Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 385




Có người nói trí nhớ của cá vàng chỉ có ba giây ngắn ngủi, vì thế dù bọn chúng được nuôi trong hồ cá nho nhỏ cũng rất vui vẻ. Bơi từ bên này tới bên kia của hồ cá, mỗi ngõ ngách là đều là hoàn cảnh mới trong tư tưởng của bọn chúng.

Thế nhưng nếu loại trí nhớ này lưu lại trên cơ thể con người, đó chính là một bi kịch, ví dụ như tôi.

Mỗi ngày thức dậy, tôi đều rất kinh hãi mà chất vấn người đàn ông xa lạ ngủ bên cạnh tôi là ai.

“Em yêu, chào buổi sáng.” Người đàn ông bị tôi đánh thức lại chẳng tức giận, chống nửa người trên, rồi dùng một ngón tay nhấc cằm tôi, anh ta cười quyến rũ, thân trên trần trụi đi vào phòng tắm tắm rửa.

“Này, anh đi tắm làm ơn đóng cửa lại đi!!” Tôi buồn bực che mắt, tự mình chán nản. Đồ biến thái cuồng lộ thân thể, đồ cuồng phơi bày, đồ cuồng tình dục…

***

Tôi rất buồn bực nằm cứng đơ trên giường, chờ tên yêu nghiệt kia tắm rửa xong. Bạn hỏi tôi vì sao phải đợi anh ta? Bởi vì đây là nhà của anh ta đó, tôi không thể một mình chạy loạn…

Ba mươi phút trôi qua, tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn chảy… = = yêu nghiệt muốn tẩy tróc da của anh ta sao…

“Này, anh không sao chứ?” Tôi nhịn không được ló đầu nhìn lướt qua phòng tắm. Hơi nước tràn ngập, hình dáng yêu nghiệt chìm ngập bên trong hơi nước, không ai lên tiếng trả lời. Tôi bắt đầu hơi lo lắng, có lẽ nào anh ta tắm quá mà thiếu dưỡng khí ngất trong phòng tắm chăng.

“Này?” Tôi xuống giường, mang dép lê vào, lập tức đi vào phòng tắm.

“…” Tôi và yêu nghiệt đang loã thân mắt to trừng mắt nhỏ qua lại nhìn đối phương.

“Hứ, anh không choáng sao lại chẳng tiếng trả lời hả!!” Tôi xoay người không thèm nhìn anh ta, nói chính xác hơn, tôi xoay người là không muốn bị anh ta thấy mặt tôi ửng đỏ. Yêu nghiệt quả nhiên rất yêu nghiệt, khuôn mặt yêu nghiệt vóc dáng yêu nghiệt tiếng nói yêu nghiệt…

“Em yêu, tên anh không phải ‘này’.” Yêu nghiệt tắt vòi nước, dùng một chiếc khăn tắm màu trắng vây quanh nửa thân dưới của mình, anh ta vừa ôm lấy tôi từ phía sau, vừa khẽ thổi hơi vào lỗ tai tôi.

“Anh tên là Đường Vụ.” Tôi rùng mình một cái, nhấc chân lên định đạp dẹp bàn chân của anh ta, lại bị yêu nghiệt tránh né nhanh chóng.

“Em yêu, hành vi của em thật là mười năm như một.” Yêu nghiệt mỉm cười, điên đảo chúng sinh. Tôi buồn bực suy nghĩ ý tứ của anh ta, cái gì gọi là mười năm như một, hình như tôi không biết anh ta mà, làm gì lại nói chúng ta rất thân thiết chứ.

