Xuyên Thành Nữ Phụ Mắc Bệnh Công Chúa

Chương 45: Bách Hoa môn chủ




Tuyền Cơ tức giận lườm Kỉ Kiến Thận “Huynh là đồ tồi, cố ý trêu đùa đại ca của ta!”

“Huynh chỉ nói sự thật thôi, những điều này Hồng Dực đều biết.” Kỉ Kiến Thận cười rất vô tội.

“Hừ!” Tuyền Cơ tức giận, trêu ghẹo nàng chưa đủ, ngay cả ca ca cũng không buông tha!

Kỉ Kiến Thận ôm nàng vào trong ngực nói: “Ta còn chưa tức giận đó, nàng có biết hôm nay là ngày gì không?”

Tuyền Cơ lắc đầu.

“Hôm nay là sinh nhật của ta, mau nghĩ xem muốn tặng ta cái gì, Viễn Nhi cũng đã được nhận lễ vật của nàng rồi.” Nói đến câu sau thì có chút vị chua.

Gì? Tuyền Cơ hơi bất ngờ, tính toán ngày, mình đến thế giới này vừa được hơn ba năm, mà mình bị đưa đến Triệu Vương phủ cũng chính là để chúc mừng sinh nhật Kỉ Kiến Thận.

“Ba năm trước đây người khác đã đem ta tặng cho huynh làm lễ vật sinh nhật, huynh nhìn cũng không nhìn ta liền ném tới biệt trang. Thân thể ta huynh cũng không hiếm lạ, lại còn muốn ta tặng quà sao?” Tuyền Cơ cười nói ha ha.

“Tuyền Cơ đang trách ta không sớm thu nàng vào nhà sao?” Kỉ Kiến Thận cười không có ý tốt.

Ma vương tự kiêu này sở trường là đảo ngược trắng đen chiếm lợi ích của người khác!

Tuyền Cơ tức giận đến nghiến răng. Xoay gương mặt nhỏ nhắn không thèm nhìn hắn. Nhưng mà trong lòng không tránh khỏi suy nghĩ. Nếu ngày đó Kỉ Kiến Thận không bỏ qua nàng. Vậy hôm nay hai người sẽ có tình trạng như thế nào?

Khi đó nàng “mới đến mảnh đất quý”. Đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả. Ngoại trừ cái thể xác thích hợp này thì chỉ có hai bàn tay trắng. Nếu Kỉ Kiến Thận thu nhận nàng vào nhà làm cơ thiếp. Chắc là nàng không có nổi dũng khí kháng cự. Sau đó… nếu không phải bị việc tranh đấu trong hậu viện Vương phủ khiến cho khổ sở đến nỗi chịu không thấu rồi chuồn mất. Thì có lẽ chính là ở nơi như lãnh cung co đầu rút cổ vượt qua quãng đời còn lại.

Thời cơ, có khi thật sự rất là quan trọng. Nếu không có những ngày tháng nửa năm kia để cho nàng từng bước thích nghi, những việc sau đó có thể đã có kết quả hoàn toàn khác.

Kỉ Kiến Thận nhìn Tuyền Cơ lặng lẽ không lên tiếng, nghĩ rằng nàng tức giận, nhẹ nhàng vươn tay kéo nàng vào trong lòng, hôn nhẹ mi tâm nàng nói: “Tiểu rùa, bộ dạng cau mày thật sự không thích hợp với nàng. Cười một cái đi.”

Tuyền Cơ lắc đầu, chôn trong ngực hắn. Trên thực tế không có nếu như. Hiện tại nàng và nam nhân này ở cùng nhau rất vui vẻ. Tại sao lại còn muốn tự tìm phiền não?

Kỉ Kiến Thận đang suy đoán tâm trạng của nàng, chợt thấy nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạng với mình, nói: “Muốn ta tặng quà cho huynh, có thể. Nhưng mà đêm nay phải do ta làm chủ, không cho phép huynh bắt nạt ta!”

