Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 2: Tại tương lai ta truy cầu quá khứ




Rõ ràng trong Sướng Xuân Viên có rất nhiều người, nhưng lúc này lại cực kỳ yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức mọi người có thể nghe thấy tiếng thở gấp của bản thân. Áo giáp binh hùng tráng đứng vây quanh đám người, trong con mắt đằng sau mũ giáp của bọn họ không tồn tại bất kỳ thứ tình cảm nào. Bọn họ thật giống như mạch đao và trọng sóc trong tay, lạnh như băng chỉ còn lại sát khí.

Vào lúc này, tất cả những người bị vây ở trong đều ngây ngốc tại chỗ, nhìn tiểu Hoàng Đế vừa khóc vừa cười như một kẻ điên. Đúng vậy, y vừa khóc vừa cười trong một khung cảnh yên tĩnh tới quỷ dị.

Trưởng Công chúa của Đại Tùy, Dương Thấm Nhan sắc mặt trắng bệch nhìn đệ đệ giống như đã phát điên của mình, bản thân nàng thì cứng đờ như hóa đá. Đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Nàng là Công chúa tôn quý, từ nhỏ tới lớn đều được che chở bảo vệ. Cho nên nàng rất ít khi cảm nhận đến sự sợ hãi. Lần gần đây nhất khiến nàng sợ hãi tới khắc cốt ghi tâm, đó là cái ngày Thiên Hữu Hoàng Đế qua đời.

Lần này, sự sợ hãi dường như còn mãnh liệt hơn lúc trước.

Nàng quay đầu nhìn thân ảnh hùng vĩ đứng trên đài cao kia, sau đó như có một cơn lốc quét qua đầu nàng. Nàng cảm thấy đầu rất đau, đau như muốn chết.

Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy.

Một người đã chết hơn một trăm năm, vì sao lại xuất hiện trước mặt nàng?

Nàng không thể giải thích được lý do, cũng không dám đi giải thích.

Cũng không biết vì sao, vào lúc này nàng lại bỗng nhiên nghĩ tới một việc.

Từ lúc Đại Tùy lập quốc tới nay trải qua hơn mười vị Hoàng Đế. Lịch sử chưa tới hai trăm năm nhưng đã có hơn mười vị Hoàng Đế. Chia đều ra, mỗi vị Hoàng Đế tại vị chỉ mười mấy năm.

Vì sao lại có chuyện như vậy?

Nàng không biết vì sao mình bỗng nhiên nghĩ tới điều đó. Ở tình cảnh như bây giờ, sao nàng lại nghĩ tới điều đó?

- Các ngươi đều là con cháu của Dương gia. Tuy trong các ngươi có không ít người không họ Dương, nhưng trong dòng máu của các ngươi ít nhiều đều có máu của Dương gia ta.

Dương Kiên đảo mắt nhìn những người phía dưới, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Sở dĩ gọi các ngươi tới đây, chính là muốn nói cho các ngươi biết chuyện này. Đây vốn là điều bí mất nhất của Đại Tùy. Từ lúc Đại Tùy lập quốc tới nay, ngoại trừ Hoàng Đế ra, cơ hồ không có ai biết. Đây là năm đó ta vì muốn Đại Tùy kéo dài, đã thương nghị với lão viện trưởng Vạn Tinh Thần. Vì có thể giúp ta trở lại khi Đại Tùy lâm nguy, lão viện trưởng đã phải tiêu hao một nửa tu vị.

Ông ta nói rất chậm, thanh âm cũng rất bình thản. Nhưng uy nghi bẩm sinh của ông ta khiến tất cả mọi người chỉ có thể im lặng và nghiêm túc lắng nghe. Bọn họ quả thực sự hãi, quả thực muốn rời khỏi nơi này. Nhưng sau khi Dương Kiên mởi miệng, bọn họ chỉ có thể phục tùng.

