Xuyên Thành Nữ Phụ Mắc Bệnh Công Chúa

Chương 29: Xảo ngộ Yến Long




Phù Dương đồng thời ngầm đánh giá nàng, nữ nhân có thể khiến cho Tả Kính Tùng xem trọng, tất có chỗ hơn người, bề ngoài ra sao không cần nói nhiều, chiếu theo ý của quốc sư cũng không chính xác. Lúc mình thương nghị cùng Hoàng thượng, nàng dương dương tự đắc ngồi bên cạnh, vừa không có mất tự nhiên cũng chẳng thấy e dè sợ sệt, ngược lại rất thản nhiên đánh giá mình, trong mắt còn tràn ngập tò mò.

Khoảng thời gian Hoàng thượng ở chung với Hoàng hậu, dường như tinh thần của y thoải mái không ít, tuy là trên mặt không chút tươi cười, nhưng Phù Dương chính là có cảm giác như vậy. Thỉnh thoảng ngẩng đầu đối mắt với đôi mắt xinh đẹp thuần khiết kia, Phù Dương chợt vô cùng hy vọng tình huống xấu nhất mà Tả Kính Tùng nói đến ngàn vạn lần đừng xảy ra, hắn không muốn chính mình ra tay giết chết nữ nhân này.

Khi quân thần hai người đang nói chuyện, thái giám thông truyền có quốc sư cầu kiến. Nhạc Nghịch gật đầu: “Vừa đúng lúc có chuyện liên quan đến việc Thiên nữ phải lên tế đàn, trẫm cũng muốn hỏi hắn vài chuyện!”

Gặp lại quốc sư, diện mạo và thần sắc sa sút lần chạm mặt trước đã hoàn toàn biến mất. Lão nhân mặc bộ cẩm y dài, tuy rằng thần sắc khó tránh còn chút tiều tụy, nhưng thoạt nhìn đã có thêm phong phạm tiên phong đạo cốt của nhất đại thần côn.

Nhạc Nghịch hiển nhiên đối với lão quốc sư không hề có thiện cảm, lạnh nhạt hỏi: “Ngày mai Thiên nữ lên tế đàn Thánh quân, trẫm cũng đi cùng. Trẫm muốn biết rằng, nếu Hoàng hậu không phải là Thiên nữ, vậy trên tế đàn sẽ xảy ra chuyện gì? Có nguy hiểm gì không?”

Quốc sư và Phù Dương nghe xong, lòng cả hai đều chấn động, như vậy ở trong lòng Hoàng thượng, sự an nguy của Hoàng hậu đã quan trọng hơn cả Thiên nữ rồi sao? Hoàng hậu này, dung nhan cực kỳ xấu xí nhưng có thể khiến cho Hoàng thượng quan tâm yêu thương như thế, bản lĩnh thật sự rất lớn!

Tuyền Cơ cũng hơi kinh ngạc, không ngờ tên biến thái này lòng dạ cũng không hoàn toàn xấu xa.

Quốc sư trả lời: “Tế đàn Thánh quân chính là thánh địa, người thường đứng ở trên đó sẽ cảm thấy đầu choáng mắt hoa gây khó chịu, không thể trụ vững, mặt khác sẽ không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần rời khỏi tế đàn, mọi thứ lập tức khôi phục bình thường. Nhưng là, Hoàng tượng cũng không thích hợp để đi lên tế đàn…”

Nhạc Nghịch cười lạnh: “Nếu Hoàng hậu đã là Thiên nữ, trẫm đương nhiên chính là thiên mệnh Thánh quân, vì sao không thể bước lên tế đàn?” Lúc nói chuyện trong ánh mắt lóe lên nồng đậm sát ý.

Câu hỏi này nếu đối đáp không tốt, chỉ e là quốc sư lập tức đầu rơi xuống đất!

Quốc sư không chút hoang mang nói: “Hoàng thượng có điều không biết. Dù có là Thánh quân, thì trước khi lên tế đàn cũng cần phải giới nghiêm không sát giới ba tháng, xuống dưới chân núi tìm thánh tuyền dâng hương tắm rửa, gột bỏ huyết khí trên người.”

