Đức vừa khóc vừa nói:

" Tam ca, tam ca huynh nhanh nghĩ cách giúp đệ nếu không đệ không sống nổi."

Xuân Đức an ủi nói:

" Đệ cứ an tâm đi đi, cha mẹ già để tam ca nuôi dưỡng. Thế đã chọn được ngày đẹp trời hạ thổ chưa để tam ca tính cho một quẻ."

Bà mẹ đang ở bên cạnh nghe vậy thì phì cười còn Trương Thiên đang khóc cũng ngẩn ngơ nhưng sau đó hắn liền khóc rống lên như con nít vậy. Xuân Đức thấy thế thì không đùa nữa hỏi:

" Chuyện gì? Nói nghe chút đừng có hở tí là khóc vậy chứ."

Nghe được câu này của Xuân Đức, Trương Thiên lập tức ngừng khóc sau đó bắt đầu lâm ly bi đát kể về chuyện tình của bản thân.

Thực ra chuyện tình của Trương Thiên cũng không có gì ghê gớm cả, sơ lược là như thế này, Trương Thiên có một người tình tên là tiểu Nghiên Nghiên ngày trước thuộc một cái học viện nào đó gần với Thiên Long Học Viện, sau này gia nhập Lạc Hà Tiên Cốc.

Ngày hôm trước Trương Thiên có đến ra mắt sư phụ của cô bé kia và cũng được đồng ý nhưng hôm nay tự dưng lại đổi ý mà không rõ lý do vì sao.

Xuân Đức nghe xong thì hỏi:

" Có phải cô gái kia yêu đệ thật lòng phải không? "

Trương Thiên gật đầu.

Xuân Đức nhếch miệng cười nói:

" Vậy là tốt rồi, chỉ cần thế là đủ lý do rồi. Để tam ca tới cái cốc gì đó xem sao, hỏi mấy vị lão tổ bọn họ là giao ra người hay thích bị diệt cả nhà. Nếu cô gái kia có tình ý với đệ nguyện đi theo ta rời đi về đây thành thân cùng đệ thì cũng thôi, nếu mà nàng ta dám nói tiếng không ta cho cả cái cốc kia vĩnh viễn biến mất. "

Ông bố,thằng anh cả cùng với hai chị dâu vừa bước vào trong phòng nghe mấy lời của Xuân Đức vừa thốt ra thì cả đám há hốc mồm đứng nơi đó, cứ như bị ai định thân vậy. Đến cả bà mẹ bên cạnh cũng vậy. Bọn họ có chút sốc.

Trương Thiên cũng lau mồ hôi trán nói:

" Tam ca việc gì cũng bình tỉnh, bình tỉnh, thực ra sự việc cũng không có nghiêm trọng như ca nghĩ đâu. Không cần hở tí là đồ tông, diệt môn như vậy. "

Xuân Đức nhíu mày nói:

" Tứ đệ vẫn đề này đệ phải nghe tam ca, cái gì của mình sẽ là của mình, cái gì không là của mình thì phải tranh đoạt để là của mình, đi, tam ca dẫn ngươi đi đòi người."

Nói xong Xuân Đức liền mang theo Trương Thiên biến mất để lại mấy người trong phòng vẫn còn đang chưa hết kinh ngạc. Sau một lúc Thanh Tuyến mới kéo áo phu quân của mình hỏi nhỏ:

" Phu quân nếu như ngày trước ta không đồng ý lấy chàng thì chắc rằng Diệp gia chúng ta đã bị diệt tộc từ lâu."

Trương Anh nghe vợ của mình nói nhỏ bên tai thì chỉ cười ngây ngô, hắn không dám trả lời bừa.

***

Xuân Đức về tới Ác Ma Thành số 1 thì liền gọi Dương Vân Ly tới. Không qua bao lâu cô nàng này liền xuất hiện trước mặt Xuân Đức, nàng đang định khom người hành lễ thì Xuân Đức liền nói:

" Không cần ba thứ vớ vẩn kia nữa, có người ngoài thì làm cho có còn không có người ngoài thì cũng không cần. Nhanh đi chuẩn bị một cái pháo đài bay, chúng ta lần này tới Lạc Hà Cốc muốn người."

Dương Vân Ly đáp:

" Vâng, điện chủ."

