Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 1: Chương 1




Nàng khẽ hà hơi, trong làn hơi mang theo hương thơm, trong3 hương thơm mang theo sự quyến rũ, trong sự quyến rũ mang2 theo hơi ấm, khiến trái tim hắn rung động, lục phủ ngũ t0ạng đều trở nên mềm mại.

Con ngươi hắn sầm xuống,0 giọng nói hơi khàn, “A Thất muốn bồi thường thế nào?”

“Một trăm điểm.” Hạ Sơ Thất giơ một ngón tay lên, cười hi hi với hắn, nghênh đón ánh mắt ngày càng tối đi của hắn, nàng khẽ mím đôi môi khô rát của mình, nói: “Nhưng chàng phải ăn chút gì trước đã, sau đó tắm rửa. Còn nữa, chàng phải đồng ý với thiếp một điều kiện.”

Triệu Tôn thở dài, quả nhiên là có điều kiện.

Hắn biết ngay mà, đâu có chuyện dễ dàng như vậy.

“Nói.” Ngữ khí hắn hơi trầm xuống.

“Thiếp muốn đi đến Mật Vân với chàng.” Hai mắt Hạ Sơ Thất phát sáng.

“Không được!” Hắn hừ lạnh.

“Tại sao?” Nàng nũng nịu, lắc lư cổ hắn.

Dù là nam nhi anh hùng cũng khó thoát khỏi hương dịu dàng của nữ nhi. Dáng vẻ của A Thất như vậy khiến Triệu Tôn không nỡ lòng từ chối. Nghĩ ngợi một lát, hắn cau mày lại, quăng ra chiêu sát thủ.

“Để Tiểu Bảo Âm ở lại một mình sao được?”

“Đúng vậy.” Hạ Sơ Thất nhăn mặt lại, nhìn Triệu Tôn nhướng mày lên, rồi lại cười hi hi, “Nhưng vẫn phải để thôi. Bảo Âm ở trong vương phủ sẽ không sao cả đâu, không có thiếp quản thúc, tiểu nha đầu ấy có khi còn vui hơn ấy... Hơn nữa, thiếp đã làm đầu bếp bao lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải ra ngoài hóng gió chút chứ.”

Rõ ràng là nàng đang lo lắng cho sự an nguy của hắn, nhưng lại nói là đi hóng gió.

Triệu Tôn hiểu tâm tư của nàng, nhưng không thể đồng ý.

“A Thất, trên chiến trường, không có phụ nữ...”

Lại nữa rồi, rõ ràng là đang kỳ thị giới tính. Hạ Sơ Thất nghiến răng, đẩy người hắn ra, chu miệng lên định đứng dậy, “Được, dù sao thì phụ nữ cũng không có tác dụng gì. Vậy chàng sẽ không được bồi thường nữa, điểm số về không luôn.”

Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Triệu Tôn không khỏi cười nhẹ một tiếng.

“Sao A Thất lại bá đạo như thế chứ, làm gì có chuyện nói về không là về không ngay được?”

Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, hừ lạnh, “Cơ chế điểm số là do thiếp đặt ra, chẳng lẽ chàng không biết thế nào gọi là quyền giải thích cuối cùng à? Đúng vậy, cái này là do thiếp sở hữu.”

Nói xong, nàng định đi, nhưng đã bị Triệu Tôn ngăn lại.

Cánh tay dài của hắn ôm chặt lấy nàng, bất đắc dĩ thở dài, đè nàng dưới thân, rồi bật cười.

“A Thất à...”

Hắn vén tóc trên trán nàng sang một bên, nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của nàng một lát, rồi đột nhiên ôm chặt nàng vào lòng, trong giọng điệu trêu chọc còn pha lẫn một tia gian tà và gợi cảm đáng chết:

“Vì chút phúc lợi này, gia đành phải có lỗi với con gái vậy.”



Trần Cảnh vội vàng vào phủ Tấn vương từ trạm giác ở cổng thành.

Bước trong tiếng mưa đêm tí tách, y đi thẳng đến hậu điện Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất ở.

Lúc này, mưa bên ngoài đã nhỏ hơn một chút, nhưng trên người y vẫn nhiễm chút hơi ẩm, khi y đặt chân lên bậc thềm cửa điện, vỗ hơi nước trên quần áo, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tinh Lam đang xách một hộp đồ ăn, vẻ mặt quái dị đứng quanh quẩn ở cửa chính hậu điện.

Trần Cảnh sửng sốt, khó hiểu chau mày lại đi tới đó.

