Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 14: Người đội hữu cuối cùng




Edit: Ớt Hiểm

“Tứ ca.” Dận Tường cũng chẳng đợi hạ nhân vào thông truyền, trực tiếp đẩy cửa thư phòng bước vào, lúc nãy gặp ở bên ngoài, Cẩu Nhi nói Dận Chân cũng đã hồi phủ rồi. Dận Chân đang ngồi trên án thư xem sổ sách, nghe thấy giọng của Dận Tường thì ngước đầu lên liếc hắn, ném quyển sổ xuống bàn, lạnh lùng nói: “Còn biết gọi ta là Tứ ca sao? Ai chó phép đệ tự tiện tới Tịnh Tư cư?”

Dận Tường không ngờ tin tức tới tại Dận Chân nhanh như vậy, hắn cười cười xấu hổ: “Chẳng phải vừa rồi Tứ ca không có ở phủ sao, đệ lại lo lắng cho tiểu tẩu tử quá, nên mới...”

“Nên mới xem lệnh của ta như gió thoảng bên tai ư, hừ.” Xưa nay Dận Chân rất nghiêm khắc, nói một là một, hai là hai, trong phủ chưa ai dám vi phạm, cũng chỉ có mỗi vị Thập Tam đệ từ nhỏ lớn lên cũng hắn này, mới dám làm như vậy.

“Tứ ca huynh khoan hãy trách đệ, đệ tới đây là có chuyện quan trọng muốn nói với huynh.” Dận Tường biết Tứ ca sẽ không giận mình thật, nên cũng không lo lắng mấy, hắn nhận lấy chén trà từ Chu Dung, nhấp một ngụm rồi nghiêm mặt nói tiếp: “Tứ ca, huynh tin tiểu tẩu tử hạ độc hại Lý phúc tấn thật sao?”

“Sao, lẽ nào đệ cho rằng không phải?” Giọng nói Dận Chân vô cùng bình thản, khó mà nhận ra hắn vui hay buồn.

Dận Tường lập tức nói ra những nghi ngờ mà mình và Lý Vệ đã suy đoán, cuối cùng hắn chốt lại: “Đệ biết đây vốn là chuyện nhà của Tứ ca, đệ không nên xen vào, nhưng tiểu tẩu tử là người rất thẳng thắn, tẩu ấy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ác độc như vậy đâu.” Câu sau hắn khẳng định như chém đinh chặt sắt.

Ngoài dự đoán của hắn, khi Dận Chân nghe Dận Tường nói tới đoạn hắn nghi Lý thị mang thai giả thì chẳng hề giật mình hay thay đổi thái độ gì, chỉ im lặng nhíu hai hàng mày lại, đợi sau khi Dận Tường nói xong thì mới mở cái hộc dưới án thư ra, lấy một tờ giấy đưa cho hắn, nói: “Đệ xem đi.”

“Biên bản khám nghiệm tử thi? Còn có cả khẩu cung?” Dận Tường ngạc nhiên nhiên mấy chữ tiêu đề ghi trên tờ giấy: “Tứ ca, huynh cho đệ xem mấy cái này làm gì? Đệ có phải là đại nhân xử án trên công đường đâu.”

Dận Chân gõ nhẹ lên mặt bàn đang phản chiếu ánh sáng mặt trời, nói: “Đệ nhìn cho rõ đi, đây là biên bản khám nghiệm tử thi của Thuận Thiên phủ, là kết quả khám nghiệm xác một nữ nhân luống tuổi được vớt lên từ giữa sông vào một tháng trước, theo kết luận ban đầu, đây là một phụ nhân chừng năm mươi tuổi, bị người khác hủy dung, chết vì không thở được rồi mới bị ném xuống sông. Ngay thời điểm đó lại có một hộ dân tới báo có lão phụ mất tích, nên phủ Doãn kết luận rằng thi thể này chính là bà ta, có điều không biết lão bà đã gây thù chuốc oán với ai mà lại bị giết thảm đến như vậy, án tử đó đến nay vì vậy mà còn treo chưa định được.”

Những gì Dận Chân nói Dận Tường đều hiểu cả, nhưng chỉ có điều, chuyện này thì có liên quan gì tới hắn?

