Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 44: Ở tương lai, ta nghĩ mình sắp đến giới hạn




Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan thỉnh thoảng nhìn trộm hai người trong xe, cẩn thận nghe lão già bên ngoài ca hát. Người trong xe ngựa tuy rằng vẫn trước sau như một im lặng, thiếu phụ ôm giỏ trúc, mắt nhắm lại, thư sinh trẻ tuổi cúi đầu đọc sách, không ai để ý tới nàng, nhưng khóe mắt của nàng lại có giọt nước mắt. Nàng muốn khóc, không phải vì bài hát ưu thương, cũng không phải vì không ai để ý tới nàng.

Không phải vì nàng thấy thương cho bản thân, mà là nàng nhìn thấy hy vọng.

Nàng tự nói với mình, ta làm đúng rồi.

Nếu ở lại Sướng Xuân Viên, nàng còn không bằng con chim nhỏ được nuôi trong lồng, mà là một con heo được người khác nuôi, chờ tới khi mập mạp thì sẽ bị uống máu ăn thịt. Di Thân Vương Dương Dận bị hút cạn máu, tiểu Hoàng Đế bi phẫn dùng độc tự sát, dường như vận mệnh của nàng sẽ là người kế tiếp.

Không, vận mệnh của nàng được định trước còn xa hơn.

Vận mệnh của nàng, có lẽ lúc Đại Tùy lập quốc, Dương Kiên tuổi già giết hại những thần tử có công, khoảnh khắc mà lão viện trưởng Vạn Tinh Thần tiến vào Ngự Thư Phòng liền đã được định trước rồi. Với lại đâu chỉ có một mình nàng. Con cháu của Dương gia không ai thoát khỏi vận mệnh đó.

Nhưng nàng trốn ra được, thoát khỏi thành Trường An, nơi mà người của Dương gia từng thề rằng dù chết cũng sẽ không vứt bỏ. Hơn một trăm năm qua, người của Dương gia dần dần có một quan niệm đã mọc rễ vào đầu. Thành Trường An chính là nhà, thành Trường An chính là Đại Tùy. Từ lúc Đại Tùy lập quốc tới nay, chưa từng có thời điểm nào mà trong thành Trường An lại không có người của Dương gia nào.

Hiện tại, đã tới lúc.

Tuy Dương Thấm Nhan cảm thấy đây là một sự bi ai, nhưng nàng cũng biết đây là một hy vọng. Nàng rời khỏi tòa thành kia, không phải là chạy trốn, mà là vì muốn đoạt lại.

- Cảm ơn!

Nàng bỗng nhiên nói cảm ơn, nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống.

Thiếu phụ nhìn nàng, lần đầu tiên cười ôn hòa với nàng:

- Muốn khóc thì cứ khóc đi, có người nói khóc lóc không dành cho người kiên cường. Có người nói khóc lóc chẳng giải quyết được gì. Có người nói khóc lóc là thể hiện sự bất lực….nhưng nếu ông trời giao cho con người quyền lợi được khóc lúc bi thương, vì sao không thể khóc?

Những lời này, khiến cho trái tim Dương Thấm Nhan hoàn toàn giải phóng. Nước mắt chảy xuống như suối trên khuôn mặt nàng. Nàng là trưởng Công chúa của Đại Tùy, sau khi tiểu Hoàng Đế chết liền gánh trọng trách chấn hưng Dương gia lên vai. Nhưng nàng chẳng qua cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường mà thôi. Hai mươi mấy năm trưởng thành của nàng chưa từng liên hệ với máu tanh giết chóc nào.

Thư sinh trẻ tuổi nhìn nàng một cái nhưng không lên tiếng, tựa hồ y không có bất kỳ phản ứng với nước mắt của nữ nhân.

- Tới chiều là qua Ninh thành rồi…

Y gập cuốn sách lại, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cửa thành đã đóng cửa. Cho nên chúng ta chỉ có thể đi vòng qua. Nếu hôm nay không tìm được lương thực, thì cô sẽ đói bụng. Với lại ta phải thông báo trước với cô một điều rằng, nếu chặng đường kế tiếp vẫn còn truy binh, thì để tới được Ung Châu cô sẽ phải thường xuyên nhịn đói 3 tới 5 ngày. Khóc thì cứ khóc, nhưng khóc sẽ tiêu hao nước và thể lực…cho nên, nếu như đồng ý với lời của ta, thì nhắm mắt ngủ đi.

