Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 47: Ở tương lai, ta cảm thấy tiền của mình đang bị hoang phí




Đội trưởng Hắc Kỳ Quân này lại đâm một đao vào ngực kẻ địch, sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước.

- Giết chết bọn chúng, còn sống chính là các huynh đệ!

Tần Viễn tránh một trường sóc đâm tới, hoành đao thuận thế chặt đứt cánh tay cầm trường sóc. Kẻ thù đối diện kêu lên sợ hãi, lui về phía sau, bị y tung một cước đá ngã xuống rồi tiếp một đao đâm chết. Y một bên hô hào thủ hạ, một bên vung đao giết người:

- Con mẹ các ngươi đi theo sau ta, chú ý trận hình! Chúng ta nên vì đồng đội phía sau mở một chỗ đặt chân. Theo sát lão tử, nếu lạc mất thì ở phía sau ngửi rắm đi!

- Giết!

Binh lính Hắc Kỳ Quân được huấn luyện bài bản lập tức tập kết phía sau y, tạo thành trận hình mũi tên nhọn. Lấy Tần Viễn làm mũi tên, trận hình mũi tên xé một lỗ hổng trong đội hình Nam Yến. Còn binh lính Hắc Kỳ Quân phía sau thì không ngừng mở rộng lỗ hổng đầy máu me này.

Binh lính giẫm lên bùn máu xông về phía trước, cảm giác lầy lội giống như là giẫm lên đất ướt sau cơn mưa to. Tiếng trống trận ở phía sau giống như cung cấp cho bọn họ thuốc tăng lực, khiến cả người bọn họ tràn đầy sát khí. Tiếng trống kia hùng hồn kịch liệt, như là hành khúc phấn chấn lòng người.

- Mẹ! Mẹ! Cứu con!

Một binh lính Nam Yến nằm dưới đất kêu lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Một tay của y ôm bụng, một tay khóc cha gọi mẹ nhét ruột trở về. Tay y dính đầy máu, nhưng ruột rơi ra không thể nhét trở về được, rất nhanh lại rơi lòng thòng xuống.

Một binh sĩ đi qua dẫm lên suýt nữa trượt trân. Mà binh lính có ruột bị giẫm lại không hề có cảm giác đau đớn gì. Lúc này, trong lòng y chỉ có sự sợ hãi.

- Ta muốn về nhà!

Một binh lính Nam Yến chừng mười sáu mười bảy tuổi vừa khóc vừa chạy. Ở trong mắt y, những binh lính Hắc Kỳ Quân kia căn bản không phải là người, mà là một đám mãnh thú vừa mới từ địa ngục chui ra. Những người đó căn bản không có nhân tính, đao trong tay bọn họ biến thành răng nanh của dã thú, cắn xé thân thể của đồng đội y và cắn xé dũng khí của y.

- Lui về!

Một đội trưởng Nam Yến ngăn cản trước mặt y:

- Bảo vệ bờ sông, nếu kẻ thù thuận lợi qua bờ, thì không ai trong các ngươi sống được!

- Ta không muốn đánh giắc nữa!

Thiếu niên khóc lóc chạy về phía sau:

- Ta muốn về nhà, mẫu thân còn đang đợi ta, phụ thân còn đang đợi ta…ta là con trai độc nhất, ta không muốn chết, ta không muốn chết!

- Chết đi!

Đội trưởng Nam Yến vung đao chém chết người thiếu niên:

- Đều quay lại ngăn cản kẻ địch! Trường sóc thủ, xông về phía trước, không cần quái tâm cái gì cả, chỉ để ý xông về phía trước! Dùng trường sóc của các ngươi đẩy kẻ thù trở về, đẩy kẻ thù trở lại lòng sông!

Tiếng la của y như con cá nhỏ nghịch lưu mà đi, tuy rằng ngoan cường, nhưng lại quá mỏng manh.

- Người Nam Yến cũng có kiêu ngạo!

Y rống lên đi về phía trước:

- Nếu là nam tử, thì đi theo lão tử giết kẻ thù!

Có mười mấy quân nhân Nam Yến tụ tập bên cạnh y, bọn họ tạo thành một trận hình mũi tên nho nhỏ ngăn đón Hắc Kỳ Quân đang tấn công dũng mãnh như thủy triều. Rất nhanh, trận hình này bị thủy triều mài mòn, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng đơn bạc.

