Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 3: Đã lâu không gặp




Editor: Tuna

Nói xong liền thuận thế nắm tay Đường Cảnh đứng lên.

Tay của nữ nhân mềm mại không xương, rất tinh tế, Đại sư huynh luôn không câu nệ giới tính nay lại có chút sửng sốt.

Chờ đến khi nữ hài đứng lên, Đại sư huynh lại nhìn cánh tay mình, buồn bã mất mát, lại ngẩng đầu nhìn veè phía ánh mắt của nàng, mang theo một loại tình cảm khó nói.

“ Cắt!”

Đạo diễn Hoàng hô to một tiếng, vỗ tay khen ngợi:

“ Thật tốt, cảm giác rất thực!”

Mọi người xung quanh cũng vỗ tay nhiệt liệt,

Hứa Lộ cùng Đường Cảnh là nhân vật tầm cỡ, kỹ thuật diễn xuất của cả hai đều không tồi.

Đối với bộ “ Đông Hoa công chúa” này chỉ cần có họ xuất hiện mọi người xung quanh liền rất biết điều mà ngoan ngoãn.

Lý Kỳ trực tiếp khen ngợi nói:

“ Hứa lão sư, đúng là trăm nghe không bằng mộ thấy, kỹ thuật diễn xuất của ngài quá tuyệt vời! Lúc ngài đóng vai Đông Hoa thực đúng là vừa linh động lại hồn nhiên!”

Hứa Lộ tươi cười, thoát khỏi diễn xuất liền trở về với vẻ mặt ôn hòa hữu lễ như thường ngày:

“ Cảm ơn, chủ yếu là do Đường Cảnh phối hợp rất ăn ý.”

“ Đúng vậy, kỹ năng diễn xuất của Đường lão sư cũng rất tuyệt vời!”

“ Được rồi!”

Hoàng Khãi cắt ngang công cuộc nịnh bợ này, sau đó nhìn về An Mộc:

“ Chuẩn bị tốt rồi chứ?”

An Mộc gật đầu.

Hoàng Khải hô to:

“ Mọi người vào vị trí của mình đi! Action!”

Đông Hoa ngã trên mặt đất, Đại sư huynh chậm rãi đi qua, thanh âm ôn hòa hỏi:

“ Ngươi là người của phái Côn Luân? Còn chưa xuất môn, sao lại có thể đi trừ yêu diệt ma?”

Đông Hoa không khủng hoảng cũng không thất thố, ngược lại nàng nhìn về phía vị mỹ nam ca ca như trên trời giáng xuống kia, ánh mắt đăm đăm tỏa sáng, cái loại ánh mắt này, mọi người nhìn thấy đều có thể hiểu được suy nghĩ của nàng: Nếu ta có được tu vi cao như vậy thì thật tốt!

Chính là, bản thân vừa mới tìm được đường sống từ chổ chết, Đông Hoa tại sao lại không chút sợ hãi? Mọi người vừa nghĩ đến vẫn đề này, sau đó lại đột nhiên phản ứng lại, đúng rồi! Đông Hoa bị thiếu đi một hồn một phách, vốn dĩ cùng người thường không giống nhau!Nàng có chút điểm ngốc nghếch, nếu đối phó với người ngốc thì cũng chỉ có kẻ ngốc mới trị được!

Đông Hoa có chút thật hâm mộ, nàng phục hồi lại tinh thần, nhìn đến tay của nam nhân, lại hơi nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ đôi chút, ta có nên cầm tay của hắn không?

Sư phụ đã nói rồi, nam nữ khác biệt, chỉ có vợ chồng mới được có quan hệ xác thịt.

Không được rồi!

Ta chỉ muốn làm phu thê với sư phụ, cái vị mỹ nam ca ca này tuy rằng rất xinh đẹp nhưng ta không thể thay lòng đổi dạ a!

Vì thế Đông Hoa chống hai tay xuống đất, tự mình đứng dậy, thuận tiện phũi phũi bụi đất trên tay:

“ Đúng vậy, huynh là ai a?”

Nam nhân sửng sốt, nhìn về phía tay của mình.

Hắn chưa bao giờ so đo chuyện nam nữ khác biệt, chính vì lúc này bị tiểu nữ hài so đo mà có chút xấu hổ.

Nhưng chút ít xấu hổ này lại đột nhiên biến mất khi hắn nhìn đến cặp mắt linh động của Đông Hoa, tim liền đập thình thịch.

Ánh mắt của nàng, hồn nhiên tinh khiết tựa như dòng suối chảy, mặc dù hành vi có chút so đo, nhưng có lẽ là do nàng không hiểu chuyện tình cảm nam nữ.

Nàng tựa như một trang giấy trắng, chờ người đến tô điểm lên sắc màu.

Thần sắc của đại sư huynh lúc này có thêm nhu hòa, đôi mắt luôn ôn nhu lãnh đãm bây giờ lại có chút bừng sáng:

“ Ta là đại sư huynh của nàng!”

“ Đại sư huynh?”

Ánh mắt của Đông Hoa có chút mê mang, tiếp theo liền kinh hỉ:

“ Mỹ nam ca ca, thì ra huynh chính là đại sư huynh trong lời mọi người a!”

“ Cắt!”

Cùng một tiếng nói của đạo diễn, nhưng phim trường giờ đây lại khác hoàn toàn với lúc nãy.

Yên lặng.

Nơi nơi đều yên lặng!

Ước chừng một chốc sau mọi thứ mới khôi phục lại như thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.