- Lúc trước, ba huynh đệ bọn ta phải trải qua muôn vàn cay đắng mới khai sáng nên đế quốc Đại Tùy này. Ở trong lòng bọn ta, Đại Tùy quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

Dương Kiên nói:

- Bởi vì ta là người sáng lập, cho nên tình cảm của ta dành cho Đại Tùy khác với các ngươi. Đại Tùy giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất mà ta làm ra. Lại giống như đứa con của ta, ta nguyện ý trả giá hết thảy để bảo vệ đế quốc này. Trong các ngươi, có rất nhiều người có thể đọc thuộc làu tổ huấn của Dương gia. Những tổ huấn đó chính là lời khuyên mà ta để lại cho con cháu.

- Dương gia chính là Đại Tùy, Dương gia diệt, Đại Tùy diệt.

Dương Kiên trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ta biết phần lớn trong các ngươi vẫn chưa thể tin được chuyện này, cho dù các ngươi đã tận mắt trông thấy. Ta là người vốn đã chết hơn một trăm năm trước rồi, vì sao vẫn có thể trở về được?

- Dù ta giải thích, các ngươi cũng không hiểu.

Dương Kiên nói:

- Cho nên hiện tại các ngươi phải xác định một chuyện, ta là tổ tiên của các ngươi, ta là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy. Lời nói của ta, thân là con cháu của Dương gia, bắt buộc phải nghe lệnh, không có sự lựa chọn nào khác.

Tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn ngã quỵ xuống đất, nghe thấy vậy không nhịn được bật cười:

- Đúng vậy a…Ngài là người vĩ đại nhất của Dương gia, ngài khai sáng ra một đế quốc khiến cho toàn bộ thế giới phải run sợ. Tên của ngài, vĩnh viễn xuất hiện ở trang đầu của sách sử. Chiến công của ngài, vĩnh viễn khắc ở trước cửa điện Thái Cực, thậm chí khắc trong lòng hàng vạn dân chúng và con cháu Đại Tùy. Nhưng như thế còn chưa đủ sao?

Y ngẩng đầu nhìn Dương Kiên.

- Vẫn chưa đủ sao?

Dương Kiên lắc đầu:

- Ta muốn, chính là Đại Tùy bất hủ.

Ông ta có chút thương cảm nói:

- Nhưng các ngươi khiến cho ta thất vọng. Thân là con cháu của ta, sự bất khuất và quật cường của các ngươi lại càng ngày càng mỏng đi, giống như dòng máu Hoàng tộc trong các ngươi vậy. Nếu các ngươi có thể bảo vệ được tốt Đại Tùy, thì ta cần gì phải trở về?

Khuôn mặt của tiểu Hoàng Đế đầy nước mắt và mũi, trông khá chật vật:

- Cho dù Đại Tùy không xảy ra nhiễu loạn gì, ngài vẫn sẽ trở lại thôi!

Y giãy dụa đứng lên, nghìn thẳng vào mắt Dương Kiên:

- Đại Tùy là ngài lập nên, là thứ đồ chơi mà ngài yêu thích…ngài không nỡ từ bỏ thứ đồ chơi này. Nếu không phải như vậy, ngài cần gì phải nhờ tới lão viện trưởng an bài tất cả? Chính vì sự an bài này, mà các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều đoản thọ! Bọn họ nhất định phải cam đoan chết ở lúc tráng niên, nhằm bảo tồn một cách hoàn mỹ nhất, cung cấp máu cho ngài, để ngài sống sót!

- Hiện tại ta bắt đầu khâm phục ông nội rồi…

Tiểu Hoàng Đế khóc nói:

- Lúc trước ông nội quyết định sống đến già, đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm và dũng khí?

Y nói tới chính là Chân Tông Hoàng Đế, cha của Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch. Trong lịch sử Đại Tùy, đây là vị Hoàng Đế sống thọ nhất, sống tới hơn sáu mươi tuổi, tại vị gần bốn mươi năm. Cũng chính vì vậy, mà Dương Dịch kế vị ở tuổi trung niên.

- Ta cũng hâm mộ cha ta!

Tiểu Hoàng Đế lau đi nước mắt, nước mũi trên mặt:

- Ông ấy có bệnh, nhưng chính vì ông ấy có bệnh, cho nên mới được trải qua cái chết do bệnh tật!

