Xuyên Thành Phản Diện Cầm Tù Nam Chính Sống Sao Đây

Chương 145: Đại cổ và tú hoa hài




Thư Bồi hơi ngẩn người, nói: “Thư Tiếu, không phải anh cố ý phản đối chuyện của em và Giang Hoài, chẳng qua là không hài lòng. Không có người anh trai nào lại vui mừng nhìn em gái mình gả cho một người đàn ông đến sinh hoạt của bản thân cũng không thể tự lo liệu được. Nhưng không hài lòng thì không hài lòng, anh cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của em thôi. Về phần ba mẹ, em nên cẩn thận suy tính, hai đứa nhất định sẽ rất cực khổ! Đến Chử Vân Hành mà còn bị bọn họ phản đối như vậy, vậy thì Giang Hoài sẽ còn phải nhận “đãi ngộ” như thế nào? Cho dù em đã có kinh nghiệm trong chuyện này nhưng mà cậu ta chưa chắc sẽ chịu được…”

“Anh à” Thư Tiếu cười rạng rỡ một tiếng, “Nếu như anh ấy đối với tương lai của cả hai chưa từng cố gắng đã từ bỏ hoặc là nói rõ em đối với anh ấy không quan trọng chút nào thì em sẽ đá anh ấy luôn, vậy đã được chưa?”

Thư Bồi nghiêng mặt qua nhìn chằm chằm cô một lát, nhẹ giọng nói: “Em ra ngoài tiếp bọn họ đi, nơi này anh một mình làm được rồi.”

Thư Tiếu nhìn thấy thái độ hòa hoãn của anh trai trong lòng cũng thả lỏng mấy phần, nói: “Trong tủ lạnh còn mấy nguyên liệu, anh giúp em làm chút đồ ăn nhẹ nhé.”

“Cố ý làm cho Giang Hoài chứ gì?” Thư Bồi chế nhạo cô. Tuy nói vậy nhưng anh vẫn mở tủ lạnh xem xét một chút lấy ra mấy quả trứng gà và cà chua, “Anh nghĩ trứng chiên cà cậu ta ăn cũng không quá khó khăn nhỉ.”

Trong lòng Thư Tiếu cảm động: Anh trai quả thật là một người rất tỉ mỉ. “Cám ơn anh.”

Thư Tiếu ra khỏi phòng bếp, Giang Hoài chậm rãi điều khiển xe lăn đến trước mặt cô, nói: “Hại em khó xử à?”

“Anh lo lắng?”

Anh cười một cách miễn cưỡng: “Lo lắng cũng vô ích. Anh không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ em “tuyên án”.”

Nỗi đau từ trong tim tràn ra ngoài, Thư Tiếu ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Từ khi nào thì em lại thành quan tòa rồi?” Cô đẩy anh đến ghế salon, cô ngồi xuống ghế, vừa nói vừa xoa nắn tay trái của anh, “Em phải nói cho anh mấy câu thật lòng: Anh em đối với anh tuy không hài lòng nhưng không đến nỗi căm ghét. Bởi vì căn bản trước giờ, anh ấy không biết rõ anh.”

Giang Hoài nói: “Nhưng có một việc anh em biết rất rõ…”

“Dù vậy, anh ấy không có kịch liệt phản đối chúng ta quen nhau, bởi vì anh ấy cũng là người biết thấu tình đạt lí.”

Thư Bồi bưng đĩa cua hấp nóng hổi lên, kêu Giang Hoài và Bồi An cùng ngồi vào bàn, lại kêu Thư Tiếu vào bếp mang hai đĩa khác lên. Lúc này Thư Tiếu mới buông tay Giang Hoài ra, mỉm cười đứng lên.

Thư Bồi nói: “Sớm biết Giang Hoài ở đây, tôi đã mang đến một bàn “cua tám món” để cho các người ăn đến chừng nào ngán thì thôi.”

Giang Hoài thụ sủng nhược kinh: “Anh Lâm khách khí quá! Thật xin lỗi, thân thể tôi không tốt, vốn không thể ăn món ăn có tính hàn, thân mình khó chịu chỉ mang đến phiền phức cho người xung quanh.”

Thư Bồi cười sâu xa, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: “Cậu thẳng thắng đấy.”

“Đại khái thì ưu điểm trên người tôi cũng không nhiều lắm.”

Thư Tiếu thầm nghĩ: Giang Hoài, từ khi nào anh lại trở thành một người hài hước như vậy?

Vẻ mặt Giang Hoài nhìn qua rất tự nhiên, nhưng Bồi An ngồi bên cạnh lại có chút khẩn trương hề hề, dường như có điều gì đó khiến cậu ta do dự, đưa mắt liếc trộm về phía Thư Tiếu giống như đợi quyết định của cô.

Thư Tiếu bắt được “tần số cầu cứu” của cậu ta liền đoán được hơn phân nửa: Bồi An là đang do dự có nên mang bao tay chuyên dụng cho Giang Hoài hay không! Có một số việc nếu đã không thể giấu được chi bằng cứ thản nhiên đối mặt với nó! Huống chi Giang Hoài cũng không thể không ăn gì suốt bữa cơm, để Giang Hoài tự mình ăn ít ra còn tốt hơn là để người khác đút. Vì vậy cô dứt khoát giúp Giang Hoài mang bao tay chuyên dụng vào. Giang Hoài bình thản đón nhận trợ giúp của cô.

