Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 7: Ở tương lai, ta bỗng dưng có một đồ đệ




Lão bản có chút buồn bã nói:

- Nhớ lúc đó, chúng tôi mới học làm bánh bao, có mở quán ở đường 23 phía đông. Ta làm bánh bao, vợ ta làm mỳ. Đó là nơi có phong thủy rất tốt. Từng có một vị thiếu niên nổi danh khắp kinh thành ăn bánh bao và mỳ nhà chúng tôi. Còn có, những cô nương xinh đẹp của Hồng Tụ Chiêu cũng rất thích ăn bánh bao của chúng tôi, ngày nào cũng tới mua.

Lão bản nương trừng mắt nhìn chồng mình, lão bản lập tức cười ngượng ngùng.

- Gần đây có vẻ như kinh thành đã xảy ra chuyện gì đó?

Mộc Tam không dám xác định phán đoán của mình, cho nên làm bộ như vô ý hỏi một câu.

- Đúng vậy…

Lão bản thở dài nói:

- Người đáng chết lại không chết, người không đáng chết lại chết rất nhiều. Ài, ai mà ngờ tới, thành Trường An lại có lúc loạn như vậy…

Ông ta vừa nói chuyện, vừa có vẻ như nhàm chán dùng ngón tay chấm nước trà vẽ một cái hình lên bàn. Mộc Tam nhìn chằm chằm vào bức hình ông ta vẽ.





Nhà trọ Tân Duyệt.

Đây là nhà trọ lớn nhất của thành Trường An, khách thương lui tới đều thích ở nơi này. Thứ nhất là vì nó sạch sẽ rộng rãi, thứ hai là nó nằm ở vị trí khá tốt. Mộc Tam ở trong thành Trường An khá nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên ở nhà trọ này. Nghe nói lịch sự của nhà trọ này không ngắn hơn lịch sử của Đại Tùy. Có thể kinh doanh một nhà trọ lâu như vậy, có thể thấy nó không tầm thường.

Sau khi đi vào phòng của mình, Mộc Tam thở phào một tiếng, nằm vật xuống giường, chẳng muốn động đậy. Cũng không biết qua bao lâu, y mới ngồi dậy định gọi tiểu nhị đưa một ít thức ăn tới. Nhưng lúc ngồi dậy liền hoảng sợ, bởi vì không biết từ khi nào trong phòng có thêm một người, đang ngồi ở ghế thưởng thức nước trà.

Trà là Mộc Tam trở về bảo tiểu nhị bưng lên, do quá mệt mỏi nên chưa uống.

Thoạt nhìn, người này đã tới đây được một lúc này.

- Thật không ngờ trà của nhà trọ này lại khá ngon.

Mập mạp uống trà liếc nhìn Mộc Tam một cái, cười nói:

- Thế nào, hôm nay thu hoạch không nhỏ chứ?

Mập mạp này tên là Tửu Sắc Tài, là trợ thủ đắc lực nhất của Tán Kim Hầu. Mộc Tam từng rất ngạc nhiên, một tên béo mới đi vài bước đã phải thở gấp này, có thể làm được gì? Tuy nhiên hiện tại y đã biết được một ít. Bởi vì mập mạp này tiến vào ngồi uống trà ở cách y không xa mà y không phát hiện. Nếu người này muốn giết y, thì Mộc Tam xác định dù mình chết thế nào cũng không biết.

- Sao Tửu tiên sinh không gọi ta dậy?

Mộc Tam cười ngượng ngùng nói.

- Thì ngươi có ngủ đâu, ta đánh thức cái gì?

Tửu Sắc Tài dừng lại một chút rồi hỏi:

- Vì sao ngươi gọi ta là Tửu tiên sinh?

- Vậy gọi là gì…Sắc tiên sinh hay là Tài tiên sinh?

- Ta họ Chiêm.

Tửu Sắc Tài nghiêm túc nói:

- Tửu Sắc Tài là tên của ta, Tửu không phải là họ của ta, Sắc và Tài cũng không. Tên đầy đủ của ta là Chiêm Tửu Sắc Tài.

Trong lòng Mộc Tam tự nhủ, gọi là Chiêm Toàn Bất nghe hay hơn không.