***

Căn nhà của yêu nghiệt rất lớn, giống như là hoàng cung vậy, tôi bắt đầu tò mò, tôi làm sao dụ dỗ anh ta nhỉ, ừm, nhất định là anh ta thèm muốn sắc đẹp của tôi, nhất định thế. Bữa sáng rất phong phú, chẳng qua là kiểu tây, kỳ thật tôi thích kiểu Trung Quốc hơn. Ngay cả ăn sáng yêu nghiệt cũng rất tao nhã, giống như một quý tộc, mà tôi ngồi bên cạnh anh ta lại vô cùng đối lập, tôi giống như một đứa lưu manh…

“Ê, khụ, Đường tiên sinh, sau khi ăn xong có phải anh đưa tôi về nhà không?” Tôi buông dao nĩa xuống, lau bơ dính ở khoé miệng, đôi mắt nhìn yêu nghiệt rất thành khẩn.

“Em yêu, em muốn bỏ nhà trốn đi sao?” Yêu nghiệt cũng ăn no, đặt bộ đồ ăn xuống, cười đến mức lương thiện. = = yêu nghiệt thối, rõ ràng trưởng thành chính là một bộ mặt yêu nghiệt, anh còn vờ ngây thơ lương thiện gì chứ…

“>_

“Em yêu, vậy em nói xem nhà em ở đâu?” Yêu nghiệt thối tiếp tục cười hiền lành, giống như là tôi đang cố ý khiêu khích anh ta.

“…” Nhưng nói trở lại, nhà tôi ở đâu đây? Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề nhà tôi ở đâu, đầu óc trống rỗng, trí nhớ của tôi chỉ có buổi sáng nhìn thấy yêu nghiệt thối, và bây giờ đang thấy yêu nghiệt thối, trừ những điều này, hình như không có gì khác, tôi nghĩ, nhất định là yêu nghiệt thối vì muốn bảo đảm tôi không bại lộ chuyện anh ta thèm muốn sắc đẹp của tôi mà tiến hành tẩy não của tôi rồi, ừ, nhất định là như thế…

“Anh nói đây là nhà tôi ư?” Tôi đột nhiên nhớ tới gì đó, cười đến mức thô tục. Tôi đứng lên hoạt động gân cốt một chút, thuận tiện mò mẫm những món đồ cổ bày biện trong căn phòng này.

“Đúng vậy, em yêu.” Yêu nghiệt thối cười gật đầu, bắt chéo chân ngồi trên sofa. Người làm lập tức bưng lên một tách cà phê nóng hổi, tôi vui vẻ.

“Nếu đây là nhà tôi, như vậy mời Đường tiên sinh rời khỏi nhà tôi đi…” Yêu nghiệt thối đáng ghét lại dám tẩy não tôi, tôi muốn đuổi anh ra ngoài, anh chuẩn bị đến cầu vượt uống cà phê đi…hahaha.

“Em yêu, chẳng lẽ em đã quên căn nhà này là tài sản chung của em và anh ư?” Tôi nhất thời như là quả khinh khí cầu xì hơi, bay lên không trung, xì một tiếng lại rớt xuống đất lép xẹp. ╭(╯^╰)╮Tôi làm sao có thể dễ dàng chịu thua chứ? Nếu không thể đuổi anh đi, tôi sẽ vẽ ra ranh giới.

“Hừ, tôi và anh phân chia lãnh thổ, lầu một là của anh, lầu hai là của tôi, anh không được phép vượt ranh giới, bằng không coi chừng tôi cắn anh!” Tôi chạy nhanh lên lầu hai, không nói chuyện tiếp với yêu nghiệt thối nữa. Yêu nghiệt thối rất nghe lời không có đuổi theo, vì thế tôi yên tâm bắt đầu đi dạo trên lầu hai, tôi buồn cười vọng tưởng đi tìm chút chứng cứ phạm tội của yêu nghiệt thối, sau đó tôi có thể báo cảnh sát bắt anh ta, rồi chạy thoát khỏi đây, ừ, tất cả đều hoàn mỹ.

***

Yêu nghiệt thối có lẽ trời sinh là kẻ phạm tội hoàn mỹ, tôi lục soát khắp cả lầu hai, lại chẳng tìm được chút dấu vết nào, thậm chí cả bụi bặm cũng không thấy. Tức chết tôi mà!! Tìm mệt rồi, tôi trở về phòng nghỉ ngơi.