“Ta làm sao lại bắt nạt nàng. Yêu thương nàng còn không kịp.” Xem ra là không có việc gì, Kỉ Kiến Thận thở ra, bắt đầu không đứng đắn.

“Hừ! Trong lòng huynh tự biết, dù sao ta không đồng ý, thì không cho huynh làm càn. Nếu không… Nếu không ta không để ý đến huynh nữa!” Tuyền Cơ suy đoán mình tặng xong lễ vật, rất có thể Đại ma vương sẽ trực tiếp biến thành sắc ma, vội vàng cảnh cáo trước “Hậu quả nghiêm trọng” của việc hắn làm càn.

“Nàng muốn tặng ta lễ vật gì? Đem chính mình lột sạch rồi tặng ta là được rồi, ta không ngại nhận vài lần lễ vật thế này.” Ánh mắt Kỉ Kiến Thận yêu mị mê hoặc, một tay ôm Tuyền Cơ, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cánh hoa của nàng.

Tiểu rùa giận dữ vì bị trêu ghẹo làm càn, há miệng cắn một ngụm, răng nanh kiên quyết lưu lại một hàng dấu nhạt trên đầu ngón tay hắn, cuối cùng cũng không nỡ mà cắn hết sức.

“Nàng cứ việc cắn đừng ngại, chờ trở về phòng ta lại cắn trả từng ngụm từng ngụm…” Kỉ Kiến Thận ôm chặt Tuyền Cơ bên tai nàng nhẹ nhàng cười nói. Thành công dọa tiểu mỹ nhân run run.

Lúc trở lại dịch quán, Dịch Thanh Vân và Hồng Dực vẫn chưa trở về, hai người võ công cao cường, ở cùng nhau thì cho dù là ở đâu thì cũng chỉ có người khác là chịu thiệt thòi thôi. Kỉ Kiến Thận vui mừng vì bọn họ không ở nhà, lúc ăn rùa không có người quấy rầy, có thể ăn thật thỏa thích.

Tuyền Cơ lại kiên trì muốn hắn đi tắm rửa. Nói phải chuẩn bị lễ vật, để hắn muộn chút mới trở về phòng. Lại đi tìm Triệu Chính nói nhỏ không biết căn dặn điều gì, lúc này mới một mình khóa trái cửa phòng tìm rương quần áo kiếm y phục thích hợp.

Lúc Kỉ Kiến Thận bị Lam Tích mời trở về phòng, phát hiện ngoài phòng có mấy người xa lạ ngồi, xem cách ăn mặc và dụng cụ âm nhạc cầm trên tay, rõ ràng là nhạc công vừa mới gặp qua trong sơn cốc.

Lam Tích nhẹ giọng nói: “Là tiểu thư kêu sư phụ mời bọn họ đến.”

Kỉ Kiến Thận gật gật đầu, đẩy cửa vào phòng, nhìn xem trong hồ lô của tiểu rùa bán thuốc gì.

“Huynh đóng xong cửa phòng rồi nhắm mắt lại. Khi âm nhạc bắt đầu mới có thể mở ra!” Dưới ánh nến trong phòng, Tuyền Cơ ẩn núp sau bình phong nói vọng ra.

Còn có nhiều quy tắc như vậy? Kỉ Kiến Thận mơ hồ đoán được Tuyền Cơ cho mình “Kinh hỉ (kinh ngạc, vui mừng)”, hắn cũng tò mò xem lễ vật của Tuyền Cơ là cái gì. Vì thế ngoan ngoãn theo lời mà làm một cách hiếm thấy. Tiếng nhạc chan chứa phong thổ nhân tình nước ngoài vang lên, Kỉ Kiến Thận cảm giác được hương thơm nhẹ nhàng của Tuyền Cơ truyền đến, biết nàng đã chạy đến phía trước mình, lập tức mở mắt ra liền bị mỹ nhân đẹp lộng lẫy lại tươi mát trước mặt hấp dẫn, không thể di chuyển tầm mắt được nữa.

