Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 57: Con đường không xác định




Sắc trời dần chuyển về đêm, khí hậu nóng bức của ban ngày đột ngột chuyển sang lạnh lẽo. Trên bầu trời khuyết nguyệt tương đối lu mờ, từng áng mây hồng nhàn nhạt che đi quang mang chiếu rọi xuống phúc sơn.

Bốn phương hoang dã vắng vẻ, tiếng rột roạt khe khẽ phát ra từ bụi rậm cách đó không xa. Một người thiếu niên đang ẩn mình trong đó, cả người co quắp cuộn lại chống chọi cái lạnh giá ban đêm. Thân thể thiếu niên không ngừng run rẩy, kỳ quái chính là mồ hôi trên người lại không ngừng tuôn ra, pha loãng với máu ướt sũng cả y phục bên ngoài.

Thiếu niên này không ai khác chính là Ngô Chính.

“Hồ Thường Nghị, ta nhớ kỹ ngươi, hại ta đến nông nổi này, một ngày nào đó sẽ trả lại gấp bội, à không, gấp trăm ngàn lần mới đúng.”

Lẩm bẩm oán hận trong miệng, không giảm bớt nỗi đau thể xác đang dày xéo lấy hắn. Một cỗ ngoại lực dai dẳng náo loạn trong cơ thể, khiến nội thể không ngừng huy động Cửu Dương Chân Kinh chống đỡ, không có lấy một thời một khắc nào được phép buông lỏng.

Nguyên lai một quyền của Hồ Thường Nghị không chỉ đơn thuần là chân khí chấn động tạo thành sát thương, thực chất bên trong còn ẩn giấu huyền cơ. Mà huyền cơ này chính là một luồng chân khí trầm trọng, ổn định như địa lực đồng thời đưa vào nội thể, khiến Ngô Chính hết sức khốn đốn vẫn không thể loại bỏ luồng chân khí ngoại xâm này.

Ngoại lực ổn trọng từng bước muốn phá hủy các huyệt đạo kinh mạch trong cơ thể, trong khi chân nguyên của Ngô Chính chẳng còn được bao nhiêu, chỉ có thể chống đỡ tạm thời, thậm chí còn không thể dư ra một tia để luyện hóa dược lực, để hắn không dám phục dụng đan dược cầm cự thương thế.

Nỗi đau cứ thế xâm chiếm từ bên trong khiến mồ hôi không ngừng tuôn ra, mồ hôi lại hợp tác với cái giá lạnh từ bên ngoài hành hạ không thương tiếc, quả thực là cay đắng khổ sở đến cùng cực, khiến tâm trí kiên cường của Ngô Chính đôi ba lần xém nữa đã lung lay, muốn từ bỏ việc chống lại cỗ chân khí ngoại xâm kia.

“Hự, chết tiệt, phải cầm máu...”

Ngô Chính từ trong hành trang hệ thống lấy ra một tiểu ngọc bình, khốn đốn trút ra bột dược trên tay, đem bôi lên miệng vết thương trên gương mặt sưng vù không nhận ra nhân dạng của mình. Máu tươi đến tận bây giờ vẫn cứ ri rỉ như suối tuôn ra, khiến cái lạnh càng thêm xâm nhập vào trong cơ thể. Chưa nói đến cái lạnh, nếu cứ để chảy máu như thế này, sẽ khiến hắn mất dần đi tỉnh táo, đồng thời nhục thể mỗi lúc càng suy nhược hư thoát. 

Hôn mê bất tỉnh vào ban đêm giữa một nơi hoang dã như thế này, mùi máu tanh tưởi lại không ngừng phát tán trong không khí, hậu quả như thế nào chắc không cần phải nghĩ cũng có thể đoán được. Ngô Chính là đang chuẩn bị tâm lý, bất cứ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với dã thú, hung hăng lao tới như thể muốn phanh thây xé xác, nuốt chửng vào dạ dày miếng thịt tươi ngon mang tên Ngô Chính này.

Cầu nguyện...

Vào lúc này, là một phương pháp hữu hiệu để giữ vững niềm tin và nghị lực đối chọi lại nghịch cảnh. Trước đây đã có không ít lần may mắn đến ghé thăm, lão thiên đáp ứng lời cầu nguyện, giáng xuống cứu tinh cứu lấy sinh mệnh của hắn. Chỉ hy vọng vận khí vẫn chưa bị dùng hết, bằng không Ngô Chính thực tâm muốn mở miệng nói với hệ thống một câu: “Chào thân ái và tạm biệt. Ta, Ngô Chính, đã cố gắng hết sức!”