Không biết vì sao, một mình lại không thể ngủ yên, chợt ngủ chợt tỉnh. Chuông đồng hồ cổ xưa gõ mười hai tiếng đing đing, tôi biết nguyên nhân rồi, mình đã đói bụng. Tôi tiếp tục bực tức, mười hai giờ rồi vì sao còn chưa ăn cơm?! Xoa xoa cái bụng đói meo, tôi thong thả bước đến trước cầu thang, nhỏ tiếng, lẳng lặng đi xuống cầu thang lén nghe động tĩnh dưới lầu một, không có tiếng động, tôi lại đi mấy bước. Tôi trông thấy rõ ràng, yêu nghiệt thối lại ăn trưa sau lưng tôi!!

Còn thiếu một bước nữa là tới lầu một, tôi chần chừ, cắn môi dưới trầm tư suy nghĩ. Tôi là người có cốt khí… lẩm nhẩm ba bốn lần, cũng không bằng cái bụng vang lên một lần. Quên đi, cốt khí không thể làm cơm ăn, vì cốt khí mà đói bụng thật chẳng có lời gì, ngược lại để yêu nghiệt thối kia được hời.

“Khụ.” Vì để bản thân không xuất hiện quá đường đột, vì không để yêu nghiệt thối giễu cợt tôi, tôi đứng trên cầu thang, ho một tiếng lớn, cố ý thu hút sự chú ý của yêu nghiệt.

“Em yêu, ăn cơm này.” Yêu nghiệt thối quay đầu cười với tôi, chỉ chỉ đồ ăn đặt trên bàn. Tôi nghênh ngang đi tới, anh đã mời thì tôi sẽ ăn…

Thật kinh ngạc, bữa trưa có món cá hấp cà tím, thịt bò cà chua, canh khoai sọ. Nước miếng của tôi xem ra muốn chảy ròng…

“Đều là các món em thích ăn nhất, mau ăn đi.” Yêu nghiệt cười, múc một bát canh cho tôi, lại gắp một miếng thịt bò mềm thơm bỏ vào bát của tôi. Được rồi, cảm giác chán ghét yêu nghiệt của tôi đã tan biến. Tôi thực chẳng có cốt khí bị yêu nghiệt lấy lòng, tôi là một người không có cốt khí…

“Đường tiên sinh, anh đối xử tốt với tôi thế này, có phải anh có âm mưu gì không?” Miệng tôi vừa nhai đầy thức ăn, vừa hỏi. Tôi là một người ăn cơm cũng muốn nói chuyện, bên ngoài gọi người có loại hành vi như tôi là —— nói lao (ý chỉ nói nhiều như là người có bệnh lao phổi ho nhiều).

“Em yêu, lúc kết hôn, anh đã thề với linh mục sẽ đối xử tốt với em cả đời vô điều kiện.” Tôi nghe xong lời nói của yêu nghiệt liền nghẹn họng. Tốt với tôi cả đời vô điều kiện? Lời thề ba láp buồn nôn như vậy cũng nói ra được sao?! Được rồi, tôi thừa nhận tôi bắt đầu có thiện cảm với yêu nghiệt. Khoan đã, vừa nãy có phải tôi vừa nghe được từ ngữ rùng rợn nhưng lại bị tôi lơ là đi rồi sao?!

“Anh mới vừa nói, lúc kết hôn?!”

“Ừm.” Yêu nghiệt rất bình tĩnh mà gật đầu. Lại gắp một miếng thịt bò vào trong bát tôi, tôi nhét thịt bò vào miệng, rồi lùa mấy miếng cơm. Được rồi, tôi quyết định làm bộ chưa nghe thấy gì, không có gì khủng bố hơn là kết hôn với yêu nghiệt. Nhất định là rất khủng bố, vì thế đầu óc của tôi mới tự động cắt bỏ đoạn ký ức kinh hãi này chăng? Ừ, nhất định là vậy rồi… Cho nên, tôi quyết định không nói chuyện với yêu nghiệt nữa, để tránh anh ta tiếp tục nói lời kinh hãi, tôi rất sợ anh ta sẽ đột nhiên ẵm ra một đứa trẻ, ôm bắp chân tôi chùi nước miếng, sau đó gọi tôi một tiếng mẹ… Trời ơi, rất khủng bố đó!!

