Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 25: Chương 24




“Triệu Miên Trạch, Bắc Địch, Ngột Lương Hãn... Chẳng phải là coi bổn vươ3ng như nhân bánh chẻo hay sao?”

Cáp Tát Nhĩ đi sau bữa cơm chiề2u.

Lần này y tới Âm Sơn rõ ràng là không có ý đối đầu trực diện0 với Triệu Tôn. Nhưng y mang trên người sứ mệnh của Bắc Địch, dù không 0muốn là địch với Triệu Tôn nhưng cũng không thể tỏ ra quá “thân mật” đư3ợc.

Binh mã của Cáp Tát Nhĩ tiến vào ở trong hoàng lăng Âm Sơn lần nữa.

Trước khi đi, y đã nhận được lời hứa hẹn của Triệu Tôn là nhất định sẽ cho triều đình Bắc Địch câu trả lời về vụ việc ở hoàng lăng Âm Sơn. Có điều, nếu Bắc Địch không thích nghe giải thích thì Triệu Tôn cũng sẽ tiếp đón bất kể lúc nào.

Thái độ cứng rắn và lạnh lùng của hắn làm cho Hạ Sơ Thất không khỏi toát mồ hôi hột.

Có điều, khiến nàng kinh ngạc là từ câu chuyện phiếm lúc ăn bánh chẻo, nàng biết trước mắt Bắc Địch đã đổ hết vụ việc xông vào phá hủy hoàng lăng lên đầu Triệu Tôn, hoàn toàn không liên quan gì tới Đông Phương Thanh Huyền. Hơn nữa, nhìn thái độ của Triệu Tôn thì dường như không có ý muốn giải thích gì, lúc nói chuyện cũng không nhắc nửa chữ tới Đông Phương Thanh Huyền.

Lúc đó, nàng vô cùng khó hiểu.

Tối muộn, một mình nằm trên giường, sau một hồi suy đi nghĩ lại nàng mới hiểu ra... gia nhà nàng là đàn ông mà.

Mặc dù tuyệt tình nhưng vẫn còn nghĩa.

Cho dù mục đích của Đông Phương Thanh Huyền khi tiến vào hoàng lăng là tìm kho báu hay tìm kiếm cha mẹ đẻ của mình thì người được chôn trong hoàng lăng cũng là lão tổ tiên của nhà hắn ta. Theo lễ nghĩa thời nay, với cách làm của hắn ta thì sẽ bị trời phạt, nhận hết phỉ nhổ của người đời.

Triệu Thập Cửu đang giữ gìn thanh danh cho Đông Phương Thanh Huyền.

Hai người này... đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau.

Lúc Hạ Sơ Thất nghĩ ra điều này thì không khỏi thở dài.

Không cho Triệu Tôn ăn bánh chẻo, lúc nàng rời khỏi trướng của hắn cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, tính chơi trò “lạt mềm buộc chặt”. Có điều, hình như chiêu này không có hiệu quả lắm, trời tối rồi mà Triệu Tôn vẫn không về ngủ.

“Chết tiệt thật!” Nàng chửi thầm một câu, kéo chăn trùm kín đầu.

Giỏi nhịn thật, rốt cuộc muốn làm mình làm mẩy tới lúc nào chứ?

Không đúng, sáng mai sẽ nhổ trại rồi, có lẽ đêm nay hắn nhiều việc thật thì sao? Nghĩ thế, lòng tin của nàng lại quay về.

Núi không đuổi theo ta, chẳng lẽ ta không biết đuổi theo núi chắc?

Nghĩ thế, nàng liền ra khỏi lều trướng, bên ngoài đã tối lửa tắt đèn, chỉ thấy trong các lều của thương đội Nam Yến vẫn đang bận rộn. Chắc là vì ngày mai có thể rời khỏi nơi Âm Sơn quỷ quái này rồi nên đêm nay ai nấy đều cảm thấy hưng phấn.

Hạ Sơ Thất đi tới bên ngoài lều của Triệu Tôn, khẽ ho hai tiếng.

“Điện hạ đã ngủ chưa?”

Ngay cả xưng hô đều xa lạ, chính nàng cũng thấy bất đắc dĩ.

“Chưa ngủ.” Lần này, Giáp Nhất không làm chướng ngại vật nữa mà cung kính vén rèm lên cho nàng đi vào.

Tên chết tiệt, không nhịn được nữa rồi chứ gì? Hạ Sơ Thất cố đè nén sự vui vẻ trong lòng, kéo xiêm y, xụ mặt tiến vào, cố gắng giấu giếm cảm xúc trên mặt.

“Điện hạ, thiếp có chút chuyện muốn thương lượng với chàng.”

Trước khi nàng tiến vào, hình như Triệu Tôn đang đọc sách, nghe thấy giọng nàng mới lạnh lủng ngẩng đầu lên, hỏi rất đứng đắn: “Chuyện gì? Nói.”