- Chiêm tiên sinh, hôm nay thu hoạch không tính là nhiều. Tuy rằng liên lạc được với Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân, nhưng có lẽ không liên lạc được với người trong cung nữa rồi. Ta nghe nói cung nhân đều bị điều tới Sướng Xuân Viên, do áo giáp quân trông coi. Muốn đi vào rất khó khăn, hơn nữa nghe nói không thả ra một người nào.

- Những điều đó ta đã biết.

Tửu Sắc Tài nói:

- Ta nghe được nhiều chuyện hơn ngươi…

Y chỉ đối diện, ý bảo Mộc Tam ngồi xuống:

- Sáng sớm hôm nay lúc ta ra ngoài, ta tính toán tìm những người nhận hàng trong cung để liên lạc. Tuy nhiên lại không liên lạc được với một ai. Về sau ta tính toán tìm tới Cẩm Y Giáo, nhưng vẫn không liên lạc được. Giờ cung Thái Cực do cấm quân trông coi, bọn họ chỉ biết là các cung nhân đều đã được điều tới Sướng Xuân Viên. Hiện giờ trong nha môn Cẩm Y Giáo không còn người nào, chỉ còn những người ẩn giấu trong nhân gian.

- Tin tức của Chiêm tiên sinh thật linh thông!

Mộc Tam khen từ đáy lòng.

- Linh thông gì chứ, chỉ là quen biết rộng mà thôi!

Tửu Sắc Tài có chút đắc ý nói:

- Toàn bộ thành Trường An, hễ là bán đồ ăn, thì rất khó tìm được người nào không dính dáng tới Hàng Thông Thiên Hạ của bọn ta. Tuy mặt ngoài có vẻ như chúng ta không tra ra được gì, nhưng kỳ thực đã tra ra được không ít chuyện. Chỉ là có vài người quá lười, rõ ràng tra ra thứ hữu dụng, lại không chịu phân tích.

- Người trong hắc đạo Trường An nể mặt ta, cho nên gửi cho ta vài tin tức khá hữu dụng. Mấy ngày trước trong Sướng Xuân Viên vận chuyển ra một ít đất mới, có người ra mặt tìm mấy cu li trong thành Trường An vận chuyển giúp. Ngươi cũng biết đám cu li kia hơn nửa đều thuộc về hắc đạo, bằng không khó mà kiếm ăn được. Ta nghe nói có rất nhiều xe đất được chuyển ra. Ta lại tìm tới Hộ Bộ hỏi thăm, trong Sướng Xuân Viên gần đây không có công trình nào. Cho nên…

Tửu Sắc Tài nói:

- Ta đã đếm số xe đất được chuyển ra ngoài, biết được đã có bao nhiêu cái hố được đào lên. Mà đào nhiều hố như vayaj, rốt cuộc là để làm gì? Nếu đặt giả thiết là để chôn người, như vậy từ chỗ đất đào lên, có thể tính đại khái được trong Sướng Xuân Viên đã chết bao nhiêu người. Bước đầu tính ra, chừng 2500 tới 3000 người.

- A!

Mộc Tam hoảng sợ, miệng há hốc không biết phải nói gì.

- Tổng số tôi tớ trong cung Thái Cực và người của Cẩm Y Giáo, cũng phải từ ba nghìn trở lên. Có thể có sai số, nhưng không quan trọng lắm. Từ đó có thể đoán ra được những người đó có lẽ đã bị giết rồi. Ta hỏi ngươi, nếu tướng quân áo giáp hạ lệnh giết các cung nhân và Cẩm Y Giáo, lý do là gì? Đương nhiên, số người chết cũng có thể là đám con cháu của Dương gia bị đưa vào Sướng Xuân Viên vào mấy ngày trước, nhưng con số khá chênh lệch. Hơn nữa ta hỏi qua người đưa đồ ăn vào Sướng Xuân Viên, mỗi ngày số lượng đưa vào đủ cho khoảng một nghìn người ăn. Riêng cung nhân và Cẩm Y Giáo đã hơn ba nghìn người rồi, vì sao chỉ đưa đồ ăn tới cho một nghìn người?

Mộc Tam suy nghĩ một lát rồi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

- Ngu ngốc!