“Tinh Lam cô nương, sao không vào trong?”

Tinh Lam nghe thấy giọng y thì hình như bị giật mình sợ hãi, cứng đờ cổ quay lại, gương mặt hồng hào nhanh chóng trở nên đỏ lựng, dưới ánh sáng mông lung của đèn lồng dưới mái hiên càng thêm vài phần yêu kiều.

“Trần đại ca, huynh đừng có vào đó.”

Không đợi Trần Cảnh phản ứng, nàng ta liền xông tới, giống như muốn ngăn y, lại giống như không muốn y nhìn thấy điều gì đó, nàng ta quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng, nhỏ giọng lúng túng nói:

“Có chuyện gì thì nói bên ngoài này đi.”

Không biết nàng ta có ý gì, trên mặt Trần Cảnh lướt qua một tia kinh ngạc.

Y tới tìm điện hạ, muốn nói chuyện chính sự, ở bên ngoài cùng nàng ta nói gì được chứ?

Chẳng lẽ nàng ta có chuyện muốn nói với y hay sao?

Trần Cảnh quét mắt nhìn Tinh Lam, chắp tay nói: “Tinh Lam cô nương, Trần mỗ nghe lính gác nói điện hạ từ Mật Vân quay về phủ, sợ là có chuyện gì khẩn cấp, nên cố ý tới đây gặp người... ta, ta sẽ tìm cô nương sau.”

Lúc nói câu cuối cùng, mặt Trần Cảnh cũng hơi bỏng rát. Nhưng khi y ngại ngùng đi qua người Tinh Lam, sải bước đi tới cánh cửa hậu điện, bước vào trong phạm vi nội điện thì đập vào tai y là thứ âm thanh đè nén, trầm thấp, vừa giống như ngâm nga vừa giống như đau khổ lại vừa giống như sung sướng, khiến y ngây người sửng sốt.

Điện hạ và vương phi ở trong đó ư?

Nghĩ tới đây, mặt y bỗng nóng bừng lên như phát sốt.

“Khụ!”

Y hít sâu một cái, vội vàng lùi ra.

Nhưng vừa quay người lại, y đã nhìn thấy Tinh Lam vẫn xách theo hộp đồ ăn đứng đó nhìn mình.

Mấy ngày nay, Trần Cảnh phụng lệnh Triệu Tôn trấn giữ Bắc Bình, trên vai gánh vác an nguy của cả thành Bắc Bình và vợ con Triệu Tôn nên y cảm thấy trách nhiệm của mình thật to lớn, gần như không dám có chút nhi nữ tình trường nào, tâm tư đều dồn cả lên nhiệm vụ phòng gác, vì thế, dù có gặp Tinh Lam cũng chỉ chào hỏi một tiếng rồi liền vội vàng đi ngay.

Nay, hai người nhìn nhau, bên trong là Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất đang chàng chàng thiếp thiếp, bên ngoài là đình viện yên tĩnh và mưa bụi thúc giục tình ý. Trong bầu không khí ngượng ngùng và quỷ dị đó, ánh sáng nơi đáy mắt hai người họ tựa như đang nhảy múa trong ngọn đèn, trên mặt không tránh khỏi có vài phần gượng gạo.

“Cơm này...” Chân tay Tinh Lam đều không biết phải đặt ở đâu, nàng ta xách hộp cơm, ấp úng nói, “À đúng rồi, Trần đại ca, ta... đến để đưa cơm.”

Nàng ta muốn giải thích tại sao mình dừng lại ở đây, nhưng chẳng lẽ không đưa cơm được thì cứ phải đứng đây sao? Càng nghĩ, nàng ta càng thấy đáng lẽ ra vừa rồi mình phải cất bước rời đi sớm mới phải, lúc ấy sẽ không bị Trần Cảnh “tóm” tại trận thế này, như thể là nàng ta cố tình nghe trộm chuyện phòng the của điện hạ và vương phi vậy.

Không ngờ, Trần Cảnh ngập ngừng rồi cũng giải thích một câu.

“Ta... khụ, ta đến để bái kiến điện hạ.”

Thấy gương mặt còn có vẻ lúng túng hơn cả mình, Tinh Lam không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Bình thường nàng ta hiền lành ổn trọng, không hay cười như Hạ Sơ Thất, nhưng khi cười, khóe mắt cong cong giống như vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời, thánh khiết mà đẹp đẽ, đặc biệt khi ở trong làn mưa dưới mái hiên, vầng trăng lưỡi liềm đó càng thêm sáng trong, trông rất đẹp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.