Giả bộ! Cho chàng giả bộ!

Hạ Sơ Thất nghiêm mặt đi tới, ngồi xuống đối diện với hắn.

“Ngày mai mọi người sẽ nhổ trại về Bắc Bình, nhưng thiếp không muốn về sớm như thế, muốn dẫn cha thiếp và Bảo Âm ở lại đây thêm mấy ngày. Chàng cũng biết đấy, cha mẹ thiếp có chút duyên nợ sâu xa ở Âm Sơn này, thiếp muốn chữa trị cho ông ấy, muốn ở lại nơi này, biết đâu sẽ giúp ích được đôi chút.”

Sau khi gặp chuyện không may ở điện tháp trong hoàng lăng Âm Sơn, bởi vì Đông Phương Thanh Huyền và Hạ Sơ Thất mất tích nên Triệu Tôn theo đó mà nhận luôn chuyện lo cho cha vợ của mình. Đến giờ Đông Phương Thanh Huyền cũng không có gì dị nghị. Từ một góc độ mà nói, Triệu Tôn che giấu giúp hắn ta, hắn ta trả Hạ Đình Cán về, hai người coi như đã hoàn thành một vụ mua bán bí mật rồi.

Nhưng mà, hai ngày nay, Hạ Sơ Thất không tỏ ra thân thiện với Hạ Đình Cán cho lắm. Thứ nhất là đầu óc của Hạ Đình Cán quả thực hồ đồ, cha và con gái không thể nào nói chuyện với nhau được; thứ hai là vì Hạ Sơ Thất không phải Hạ Sở chân chính, thế nên cũng không có mấy phần tình cảm từng chung sống với người cha hờ này, không biết phải làm thế nào để có thể ở chung với ông ấy, rất lúng túng và xấu hổ.

Những điều này, đương nhiên Triệu Tôn hiểu rõ.

Nhưng giờ nàng lại thình lình đưa ra đề nghị muốn ở lại Âm Sơn với Hạ Đình Cán là thế nào?

Bản thân Triệu Tôn ngẫm nghĩ nguyên do, hầu kết lên lên xuống xuống, sắc mặt thoáng khó coi mấy phần: “Đại chiến sắp nổ ra, khu vực Âm Sơn rất không an toàn. Sao bổn vương có thể yên tâm để nàng ở lại đây được chứ?”

Bổn vương? Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn hắn.

“Hình như điện hạ không có quyền ngăn cản ta thì phải?”

Triệu Tôn híp mắt nhìn Hạ Sơ Thất ngồi ở đối diện.

Nàng mặc một chiếc quần lụa ống rộng, nhưng nàng sợ nóng nên không buộc chặt ống quần như những người phụ nữ khác mà xắn lên để lộ ra cái cẳng chân trắng nõn nà. Dưới ánh đèn đuốc, da thịt trắng ngần có vẻ trắng bóng trong suốt.

Trong lòng nóng lên, Triệu Tôn bắt đầu có xu hướng nghĩ lung tung.

Từ lúc Bảo Âm trở về với bọn họ, số lần thân mật của hai người càng lúc càng ít. Hơn nữa lại tiến vào hoàng lăng, rồi giận dỗi, mấy ngày qua hắn chưa có được thời gian thương yêu nàng. Giờ nhìn thấy đôi chân trắng muốt như tuyết, trong lòng hắn như có mèo đang cào nhẹ.

“A Thất...”

Giọng hắn trở nên khàn khàn.

“Sao?” Hạ Sơ Thất nhìn chăm chú vào vẻ mặt hắn, trong lòng vui như nở hoa, nhưng trên mặt vẫn chẳng biểu hiện gì. Như là muốn nhìn rõ miệng hắn nói, nàng hơi ngả người về trước, bày ra tư thế vô cùng xinh đẹp và góc độ quyến rũ nhất ở trước mặt hắn.

“Chàng nói gì cơ? Tấn vương điện hạ, chàng hiểu được ý thiếp chứ? Thiếp đi theo chàng, không phải thê, không phải thiếp cũng chẳng phải thông phòng, còn mất công sinh cho chàng một đứa con gái, chàng dựa vào cái gì mà đòi ngăn cấm thiếp?”

“Ta...” Ánh mắt Triệu Tôn trầm xuống, hắn nghẹn lời.

“Chàng thế này tức là ngầm đồng ý rồi đúng không?” Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn thì hơi buồn cười nhưng vẫn phải cố nhịn. Nàng vội vàng lấy khăn che rồi dùng tay xoa hai gò má đã rất khó chịu vì cố nhịn cười.

“Được, cứ quyết như thế nhé, thiếp trở về sửa soạn đồ đạc, sáng mai sẽ dẫn cha và Bảo Âm rời khỏi thôn Dát Tra, đi quanh vùng này một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.