Grừ grừ...

“Ta phất, con mẹ nó, lão tử chỉ nghĩ trong đầu, có cần phải hiện thực hóa nhanh như vậy hay không!?”“Ta phất, con mẹ nó, lão tử chỉ nghĩ trong đầu, có cần phải hiện thực hóa nhanh như vậy hay không!?”

Lúc bấy giờ, tiếng gầm gừ của loài dã thú nào đó rơi vào trong tai, Ngô Chính sắc mặt khó coi như quả hồng phơi khô, trong bụng chửi mắng xối xả, như thể ngày tận thế sắp đến, hận không thể bắc thang lên trời, bắt lấy ông trời mà truy vấn một trận.

Nhưng khoan...

Có đến hai luồng hơi thở hung mãnh không phải của con người len lỏi vào khí cảm của Ngô Chính, à không, bây giờ đã là ba... lại thêm một? Dễ đếm, là bốn!

“Chết tiệt lại sai!? Là năm, là sáu, là bảy, là tám, là chín, là... “

Đếm đến đây Ngô Chính đã không còn tâm trạng để đếm nữa rồi. Hai mắt thờ thẩn đến lạ thường, một loại cảm giác bất lực, mông lung đến khó tả xâm chiếm tâm trí của hắn. Nhưng chỉ trong tíc tắc, thần sắc của hắn lại trở nên kiên định, không gì có thể làm lung lay.

“Hệ thống, ta sẽ cố hết sức, nếu ta chết... cũng đừng trách ta a!”

Ý niệm Ngô Chính trong đầu giao tiếp với hệ thống.

“Túc chủ yên tâm, túc chủ tử vong, hệ thống vẫn có thể hồi sinh túc chủ.”

Hệ thống nói.

“Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì, mau nói lại cho ta nghe!”

Ngô Chính kinh tâm hét loạn trong đầu.

“Hệ thống có thể hồi sinh túc chủ bằng cách lấy mọi thông tin dữ liệu từ linh hồn của túc chủ, sao chép đến một linh hồn giả lập khác, sau đó dùng lực lượng sinh mệnh cấu tạo nhục thể tương tự như túc chủ, như vậy túc chủ có thể sống lại để tiếp tục lữ trình của mình.” 

Hệ thống nói.

“Con mẹ ngươi, như vậy so với chết có chỗ nào khác biệt?”

Ngô Chính nổi trận lôi đình quát toáng lên trong đầu.

Hồi sinh, hay nói cách khác là hình thành ra một phiên bản nhân tạo, thay thế Ngô Chính làm tiếp nhiệm vụ của mình. Đây tựa hồ chính là câu trả lời của hệ thống, phũ phàng đáp lại thâm ý cầu cứu trong lời nói của Ngô Chính thốt ra. 

Nói một cách dễ hiểu, ngôn thoại của hệ thống mang ý nghĩa ngắn gọn là: “Ngươi tự lực cánh sinh đi, lão tử đếch quan tâm!”

“Ngươi là hệ thống phế vật nhất ta từng biết, không một chút nào giống trong tiểu thuyết a.”

Dở khóc dở cười, nội tâm Ngô Chính có chút cảm giác ngán ngẫm, không phải là sợ sắp phải đối mặt với dã thú, mà là tuyệt cảnh dạng này để hắn rất không thoải mái. Tại sao không phải là một con người lăm lăm đến đây!? Chí ít hắn vẫn còn một món tuyệt luân võ mồm, thế gian vô địch thủ. Bây giờ đối mặt là một đám thú hoang dại vô tri, quả thực người tài không có đất diễn, đau đớn ngậm ngùi đến không thể tả xiết.

Rột roạt, rột roạt...

Động tĩnh rất khẽ do tứ chi dã thú đạp lên lá cây khô, không lọt qua được thính giác tương đối nhạy cảm của Ngô Chính, từ bốn phương tám hướng đều truyền lại âm thanh tương tự.

“Bên trái hai đầu mẫu sư, bên phải khoảng bảy tám đầu hắc lang, đối diện hắc báo đang ẩn nhiên tiếng tới, hậu phương vẫn là hắc báo nhăm nhe rình rập...”

Sát khí của dã thú cứ hung hăng đập vào mặt Ngô Chính, chậm rãi từ tốn từng bước một áp sát con mồi. Có thể bọn chúng cũng cảm nhận thấy những đầu dã thú khác đang hiện diện quanh đây, cho nên không chia ra bao vây mà tụ tập lại thành đàn một chỗ. Cảm nhận của Ngô Chính khi được làm con mồi, tư vị thực sự rất tồi tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.