Ăn xong bữa trưa hết sức mất tự nhiên, người làm bưng tới một mâm hoa quả được cắt xén khéo léo. Dâu tây, có anh đào mà tôi thích nhất… Vì thế tôi quyết định ăn xong hoa quả mới trở lên lầu. Yêu nghiệt không ăn hoa quả, nhưng anh ta vẫn ngồi bên cạnh tôi, trong tay là một tờ báo mà tôi chẳng hiểu trên đó là chữ gì, tôi lập tức nhét vào miệng hai quả anh đào, rồi ló đầu qua nhìn tờ báo.

“TO cái gì ONE cái gì BE cái gì…” Gặp phải từ không hiểu tôi liền bỏ qua, vì thế cả bài báo, tôi đọc hiểu chưa đến mười từ. Tôi đột nhiên nhớ tới một thành ngữ, “tự rước lấy nhục” có phải là ý tứ như vậy hay không?

“Cái này nói về một người ở nước ngoài phát hiện thứ gì đó giống như đĩa bay.” Yêu nghiệt không nhìn tôi, lật qua trang giấy khác, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tôi nhổ hột anh đào ra, lúc đang băn khoăn không có chỗ ném đi thì yêu nghiệt vươn tay đến trước mặt tôi.

“Làm gì?” Tôi tò mò nhìn anh ta. Anh ta bỏ tờ báo xuống, nhìn tôi.

“Anh vứt dùm em.” Được rồi, là anh tự động xin đi đánh giặc muốn nịnh bợ tôi… Không phải tôi cố ý làm anh ghê tởm… Vì thế tôi đem một đống hột anh đào chuyển qua tay yêu nghiệt, anh ta ném chúng vào trong thùng rác cỡ nhỏ được che khuất bên cạnh anh ta. Được rồi, tôi thừa nhận tôi bị hành động này của yêu nghiệt cảm động.

“Này, khụ, Đường tiên sinh, lúc chúng ta kết hôn có chụp hình cưới không?” Tôi đột nhiên rất hiếu kỳ tôi và yêu nghiệt có phải thật sự kết hôn không, thiện cảm của tôi đối với yêu nghiệt bay thẳng một đường…

“Có.” Yêu nghiệt mỉm cười, buông tờ báo trong tay, rồi dắt tay tôi hướng lên lầu ba. = = thật là khủng khiếp, căn nhà lớn như vậy lại còn có lầu ba… sẽ không phải còn có một vườn hoa trên không chứ…

Yêu nghiệt dẫn tôi đến một căn phòng ở lầu ba, căn phòng rất lớn, không có bày biện bất cứ vật dụng nào cả, trên tường treo đầy ảnh chụp to to nhỏ nhỏ, tất cả đều là hình cưới của tôi cùng yêu nghiệt. Tôi giãy khỏi tay yêu nghiệt, lập tức đi đến tấm ảnh lớn nhất ở phía trước. Lấy tay sờ sờ tôi trong tấm ảnh, tôi cười rất hạnh phúc.

“Này, Đường tiên sinh, anh chụp hình không giống yêu nghiệt nha…”

“Đó là tế nhị.” Yêu nghiệt không biết đứng cạnh tôi từ lúc nào, anh ta khoát tay lên bờ vai tôi, để tôi có thể tựa đầu lên bờ vai anh ta. Tôi cảm thấy thực ra kết hôn với yêu nghiệt cũng không phải khủng bố như vậy đâu, nếu không tôi ở trong tấm ảnh làm sao lại cười ngọt ngào đến thế chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.