- Ngươi nói quá nhiều rồi.

Dương Kiên trầm mặc một lúc rồi nói:

- Trong lòng ngươi đều là oán hận. Tổ huấn mà ta lưu lại cho đời sau có nói rằng, thân là con cháu của Dương gia, phải sẵn sàng hy sinh bất kỳ lúc nào vì đế quốc này. Từ nhỏ các ngươi đã được cho học thuộc tổ huấn, hơn nữa ngươi đã kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, vì sao ngươi lại đau khổ như vậy?

Tiểu Hoàng Đế khóc ròng nói:

- Bởi vì ta có lỗi với phụ thân của mình, người đã vì ta mà trả giá hết thảy.

- Trả giá hết thảy?

Dương Kiên cau mày, không hiểu ý của lời này.





Sau một lúc rất lâu, Dương Kiên mới hiểu ra ý của tiểu Hoàng Đế. Ông ta không nhịn được thở dài:

- Ta vốn tưởng rằng Dương Dịch là đứa quyết đoán kiên cường nhất trong đám con cháu của ta. Ta cũng rất thưởng thức hắn. Hiện tại mới biết, không ngờ tư tâm của hắn lại nhiều như vậy. Nhiều hơn cả tình cảm với Đại Tùy.

Tiểu Hoàng Đế khóc nói:

- Đúng vậy! Ngươi có thể nói do tư tâm của ông ấy nhiều, nhưng đây là điều đáng kính trọng của một người cha.

Giờ khắc này, tiểu Hoàng Đế nhớ tới những lời mà phụ thân nói vào tai mình trước khi lâm chung.

“Thừa Càn…những lời này, ta vốn không muốn nói cho con, nhưng có lẽ sau này Đại Tùy sẽ xảy ra một sự thay đổi lớn. Có thể con sẽ chết trong sự thay đổi đó….những năm gần đây, vì để con sống lâu hơn, ta đã suy tính rất nhiều. Chỉ là không ngờ rằng, người tiếp đón giờ khắc đó lại là con. Ta đã cố gắng hết sức, ta vốn định để bản thân gánh vác tất cả…Đáng tiếc, ông trời không cho ta nhiều thời gian hơn…Đại Tùy bắt đầu loạn tại ta, ta cũng định dẹp loạn. Nhưng ta lại không thể sống lâu hơn vài năm…”

“Tổ tiên của con, Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy còn chưa chết…con phải nhớ kỹ, những lời ta sắp nói với con là bí mật lớn nhất của Đại Tùy. Con phải đảm bảo không nói cho bất kỳ người nào”

Lúc đó tiểu Hoàng Đế còn khờ dại hỏi:”Đậu Song Phòng thì sao, hắn đối xử với con rất tốt, chẳng lẽ ngay cả hắn con cũng không được nói sao?”

- Không được!

Dương Dịch nghiêm khắc nói:

- Bí mật này, chỉ có Hoàng Đế Đại Tùy mới được biết…Sau khi Thái Tổ lập quốc, luôn có một nỗi lo lắng. Ông ấy sợ đế quốc mà mình sáng lập ra sẽ không thể kéo dài vạn năm. Ông ấy hy vọng đế quốc này sẽ trường tồn mãi mãi. Càng về sau, ông ấy càng lo lắng sợ hãi, sợ đế quốc này bị sụp đổ sau khi ông ấy chết. Thế nên tới lúc tuổi già, cả ngày ông ấy đều sống trong sự đau khổ. Con nên biết, càng về già Thái Tổ càng hồ đồ, giết rất nhiều trung lương, hơn nửa công thần khai quốc bị giết vào lúc đó…

- Lão viện trưởng không đành lòng trông thấy Thái Tổ như vậy, vì thế tới tìm ông ấy. Ta cũng không biết lão viện trưởng không đành lòng nhìn Thái Tổ giết sạch các trọng thần, hay là không đành lòng nhìn thấy Thái Tổ đau đớn như vậy. Kỳ thực, sở dĩ Thái Tổ biến thành như vậy, đơn giản ở hai chữ…sợ chết!