Bởi vì lần ở nhà hàng đã từng nhìn thấy Giang Hoài ăn cơm nên Thư Bồi cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn thản nhiên gắp một đũa trứng chiên vào chén của Giang Hoài, nói: “Đều là món ở nhà làm, cậu đừng chê.”

“Làm sao có thể? Cám ơn anh Lâm.” Giang Hoài điều chỉnh phương hướng cổ tay, dùng thìa chuyên dụng cắt trứng chiên thành từng khối nhỏ rồi múc lên đưa vào miệng.

“Lần đầu gặp mặt tôi đã nói chúng ta xưng tên là được rồi,” Thư Bồi nói thêm, “Huống chi bây giờ cậu còn là bạn trai của em gái tôi.”

Nghe Thư Bồi nói như vậy Thư Tiếu cảm thấy anh trai mình thật quá đáng yêu, vội tiếp lời anh, gật gù nói: “Đúng vậy Giang Hoài, anh gọi anh em là “anh Lâm” vậy chẳng lẽ anh cũng muốn gọi em là “cô Lâm” à?”

Giang Hoài cười: “Thư Bồi, Thư Tiếu, cám ơn.”

Thư Tiếu cảm giác được, tuy chỉ là sáu chữ đơn giản nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tâm tình cùng lời muốn nói của Giang Hoài, cô tin anh trai mình cũng có thể cảm nhận được.

Thư Tiếu nói: “Em không có thời gian cùng các người đàm lễ tiết nha, con cua này sắp lạnh hết rồi.” Cô vừa nói vừa mở tủ bếp lấy ra kiềm kẹp vỏ cua: “Em sực nhớ năm ngoái có mua một cây kiềm kẹp vỏ cua. Bây giờ đừng nói đến “cua tám món” của anh, có nhiều cua hơn em cũng có thể diệt sạch.”

Cô vừa nói vừa cầm lên một cái càng cua dùng kiềm kẹp một cái sau đó tách vỏ lấy phần thịt cua bên trong, chấm nước chấm rồi đặt vào chén của Giang Hoài: “Gạch cua ăn rất ngon nhưng quá lạnh, anh không có lộc ăn rồi cho nên em sẽ ăn giùm anh. Thịt cua anh ăn một chút cũng không sao coi như không phụ công anh em đường xa mang cua đến.”

Giang Hoài nói cám ơn sau đó ăn.

Thư Bồi trêu ghẹo nói: “Giang Hoài, cậu đừng vì em gái tôi thỉnh thoảng chu đáo mà bị lừa, bình thường nó không như vậy đâu, dù tôi là anh trai nhưng số lần được hưởng đãi ngộ này chỉ đếm trên đầu ngón tay, khụ khụ.”

“Này, anh đang muốn phá hủy hình tượng của em đấy à?” Thư Tiếu đặt kiềm kẹp vỏ cua xuống, giả vờ giận dỗi nói: “Vốn định thưởng cho anh phần gạch cua này, nhưng hiện tại xem ra không cần rồi.”

Thư Bồi hỏi: “Trước tiên phiền em nói một chút vì cái gì mà muốn thưởng cho anh trai em vậy?”

“Coi như là vì…vì anh đứng về phía của em và Giang Hoài.”

Thư Bồi suy nghĩ một chút, nói: “Anh không nghĩ mình đứng về phía của hai người.”

Thư Tiếu cảm nhận được tâm trạng của anh trai, cũng không có cách nào trách cứ anh, chỉ là cô hơi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Giang Hoài. Không nghĩ tới Giang Hoài nói:

“Thư Bồi, cho dù là vậy tôi vẫn muốn cám ơn anh vì từ lúc bắt đầu đã không gây áp lực cho tôi và Thư Tiếu. Anh nói anh không nghĩ bản thân sẽ đứng về phía chúng tôi, tôi biết đó là lời thật lòng nên càng muốn cảm ơn anh, bởi vì anh chưa từng chuẩn bị tâm lí để phát hiện việc em gái mình hẹn hò với một người tàn tật, anh không lựa chọn đứng ở phe đối lập cũng không lựa chọn làm phe trung lập mà là lựa chọn để bản thân dung nhập vào, “nếm thử để biết”! Tôi biết anh làm như vậy cũng không dễ dàng gì, tôi cũng biết so với người bình thường thì bản thân tôi hỏng bét như thế nào. Thật ra tôi không biết bản thân có thể mang đến hạnh phúc cho Thư Tiếu hay không, nhưng nếu anh đồng ý tin tưởng, tôi hứa nhất định sẽ đem đến cho cô ấy những thứ tốt đẹp nhất. Tôi muốn chứng minh cho anh thấy tôi có thể làm được những việc này.”

Thư Bồi ngưng mắt nhìn anh, trầm giọng nói: “Cậu có từng nghĩ, cho dù cậu có làm tất cả mọi thứ nhưng kết quả chưa chắc sẽ như cậu mong muốn.”

Giang Hoài liếc mắt nhìn Thư Tiếu, dịu dàng cười một tiếng sau đó lại nhìn về phía Thư Bồi: “Nếu như tôi dốc hết toàn lực nhưng vẫn không thể mang lại hạnh phúc cho Thư Tiếu thì ít nhất vẫn còn một việc tôi có thể làm———–đó chính là chúc phúc cho cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.