Nhạc Nghịch nghe xong, nổi giận khiêu mi dữ tợn, quốc sư lại tiếp tục nói: “Trên người Thánh quân linh khí rất mạnh, nếu thân mang huyết khí lên tế đàn, tuyệt đối sẽ phá hỏng thánh khí trên tế đàn, khiến tế đàn bị hủy chỉ trong chốc lát.”

Nhạc Nghịch và Phù Dương tuy cảm thấy cách nói này hình như có phần không ổn, nhưng lúc nghĩ đến đã phái binh bao vây tế đàn. Nếu để cho một mình Hoàng hậu đi lên, hẳn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vì thế cũng không tiếp tục đặt ở trong lòng.

Một đêm yên tĩnh, một cơn mưa to bất thình lình kéo đến. Thực sự đúng như lời Phù Dương dự đoán, mưa rơi không bao lâu thì ngừng. Sáng sớm hôm sau đoàn quân xuất phát, chỉ là khi Tuyền Cơ thức dậy, nhìn thấy mấy quan binh này rõ ràng không có ngủ đủ, nhịn không được sinh ra cảm giác đồng cảm. Tuy rằng hôm qua bọn họ có lều trại, không đến mức phải tắm mưa, nhưng bên trong lều rất ẩm thấp, khẳng định đêm qua ngủ không được ngon. Nhạc Nghịch phát hiện ra ánh mắt của Tuyền Cơ. Hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, cảm thấy làm lính thật là vất vả.” Đi theo một tên biến thái như vậy thì càng vất vả.

Nhạc Nghịch liếc mắt nhìn thủ hạ của mình, lạnh nhạt nói: “Một trận mưa thì tính là gì, nếu chiến tranh thực sự xảy ra, có thể sống sót trở về mới là một chuyện phi thường may mắn.”

“Ngươi hiểu rõ như vậy, thế tại sao còn khai chiến ở khắp nơi?” Tuyền Cơ nhất thời không nén được, bật thốt ra. Danh tiếng Nhạc quốc hiếu chiến thực là vô cùng vang dội, mỗi lần Tuyền Cơ nghe được đánh giặc gì đó, dường như nhân vật chủ chốt luôn có quân đội Nhạc quốc.

Nhạc Nghịch hừ lạnh một tiếng: “Trẫm không khai chiến, chẳng lẽ đợi cho Thành quốc, Ninh quốc, Kỉ quốc từng đám đánh đến nuốt chửng quốc thổ của trẫm hay sao?”

Cũng đúng, hắn không đánh người khác, người khác không hẳn không đánh hắn. Ví dụ như Đại ma vương nhà mình, lấy việc hợp nhất bảy nước làm mục tiêu của cuộc đời, sứ mệnh của gia tộc, nếu hắn không chiếm đánh để sát nhập bảy quốc thì tuyệt đối không có khả năng thành công rồi.

Sự kiện Ninh quốc có phần lớn là do may mắn gặp được thiên thời địa lợi nhân hòa, những nước khác thật sự là không thể nào chiếu theo phương pháp đó mà thực hiện được.

Tuyền Cơ nhớ lại phim điện ảnh hắc bang kiếp trước mình đã xem, chợt phì cười một cái.

Nhạc Nghịch nhíu nhíu mày hỏi: “Cười cái gì?”

“Ta đang nghĩ, dù sao cũng là do những vị Quân chủ bọn ngươi muốn tranh đoạt địa bàn, vậy cần gì để cho người dưới trướng mình phải liều mạng? Sao mấy người Quân chủ các ngươi không bước ra luận võ phân cao thấp, ai thắng thì trở thành chủ thiên hạ, ha ha!”

Nhạc Nghịch hiếm khi lộ ra được một nụ cười có thể nói là cởi mở vui vẻ, nói: “Nếu được như thế thì cũng bớt đi khối việc, trẫm không cần phải vì quân lương cho quân đội mà làm lụng vất vả phiền não.” Ngụ ý, hắn cho rằng hắn nhất định chiến thắng vụ Quân chủ luận võ rồi.

Trong lòng Tuyền Cơ khinh thường: Đại ma vương nhà ta khẳng định có thể đánh bại ngươi, huống hồ còn có Khiết Cẩn Minh âm thầm tương trợ, mấy người các ngươi thật muốn luận võ tranh thiên hạ, càng chết nhanh hơn! Hừm!