Chỉ sau một thời gian ngắn mọi thứ đều đã sẵn sàng, Xuân Đức mang theo Trương Thiên đi lên pháo đài bay số hiệu 666.

[ Pháo đài bay này là công nghệ chế tạo vũ khí cách tân mà Vô Địch trước khi bị hủy diệt còn lưu lại. Một pháo đài bay đủ tiêu chuẩn có chiều dài 20 dặm, cao 5 dặm, rộng 9 dặm. Bên trên trang bị vô số pháo năng lượng, nếu chịu bỏ tiền vốn thì một phát pháo có thể oanh chết một tên Thần Quần Cảnh sơ kì. Cả pháo đài bay thuần một màu đen huyền bí, bao quanh còn có phòng hộ năng lượng.]

Trương Thiên từ lúc bị Xuân Đức kéo đi đến lúc này vẫn chưa nói lời nào, trong lòng hắn có chút hối hận vì đã cầu tam ca của hắn. Bây giờ hắn chỉ mong rằng là khi đến Lạc Hà Tiên Cốc người bên trong cốc sẽ không ai làm ta ca hắn tức giận, bằng không thì nguy rồi.

Lạc Hà Tiên Cốc cách Ác Ma Điện khá là xa nên trong lúc nhất thời cũng không thể đi tới ngay được. Tận dụng thời gian này Xuân Đức lại vào bên trong không gian vong linh làm một chút việc nhỏ.

***

Không gian vong linh tầng 1.

Xuân Đức vừa vào trong liền đi tìm Vô Địch. Vô Địch thời gian gần đây đang mê mẫn làm nghiên cứu trên các loại dị chủng cùng các chủng tộc khác. 

Bước vào bên trong phòng thí nghiệm Xuân Đức liền tìm thấy Vô Địch. Hắn lập tức hỏi luôn:

" Cái cục đá phong ấn tìm được ở Tinh Phách Cung lần trước đâu rồi mi."

Vô Địch cũng biết Xuân Đức đến ngẩng đầu lên nhìn hắn nói:

" Lại đây ta cho mi xem cái này hay lắm."

Xuân Đức tò mò đi lại hỏi:

" Có gì hay? "

Vô Địch kéo hắn lại gần chỉ tay vào một cục đá xấu xí, cục đá này chính xác là cục đá lần trước Xuân Đức tìm được. Tiếp nhận lấy dụng cụ quan sát mà Vô Địch đưa cho Xuân Đức ngay lập tức nhìn thấy cái gì ở bên trong tảng đá.

Bên trong tảng đá xấu xí kia là một viên châu to bằng nắm tay, viên châu trong suốt có thể nhìn thấy bên trong nó có một cái linh hồn của một con quái vật chín đầu, đang ngủ say 7 cái đầu, còn 2 cái đầu đang điên cuồng gào rú.

Cả người nó bị vô số phù văn màu vàng bao xung quanh khiến cho nó không thể cử động được, theo Xuân Đức suy tính thì bảy cái đầu còn lại đang ngủ say cũng hẳn là do những phù văn kia.

Sau khi quan sát được một lúc thì Xuân Đức mới trả lại dụng cụ quan sát cho Vô Địch, tiện thể hỏi luôn:

" Nó là con gì vậy, nhìn trạng thái nó lúc này vô cùng suy yếu à."

Vô Địch hưng phấn nói:

" Là linh hồn của một con Thiên Cửu Dương trưởng thành đấy. Nếu ta nhớ không lầm thì chủng tộc của loại này ở Chi Dương Vực trên cao thiên, lão tổ của bọn này là một tên siêu cấp bá chủ, lần tham gia vây công ta cũng có đám này, bọn chúng cũng xuất ra không ít lực. Hắc hắc. Mấy triệu qua đi chủng tộc này đã sa sút đến tình trạng như vậy, một thành viên trưởng thành bị người giam lại linh hồn bên phong hồn châu."

Xuân Đức móc móc lỗ tai nói:

" Ngàn năm thôi đã thấy dài, mi làm câu mấy triệu năm làm ta nghe thấy nhột quá. Thời gian dài như vậy thì chuyện gì chẳng có thể phát sinh. Mà thôi dẹp ba cái chuyện xưa đó đi, giờ mi tính làm gì cái linh hồn này, hay là xóa sạch ý thức của nó đi đưa cho ta. Đúng lúc ta đang thiếu một cái linh hồn cường đại làm chủ hồn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.