Đây là lễ vật sinh nhật Tuyền Cơ tặng hắn? Ánh sáng của nến chiếu xuống nửa thân trần của tuyệt sắc giai nhân quả thật rất đẹp làm cho hắn không thể hô hấp.

Tuyền Cơ mặt một chiếc váy dài tơ tằm mỏng mềm mại thoải mái màu xanh biếc, phần trên của cơ thể chỉ có vải băng tơ tằm màu xanh biếc quấn quanh che phủ bộ ngực sữa đẫy đà, đại bộ phận da thịt tuyết trắng non mịn phơi bày trong không khí, trên cổ, trên lưng, trên cánh tay mang trang sức vàng nổi bật, tóc dài như nước đen nhánh xỏa tung, đen nhánh xanh biếc vàng óng ánh, mạnh mẽ đánh sâu vào thị giác, khiến Kỉ Kiến Thận hoa mắt choáng váng, quên mất phản ứng một cách hiếm thấy.

Rõ ràng là cách ăn mặc yêu mị, trên gương mặt vô cùng thanh lệ lại lộ ra vẻ xấu hổ ẩn chứa sợ hãi, Tuyền Cơ của hắn chưa bao giờ mê người như thế!

Trong lòng Tuyền Cơ khẩn trương muốn chết!

Quần áo hở hang như vậy ở kiếp trước không xem là gì, nhưng mà trong thời đại này lại là chuyện trái luân thường đạo lý, hơn nữa người nam nhân trước mặt này không biết có yêu thích cánh ăn mặc như vậy của nàng không?

Nhưng mà sự kinh ngạc say mê trong mắt Kỉ Kiến Thận rất nhanh đã khiến nàng to gan mà vứt bỏ đi sự băn khoăn, nhẹ nhàng mở rộng hai tay, từ ngón tay đến cánh tay lại đến bả vai, nhanh nhẹn múa may, eo nhỏ cũng theo tiếng nhạc ngoài phòng truyền đến mà lắc lư đong đưa.

Nữ yêu mê người trước mắt múa như rắn, là Tuyền Cơ của hắn sao? Vũ đạo yêu mị mạnh dạn mê hoặc như vậy hắn xưa nay chưa từng thấy, vòng eo tuyết trắng linh hoạt lắc lư uốn éo, trang sức vàng ở phía trên thắt lưng lấp lánh va chạm, phát ra từng tiếng vang nhỏ lôi cuốn. Thân thể mảnh mai uốn éo rất nhanh di chuyển nhẹ nhàng như cơn sóng nhấp nhô chuyển hướng, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy e lệ nhìn hắn chăm chú trở nên sinh động mạnh dạn thậm chí mang theo sự khiêu khích mê hoặc, nữ nhân này có thể dễ dàng mê hoặc hắn!

Tiếng nhạc không biết dừng lại khi nào, điệu múa của Tuyền Cơ cũng ngừng lại, ngừng lại trong lòng người nam nhân nào đó.

Cánh tay tuyết trắng ôm cổ nam nhân, dâng lên nụ hôn nhẹ ngọt ngào: “Sinh nhật vui vẻ! Lễ vật này có vừa lòng không?”

“Vừa lòng, thật sự quá thỏa mãn!”

Hung hăng hôn đôi môi anh đào của tiểu yêu nữ, gắt gao ôm nàng đi về phía nội thất (phòng trong).

Thân thể vận động mà nóng lên đụng đến khăn trải giường chất liệu tơ tằm lạnh lẽo, Tuyền Cơ chợt tỉnh táo hơn, thúc thúc lên người nam nhân nào đó đang vội vàng “mở lễ vật ra xem”, nhỏ giọng nói “Bên ngoài… Bên ngoài có người đó!”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.