Nghĩ mình sẽ sớm thoát khỏi tay Đại biến thái, quay trở lại bên cạnh Đại ma vương, tâm tình Tuyền Cơ tốt hơn hẳn, cho nên chẳng thèm quan tâm đến Nhạc Nghịch, tìm một quyển sách ngồi gần ô cửa xe, an tâm chờ đợi.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua vải mành, nhẹ nhàng đáp lên người Tuyền Cơ, khiến mái tóc đen tuyền mềm mại của nàng trở nên tinh tế thướt tha, ánh sáng làm hình ảnh trở nên huyền ảo, giống như ngay sau đó, nàng sẽ có thêm đôi cánh trở thành tiên tử mà bay mất.

Nhạc Nghịch ngồi ở phía sau vai nàng, nhìn thấy bóng dáng cực kỳ xinh đẹp, kìm không được vươn tay lên, nắm chặt lấy dây thắt lưng tơ tằm thật dài đeo trên lưng váy của nàng, dường như chỉ có làm như vậy hắn mới xác định được rằng nàng sẽ không bất ngờ biến mất, mới có thể giữ nàng lại vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Gần đến trưa, cuối cùng đã đến được dưới chân núi Xích Thánh.

Một lần nữa Tuyền Cơ được mở mang kiến thức đâu gọi là uy lực tối cao của Hoàng quyền, nghe nói núi Xích Thánh xung quanh đều là rừng rậm kiên cố, nhưng chỉ trong vài ngày bị quân đội quyết liệt khai thông đường để lên đỉnh núi, cho nên cây đại thụ bị chặt xuống chất đống ở hai bên đường, nhìn cực kỳ hoành tráng.

Nhưng cho dù có mở được lối đi, xe ngựa vẫn khó có thể đi lên.

Cả một đường đi đến đây, Nhạc Nghịch vì vướng lễ nghi thiên gia, ráng chịu đựng phương thức chậm rì rì này để đi lên, giờ phút này nếu đến chân núi mà phải đi bộ, hắn chẳng cần tiếp tục quan tâm cái uy nghi chó má gì, hắn xuống xe, quay lại nhìn Tuyền Cơ phía sau, nói: “Trẫm cõng ngươi lên núi.”

Tuyền Cơ giật mình: “Chuyện này… Không ổn đâu…” Cũng không phải là thân thiết với hắn lắm, nàng mới không thèm để hắn cõng đâu!

Lễ quan tiến lên nghênh đón Hoàng thượng, nghe xong cũng lắc đầu khuyên nhủ: “Hoàng thượng là thân kim quý thể, sao có thể… Sao có thể ủy thân cõng nương nương lên núi? Vi thần đã chuẩn bị ngự kiệu, thỉnh Hoàng thượng Hoàng hậu lên kiệu.”

Tuyền Cơ bên cạnh nghe xong, mạnh mẽ gật đầu.

Nhạc Nghịch đang vui vẻ, căn bản không để lọt tai ai phản đối, tay duỗi ra tóm lấy cổ tay Tuyền Cơ, vùng một cái, liền đem thân mình Tuyền Cơ dựa vào sau lưng, hai bàn tay vững chắc giữ lấy đầu gối của nàng, cũng không quan tâm nàng có dựa chắc hay không, chân liền điểm một cái, thân mình đã cách xa mấy trượng.

Tuyền Cơ la oa oa, miễn cưỡng nắm lấy bả vai hắn, trong lòng chợt nhớ đến một câu thành ngữ - cưỡi hổ khó xuống!

Nhạc Nghịch nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tuyền Cơ, tâm trạng tốt lên, nhịn không được cười một tràng dài, hộ vệ hai bên đường và đại thần theo hầu nghe xong đều không khỏi bất ngờ, bọn họ chưa từng thấy qua Hoàng tượng vui sướng lại… hào hứng không kềm chế nổi như thế.

Vua của một nước lưng cõng Hoàng hậu lên núi như vậy đã là một chuyện kỳ lạ không hợp lễ nghi, thái độ còn như vậy, ngược lại không khỏi khiến người ta hoảng hốt.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.