Dương Thấm Nhan hơi sửng sốt, sau đó giơ tay muốn lau nước mắt.

Thiếu phụ liếc nhìn thư sinh một cái, hỏi:

- Từ nhỏ tới lớn ngươi vẫn thường nhìn nhận vấn đề theo lý trí như vậy?

- Như thế là sai sao?

- Cũng không hẳn, nhưng có đôi khi quá lý trì thì…

Thiếu phụ không nói hết. Nàng rốt cuộc hiểu ra nam tử trẻ tuổi trước mặt này có điểm nào khác với Phương Giải rồi. Cái tên Phương Giải kia, thoạt nhìn bình tĩnh hơn bất kỳ ai, nhưng lúc gặp phải chuyện chạm tới đáy lòng của hắn, hắn liền mất lý trí hơn bất kỳ ai.

Nếu lý trí, hắn đã không đánh với nam tử trẻ tuổi trước mặt này rồi bị đánh gần như là tàn phế lúc thi vào Diễn Vũ Viện.

Nếu lý trí, lúc hắn bị nhốt trong nhà lao của Đại Nội Thị Vệ Xử, hắ đã không kể một chuyện khiến Công chúa điện hạ ghê tởm như vậy.

Nếu lý trí, hắn sẽ không quay đầu mắng các học sinh khác biến đi lúc đối mặt với Trần Nhai trên núi Bán Nguyệt.

Nhưng nghĩ lại, chính vì hắn là người như vậy, cho nên tụ tập bên cạnh hắn cũng là một đám thoạt nhìn không có lý trí. Chẳng hạn như Trầm Khuynh Phiến giận dữ giết vào diễn võ trường. Chẳng hạn như Mộc Tiểu Yêu vượt ngàn dặm xa xôi từ Tây Bắc trở về gặp hắn. Chẳng hạn như Ngô Nhất Đạo vứt bỏ người của Dương gia mà gia nhập vào một người có căn cơ không ổn định như hắn.

Thiếu phụ không biết rằng, bên cạnh Phương Giải còn có một Đại Quốc Sư Mông Nguyên không lý trí, một thiên tài đạo tôn không lý trí, một nữ tử Mạt Ngưng Chi khai thông 128 khí huyệt, một Công chúa Bắc Liêu Hoàn Nhan Vân Thù….rất nhiều rất nhiều người không lý trí.

Có lẽ, đây là hai loại thái độ.

Thư sinh trẻ tuổi này dùng một loại lý trí là để ẩn thế, mà người kia dùng một loại không lý trí để…

Thiếu phụ không tìm được từ thích hợp, nhưng có một từ lại vô thức xuất hiện. Nhưng cái từ này quá rung động, có chút không thể tin nổi, cũng không chút đạo lý nào. Cho nên nàng lập tức ép từ này xuống. Tuy nàng cảm thấy hắn là một nhân vật khó lường, nhưng còn chưa cao tới mức ấy.

Ở trong nhận thức của nàng, chỉ có hai người xứng với từ này. Ngay cả Đại Luân Minh Vương, người đã trộm nghìn năm luân hồi cũng không có trong danh sách đó.

Một là Tang Loạn, hai là Vạn Tinh Thần.

Nàng vốn là một người hà khắc, cho dù là đối với người mà mình kính trọng và ngưỡng mộ. Nàng vẫn cho rằng Đại Luân Minh Vương kém hơn Tang Loạn và Vạn Tinh Thần, có lẽ không phải là cảnh giới, mà là một thứ gì đó khác biệt. Đại Luân Minh Vương có thể bất tử ngàn năm, điểm này y mạnh hơn Tang Loạn và Vạn Tinh Thần. Nhưng theo nàng, Đại Luân Minh Vương đã rơi xuống tiểu thừa.

Cái từ đó, là….sáng thế.





Giang Nam

Thư viện Thông Cổ

Vài người mặc áo giáp khẩn trương đi tới đi lui ở bên ngoài. Xa hơn chút là mấy nghìn thiết kỵ tạo thành trận hình sẵn sàng tiếp đón quân địch. Mấy vị tướng quân này đã tới thư viện Thông Cổ gần nửa ngày, nhưng bị lão già trông cửa thoạt nhìn hòa khí nhưng lại có khí tức âm trầm đầy người kia ngăn trở.