“Lão phụ mất tích họ Lưu, là bà đỡ nổi danh nhất trong kinh thành, hài tử của Tú nhi và Nguyệt Như đều do bà ta đỡ.” Dận Chân nhàn nhạt nói xong thì làm bộ muốn lấy trở lại: “Nếu đệ không muốn nghe nữa thì trả lại cho ta.”

“Không được.” Dận Tường vừa nghe vậy thì lập tức nắm chặt tờ giấy vốn đã tính ném đi, nét mặt đồng thời cười rất tươi: “Vậy là Tứ ca vốn đã nghi ngờ chuyện này, và cũng đã cho người điều tra từ lâu rồi, uổng công đệ còn đang nghĩ xem làm cách nào để thuyết phục huynh.”

Chu Dung mỉm cười nói: “Từ tháng trước Tứ gia đã bảo nô tài đi điều tra chuyện này rồi, nhưng dặn là trước khi có kết quả thì không được để lộ ra, nên ngoài Tứ gia, nô tài và Cẩu Nhi thì chỉ có Thập Tam gia là người tứ tư biết được chuyện này thôi.”

“Lúc đầu cũng chẳng phải ta nghi ngờ gì, chỉ muốn kỹ càng một chút, tránh oan uổng cho bất kỳ ai, nhưng ngờ đâu lại tra ra được sự tình như vậy, Lưu bà bà đỡ đẻ xong, ra khỏi cửa phủ liền bị sát hại ngay trong ngày.” Ngoài cửa sổ nắng xuân đang rực rỡ, nhưng sắc mặt Dận Chân thì lại âm u, dù chân tướng việc cuối cùng ra sao, đối với hắn mà nói cũng chẳng vui vẻ gì.

Dận Tường đọc kỹ kết quả khám nghiệm tử thi cùng khẩu cung trong tay, đột nhiên ‘ồ’ một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Tứ ca, chỗ này sao kỳ vậy, khẩu cung nói trước đây Lưu bà bà từng ngã bị thương, cho nên ở trên bắp chân trái có một vết sẹo, nhưng trong biên bản xét nghiệm tử thi lại không hề có điểm này.”

“Ta cũng thấy được.” Dận Chân day day ấn đường, nói: “Ta đã cho Chu Dung đi xác minh, bản khám nghiệm tử thi này không sai, thi thể kia đúng là không có vết sẹo nào cả, đã vậy người chết lại bị hủy dung, rõ ràng là không muốn bị nhận ra thân phận, rất có thể cái xác đó không phải là Lưu bà bà.”

“Vậy có nghĩa là Lưu bà bà chưa chết?” Dận Tường cũng hiểu rõ, trong chuyện này Lưu bà bà chính là mấu chốt quan trọng nhất, chỉ cần tìm được bà ta thì mọi vấn đề còn lại đều được giải quyết dễ dàng.

Dận Chân vừa tính mở miệng thì bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa, Chu Dung nhanh chóng chạy ra xem là ai, lúc trở lại thì bẩm báo: “Tứ gia, đã tìm được rồi, đúng là trốn ở quê, hiện tại đang trên đường đưa về kinh thành.”

“Bảo bọn hắn phải thật cẩn thận.” Dận Chân vừa dứt lới, Dận Tường đã nôn nóng tới mức không chờ nổi mà hỏi ngay là có phải đã tìm được Lưu bà bà rồi hay không, thấy Dận Chân gật đầu, hắn liền vỗ tay cái bốp, vui vẻ nói: “Đúng là ông trời có mắt, còn giữ lại mạng cho bà ta, xem chừng rất nhanh sẽ tra ra manh mối chuyện này rồi.”

Dận Chân không vui mừng như Dận Tường, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nếu thật sự có người truy sát bà ta, một lão phụ già như bà làm sao mà thoát được, rồi tại sao sát thủ lại tìm một cái xác giống như Lưu bà bà để dối trời qua biển?

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, vào một buổi sáng tháng Tư trời mưa lất phất, Dận Chân bỗng hạ lệnh triệu tất cả mọi người tới Hàm Nguyên cư.