Lúc y nhìn thấy xuất hiện trước mặt là cánh tay dính đầy máu của kẻ địch, con mắt mơ hồ vì dính máu của y đã không nhìn thấy rõ diện mạo của kẻ địch.

Thanh đao tạo ra một tia sáng xẹt qua mặt y, sau đó là bóng tối.

Tần Viễn quét ngang một đao, chém đứt hai mắt của kẻ địch như phát điên này. Thanh đao quét thẳng tắp, sống mũi người nọ lập tức xuất hiện một tơ máu.

- Mắt của ta!

Kẻ thù chỉ kịp hô một câu, cổ họng liền bị cắt đứt, máu phun ra như suối. Lúc bóng đêm và sự yên lặng đồng thời đến, ý nghĩa rằng tử vong đã tới.





Sự chống cự lúc đầu của quân đội Nam Yến quả thực làm cho binh lính Hắc Kỳ Quân nửa bước khó đi. Nhưng trên chiến trường, bên hung ác không còn chịu ảnh hưởng của địa hình xấu, thì thắng lợi sẽ dần dần tới. Lúc đầu binh linh Hắc Kỳ Quân lên bờ nam với số lượng ít, cho nên mỗi bước tiến đều lưu lại không ít thi thể. Sau khi binh lính dần gia nhập chiến trường, lỗ hổng tạo ra ngày càng lớn, quân đội Nam Yến chí có thể liên tiếp lui về đằng sau.

Vài tòa cầu nổi được dựng lên, binh lính Hắc Kỳ Quân chen chúc qua sống giống như những đàn kiến khổng lồ.

Sắc mặt của Phó Chính Minh càng ngày càng khó coi. Y vốn tưởng rằng ít nhất có thể ngăn cản được vài ngày. Quân đội của y do một tay y huấn luyện, y biết binh lính của mình không phải là đồ nhát chết.

Nhưng kẻ thù còn hung hãn hơn.

Y thật không ngờ, nhanh như vậy liền bị kẻ địch nghiền nát trận hình phòng ngự do y bố trí. Phó Chính Nam vốn không muốn mang binh ra ngoài, nhưng nhiều ngày ở trong thành quả thực đã khiến y uất nghẹn. Tối nào người của Hắc Kỳ Quân cũng tới quấy rầy, ỷ vào kỵ binh không ngừng khiêu khích, sau một hồi diễu võ dương oai lại rút về. Có thể nói, người người của quân đội Nam Yến đều nín một bụng lửa giận.

Phó Chính Minh chỉ đợi Hắc Kỳ Quân qua sông, bởi vì đó không thể nghi ngờ là thời cơ chống trả thích hợp nhất.

Lúc y và Phó Chính Nam thảo luận đã từng nói, sợ rằng chúng ta tổn thất hai người mới đổi được một người của đối phương. Nhưng dã chiến ở bên ngoài thành có thể khích lệ sĩ khí hơn là tử chiến trong thành. Hơn nữa đệ tin tưởng vào thủ hạ của mình, bảo vệ bờ nam khiến cho Hắc Kỳ Quân phải trả giá thật lớn. Dân chúng trong thành cũng đang nhìn chúng ta, nếu ngay cả nghênh chiến chúng ta cũng không dám, thì dân chúng làm sao tín nhiệm chúng ta nữa? Mặc dù ngày sau muốn tử thủ thành Khánh Nguyên, muốn kêu gọi dân chúng lên thành phòng thủ, thì cũng phải để cho dân chúng nhìn thấy thái độ của chúng ta!

Y nói với Phó Chính Nam rằng, hôm nay đệ lãnh binh ra khỏi tahnhf, chính là muốn đánh ra thái độ!

Lòng có lăng vân chí!

Đáng tiếc, ở một số thời điểm, chí khí chẳng có ý nghĩa gì.

- Đại tướng quân, nhất định phải rút lui.

Phó tướng phải hô vài câu thì Phó Chính Nam mới bừng tỉnh khỏi sự đau khổ:

- Đại tướng quân, nhất định phải lui binh rồi! Nếu kéo dài thêm một lúc kỵ binh của Hắc Kỳ Quân sẽ từ hạ du đi lên. Chúng ta muốn rút lui cũng không kịp!