Tửu Sắc Tài thở dài nói:

- Chỉ sợ vị tiểu Hoàng Đế kia đã không còn sống trên đời này nữa rồi. Tuy suy đoán này có chút gượng ép, nhưng ta không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

- Sở dĩ có phỏng đoán đó, là vì lúc trước trong cung có đặt mua áo gấm màu vàng ở bên ngoài, kỳ hạn là ba ngày, nhưng chưa có người nào tới lấy. Nếu dựa theo lúc trước, đã sớm có người tới lấy rồi. Dựa theo lệ thường của Đại Tùy, cứ vào cuối tháng lại có một nghi lễ tế bái Nông Thần. Giờ đang là đầu xuân, là thời điểm gieo mùa, hàng năm vào tháng này Hoàng Đế Đại Tùy sẽ phải dẫn quần thần tế bái Nông Thần. Số quần áo màu vàng kia hiển nhiên là chuẩn bị cho buổi lễ, nhưng không ai tới lấy…

Tửu Sắc Tài trầm mặc một lúc rồi nói:

- Cho dù cung nhân quên ăn cơm, cũng không thể quên những thứ chuẩn bị cho Hoàng Đế. Chỉ có một lời giải thích duy nhất, là Hoàng Đế đã chết.

- Còn có, mấy ngày trước phấn son bột nước mua từ Phượng Hoàng lâu đã sửa lại chuyển tới Sướng Xuân Viên. Hơn nữa chỉ được đưa tới cửa, không cho người nào đi vào. Ngươi ở trong cung lâu như vậy, chắc cũng biết phi tần trong cung chỉ sử dụng phấn son của Phượng Hoàng Lâu.

- Ta biết.

Mộc Tam gật đầu:

- Hơn nữa mỗi một vị chủ tử đều dùng đồ đặc chế riêng, là sư phó của Phượng Hoàng lâu dựa vào thể chất màu da của các vị chủ tử rồi tỉ mỉ bố trí. Có thể nói, hậu cung có rất nhiều quý nhân, nhưng không có ai dùng chung một loại.

- Cho nên, hiện tại có hai chuyện mà ngươi có thể viết mật thư gửi về cho Phương tướng quân.

Tửu Sắc Tài vươn tay nói:

- Thứ nhất, tiểu Hoàng Đế tám chín phần đã chết. Thứ hai, Trưởng Công chúa đang ở Sướng Xuân Viên. Hai chuyện này, đều rất quan trọng!





Mộc Tam lại đi tới quầy hàng bánh bao bên đường, gọi một bát súp và bánh bao. Lão bản vẫn nhiệt tình với y.

- Về sau không thể thường xuyên tới đây được nữa rồi.

Mộc Tam cúi đầu, vừa ăn vừa nói:

- Đi quá ba lần, sẽ bị người khác hoài nghi. Hiện tại người của Đại Nội Thị Vệ Xử còn ở lại Trường An đã không còn nhiều, ta không thể để liên lụy tới các ngươi. Nói cho những người khác, trong vòng một tháng nghĩ biện pháp rời khỏi thành, sau đó chờ ở ngoài thành. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, bọn ta muốn đưa vài người tới Ung Châu.

Lão bản hơi ngơ ngác:

- Sao vậy? Chẳng phải Hàng Thông Thiên Hạ phụ trách đưa ngươi rời đi sao?

Mộc Tam lắc đầu:

- Có những lúc, dựa vào bản thân vẫn tốt hơn. Hàng Thông Thiên Hạ có bản lĩnh quá lớn, mang người ra ngoài khẳng định dễ dàng hơn chúng ta. Nhưng chính vì Hàng Thông Thiên Hạ có bản lĩnh quá lớn, nên ta đột nhiên cảm thấy đáng sợ. Đáng sợ tới mức khiến cho ta không dám tin tưởng hoàn toàn.

Y nghĩ tới Tửu Sắc Tài, nghĩ tới những tin tức cực kỳ rung động mà Tửu Sắc Tài mang tới.

Ở trong cái thành Trường An này, nếu Hàng Thông Thiên Hạ muốn nghe ngóng chuyện gì, có lẽ là không có chuyện gì là không nghe được. Các hiệu buôn, cơ hồ đều có dây rơ rễ má với Hàng Thông Thiên Hạ. Nhưng chính vì vậy, mà Mộc Tam cảm thấy không ổn thỏa.

- Không phải là ta hoài nghi Hàng Thông Thiên Hạ, mà là cảm thấy một chuyện mà chúng ta cảm thấy ổn thỏa, có lẽ đối thủ cũng cảm thấy như vậy…

Mộc Tam giải thích một câu, sau đó không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.