Đây là lần đầu tiên phủ Ung Quận vương triệu kiến đồng loạt nhiều người tới vậy, lòng ai cũng biết chắc là có chuyện gì lớn, các vị nữ nhân không dám chậm trễ, trước sau đến Hàm Nguyên cư, lúc này Dận Chân vẫn chưa đến, chỉ có một mình Na Lạp thị ngồi ở ghế trên, sau khi hành lễ gặp mặt xong, Tống thị hỏi nhỏ: “Đích phúc tấn có biết Tứ gia bảo chúng ta chờ ở đây là có việc gì không?”

Na Lạp thị phủi phủi ống tay áo thêu hoa bằng chỉ vàng, nhẹ nhàng nói: “Vương gia sẽ đến ngay thôi, đến lúc đó muội muội tự hỏi Vương gia có phải là tốt hơn không?”

“Dạ.” Tống thị nhăn mũi ngượng ngùng ngồi xuống, chẳng bao lâu sau Niên thị cũng tới, hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu hồng tươi thêu lá hạnh màu xanh, búi tóc cài một cặp trâm điểm ngọc minh châu rũ xuống, mặc dù giữa tiết trời âm u vẫn lấp lánh rực rỡ, lộng lẫy chói mắt, sau khi hành lễ qua loa thì nàng ngồi xuống bên tay trái của Na Lạp thị, ngay lập tức có thị nữ dâng trà lên, Niên thị vừa nhấp một ngụm đã nhíu mày hỏi: “Trà mới cũng đã từ từ chuyển tới rồi, sao phúc tấn còn dùng trà của năm ngoái?”

Na Lạp thị mỉm cười nhìn nàng: “Hiện tại trà mới còn chưa được đưa tới chỗ ta, nên chỉ có thể cùng đỡ trà cũ, nếu muội muội uống không quen thì ta bảo hạ nhân đổi chén trà mới cho muội.”

“Không cần đâu.” Niên thị đặt lại chén trà lên bàn, giọng nhạt nhẽo: “Trà này nếm cũng không nếm được. Thiếp thân tưởng đâu phúc tấn tiếc trà cũ nên mới lấy pha, ai ngờ là do trà mới chưa được đưa đến.” Nàng quay qua nhìn Lục Ý, nói: “Lát nữa ngươi lấy trà Bích Loa Xuân mà Nội Vụ phủ chuyển tới, đưa đến chỗ đích phúc tấn. Vương gia biết thiếp thân kén ăn kén uống không quen dùng trà cũ, nên cố tình lấy từ Nội Vụ phủ về cho thiếp thân.”

Ánh mắt buồn bã của Na Lạp thị chợt cười, nói: “Phiền muội muội có lòng, thật ra với ta mà nói, trà cũ hay trà mới gì thì hương vị cũng như nhau, không kén chọn như muội muội vậy.” 

Niên thị nhướn mày khẽ cười, vẻ mặt có phần đắc ý, khi đang nói chuyện thì Lý thị cũng tới, hành lễ xong, nàng cười nói: “Thiếp thân tới trễ, mong phúc tấn thứ tội, lẽ ra là tới sớm rồi, nhưng vừa ra cửa thì Hoằng Thời bỗng khóc lớn không ngừng, khóc cả nửa ngày mới chịu ngủ.”

Nghe nhắc tới Hoằng Thời, trong mắt Diệp Tú nãy giờ vẫn ngồi yên lặng bỗng hiện lên sự thèm thuồng, nếu nữ nhi của nàng còn sống, thì giờ cũng giống như Hoằng Thời, lúc khóc, lúc cười...

Na Lạp thị nhìn thẳng vào Lý thị, mỉm cười nói: “Muội vừa chăm sóc cho Hoằng Thời lại vừa trông nom Linh Tịch, dĩ nhiên là vất vả hơn so với chúng ta, đã vậy Hoằng Thời còn sinh thiếu tháng, người làm Ngạch nương như muội phải quan tâm nhiều hơn mới được.”

“Thiếp thân nhớ kỹ.” Lý thị nhún người trả lời, nàng liếc qua nét mặt khó chịu của Niên thị, ánh mắt đầy đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.