Kỳ thực, điều mà Phó Chính Minh muốn là tạo ra một kỳ tích.

Chỉ cần là người lãnh binh, đều muốn tạo ra kỳ tích. Nếu y có thể ngăn cản Hắc Kỳ Quân, sau đó dưới tình huống bất khả thi, phản kích trở lại, đánh tới bờ bắc, thì đó chính là sự ủng hộ lớn nhất với thành Khánh Nguyên. Mà tên của y, cũng sẽ được lưu danh sử sách.

Chính ý nghĩ đó, thúc đẩy y mang binh ra khỏi thành.

Để phòng ngừa kỵ binh của Hắc Kỳ Quân vượt qua hạ du đánh lén, đại ca của y, Phó Chính Nam không thể không phái toàn bộ 3600 kỵ binh trong thành tới hạ du tuần tra. Một khi phát hiện kỵ binh Hắc Kỳ Quân muốn sang sông thì lập tức ngăn cản. Hạ du nước sâu, cho dù kỵ binh có thể vượt qua được, nhưng lúc qua sông sẽ vô cùng gian nan. Kỵ binh Nam Yến có nắm chắc gây ra sát thương lớn khi kỵ binh Hắc Kỳ Quân qua sông.

Nhưng từ bắt đầu tới hiện tại, vẫn chưa thấy kỵ binh của Hắc Kỳ Quân qua sông.

- Rút lui!

Phó Chính Minh không thể không ra lệnh. Y biết rằng một khi có chừng 5000 người của kẻ thù qua sông, thì đội ngũ của mình chắc chắn sẽ bị sa lầy ở đây.

- Bắn tên, ngăn cách người phía trước!

Y cắn răng ra lệnh.

Không hề nghi ngờ rằng, mệnh lệnh này là tàn nhẫn. Binh lính Hắc Kỳ Quân và Nam Yến đang hỗn chiến ở phía trước, nếu bắn tên sẽ có một nửa là người nhà. Nhưng lúc này nếu không ngăn cản, thì đội Nam Yến rút lui sẽ liên lụy tới đội ngũ phía sau.

- Hậu đội quay đầu rút về! Thổi tù và, bảo thành chủ phái binh tiếp ứng!

Y lớn tiếng ra lệnh.

Cung tiễn thủ bắt đầu phóng mưa tên, còn đội ngũ Nam Yến phía sau thì quay đầu rút khỏi.

Phó Chính Minh quay đầu nhìn thoáng qua thanh niên mặc áo đen đang đánh trống bên kia sông, trong mắt đều là hận thù. Y thề trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày cắt đầu người này, tế điện những thuộc hạ chết trận hôm nay.

Tín hiệu bay lên trời, nổ tung như pháo hoa.

Phó Chính Nam đứng trên tường thành nhìn thấy tín hiệu, sắc mặt liền thay đổi:

- Không ngờ lại bị bại nhanh như vậy…Lão Nhị, đệ không nên ra khỏi thành.

Y quay đầu phân phó:

- Sử Đạt Khả, ngươi mang theo năm nghìn binh mã ra khỏi thành tiếp đón Nhị gia trở về! Nếu Nhị gia không trở về được, thì ngươi cũng đừng trở lại!

- Tuân lệnh!

Tướng quân Nam Yến Sử Đạt Khả lập tức chạy xuống tường thành.

- Về sau còn có người nào bảo ta ra khỏi thành nghênh địch, giết!

Sắc mặt Phó Chính Nam âm hàn nói một câu, không muốn lại nhìn thành bắc bên kia. Thành Khánh Nguyên là của Nam Yến, cũng là của y. Y biết mình có thể đầu hàng, nhưng nếu chưa đánh mà đã hàng, thì Phương Giải sẽ không coi trọng y. Chỉ khiến cho Phương Giải biết được bản lĩnh của mình, khiến cho bước chân của Hắc Kỳ Quân bị ngăn cản, thì giá trị của mình mới lớn hơn.

Đương nhiên, đây là quyết định nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì sẽ không đưa ra.

Hiện tại y chỉ nghĩ, dốc toàn lực bảo vệ thành Khánh Nguyên của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.