Dương Dịch thở dài một tiếng, ngữ khí nặng nề:

- Lão viện trưởng nói với Thái Tổ rằng, nếu ngươi lo lắng sau khi ngươi chết Đại Tùy sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ta có một biện pháp. Thái Tổ hỏi ông ta có biện pháp gì, lão viện trưởng nói, biện pháp này có thể làm cho ngươi sống rất lâu, nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải hy sinh con cháu đời đời, ngươi có đồng ý không?

Nghe thấy câu này, một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có lan tràn trong lòng Dương Thừa Càn. Y sợ tới mức run rẩy, trong nháy mắt mồ hôi ướt đẫm sau lưng.

- Thái Tổ…trả lời như thế nào?

Y vội vàng hỏi.

Dương Dịch trầm mặc một lúc rồi có chút thương cảm nói:

- Ta không biết tình hình cụ thể lúc đó thế nào, tuy nhiên ta nghĩ lúc ấy Thái Tổ hẳn là không hề do dự liền đáp ứng. Bởi vì có lẽ trong suy nghĩ của ông ấy, Đại Tùy, còn quan trọng hơn con cháu của ông ấy. Nếu ông ấy có thể sống thật lâu để bảo vệ đế quốc này, vậy thì ông ấy còn cần con cháu đời sau làm cái gì?

- Thái Tổ…đáp ứng?

Dương Thừa Càn run rẩy hỏi.

Dương Dịch gật đầu:

- Sau đó lão viện trưởng nói với Thái Tổ rằng, ông ấy có một biện pháp có thể giúp Thái Tổ rơi vào giấc ngủ say mà không chết. Đến thời điểm Đại Tùy gặp nguy nan, chỉ cần có người đánh thức Thái Tổ dậy, là ông ấy có thể sống lại, bảo vệ đế quốc của ông ấy. Đây là một bí mật lớn, không thể nói cho con cháu không thuộc trực hệ của Dương gia. Cuối cùng Thái Tổ đã quyết định cái gì, chỉ có Hoàng Đế mới biết.

- Để Thái Tổ ngủ say mà không chết, cái giá phải trả là con cháu của ông ấy không thể sống qua tuổi tráng niên, sau đó sẽ bị niêm phong cất vào Hoàng lăng, dùng máu của con cháu để duy trì sinh mạng Thái Tổ. Cho nên, các đời Hoàng Đế Đại Tùy mới đoản thọ như vậy….Các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều không cam lòng, bọn họ muốn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng do lão viện trưởng còn sống, cho nên không thể không làm theo kế hoạch của Thái Tổ.

- Nhưng ông nội của con, đã phát tiết sự không cam lòng này. Có lẽ vì tâm ý của lão viện trưởng có sự thay đổi, ngầm đồng ý, cho nên ông nội của con mới sống tới hơn sáu mươi tuổi, là Hoàng Đế sống thọ nhất của Đại Tùy. Nhưng con thì bất hạnh. Ông nội của con có thể an hưởng tới già, máu của ông ấy không dùng được nữa. Mà ta thì bị bệnh nặng, máu của ta cũng không dùng được…cho nên, để đảm bảo Thái Tổ không chết, máu của con nhất định sẽ bị dùng tới…

Y không biết rằng, nếu Chân Tông Hoàng Đế xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì làm sao có thể chết già được?

Những lời này, khiến Dương Thừa Càn sợ tới mặt mũi trắng bệch.

- Tuy nhiên…

Dương Dịch nhìn con trai của mình, trong mắt đầy từ ái:

- Ta là phụ thân của con, ta có nghĩa vụ và trách nhiệm cho con sống lâu hơn. Cho nên ta nghĩ ra một biện pháp…ta chỉ sinh một đứa con trai duy nhất là con, hơn nữa tới lúc trung niên mới sinh. Sau khi ta chết, con kế vị, không phải lo lắng có con sớm. Đợi cho con của con có thể kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, thì ít nhất con có thêm mấy chục năm để sống. Con có thể sống lâu hơn bọn họ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.