- Bọn ta yêu cầu gặp Tiểu Vương Gia!

Một tướng quân hơi giận nói:

- Cho dù Tiểu Vương Gia ở trong thư viện tu hành, không thể tùy tiện quấy rầy, nhưng hiện tại quân tình cấp bách, nếu không thấy được Tiểu Vương Gia, thì mấy chục vạn đại quân liền gặp nguy cơ rồi. Thư viện coi trọng Tiểu Vương Gia, bọn ta cũng cao hứng theo, nhưng chẳng lẽ thư viện lại trơ mắt nhìn mấy chục vạn binh mã bị đánh bại? Nếu binh mã dưới trướng của Tiểu Vương Gia bị đánh bại, vậy thì lá chắn mạnh nhất của Giang Nam sẽ không còn.

Sắc mặt của y rất kém, thoạt nhìn giống như bệnh nặng mới khỏi.

- Chúng ta cũng không cần phải vòng vo tam quốc nữa. Tiểu Vương Gia gia nhập thư viện Thông Cổ để tu hành, nguyện ý đặt mấy chục vạn tướng sĩ Ung quân ở bờ nam sông Trường Giang để làm lá chắn cho Giang Nam. Nếu lá chắn này bị sụp đổ, thì cũng không phải chuyện tốt gì với Giang Nam.

- Diệp tướng quân.

Lão già Lịch Thanh Phong, người không muốn làm viện trưởng chỉ nguyện làm người gác cổng cười cười với tướng quân Ung quân trước mặt:

- Những lời ngươi nói đều có lý, ngay cả một người trông cửa như ta cũng biết rằng nó đều đúng trọng tâm. Nhưng có một câu ngươi nói sai rồi…ta chưa từng ngăn đón ngươi tiến vào tìm Tiểu Vương Gia, cũng chưa từng nói thư viện không cho phép các ngươi gặp Tiểu Vương Gia. Từ lúc Tiểu Vương Gia quỳ xuống trước cửa sân thư viện, kỳ thực chúng ta đã là người một nhà.

- Nhưng hôm nay không phải là ta không cho các ngươi thấy hắn, mà là chính bản thân hắn nói tạm thời không thể gặp các ngươi.

- Vì sao Tiểu Vương Gia không thể gặp bọn ta?

Sắc mặt của Diệp Cận Nam không được tốt lắm:

- Nếu tiên sinh không nói rõ ràng, thì bọn ta có lý do để hoài nghi Tiểu Vương Gia bị thư viện giam lỏng.

- Giam lỏng?

Lịch Thanh Phong không nhịn được bật cười:

- Ngươi không biết sao…Tiểu Vương Gia sống rất vui vẻ trong thư viện. Ta đã giúp hắn tìm một sư phụ thích hợp với hắn nhất. Hai thầy trò bọn họ cũng khá ăn ý với nhau, hợp nhau cả về tính cách.

Ông ta không nói ra hai chữ âm tàn, nhưng ông ta biết đám người Diệp Cận Nam đều hiểu.

- Lại đợi thêm một lát đi. Tiểu Vương Gia đang bế quan trong tòa tháp. Xem chừng hôm nay sẽ ra ngoài.

Lịch Thanh Phong cười có chút quỷ dị, nụ cười kia khiến cho người ta không rét mà run. Thật giống như ông ta biết sắp xảy ra một chuyện gì đó đáng sợ, nhưng không ngăn cản cũng không can thiệp, chỉ xem nó xảy ra. Diệp Cận Nam nhìn nụ cười của ông ta, đột nhiên tim đập thình thịch.

- Yên tâm đi…

Lịch Thanh Phong khẽ cười nói:

- Lúc trước nếu ta đã mở cửa cho Tiểu Vương Gia đi vào, thì cũng sẽ không ngăn cản hắn đi ra. Sở dĩ đáp ứng hắn tới thư viện tu hành, chính là vì đây là một chuyện có lợi với hai chúng ta. Vừa rồi ngươi nói không sai, mấy chục vạn tinh nhuệ Ung quân chính là lá chắn quan trọng nhất của Giang Nam, bọn ta sao có thể không coi trọng được? Ta biết người kia đã mang binh tới, nhưng ngươi yên tâm. Thư viện Thông Cổ chuẩn bị lâu như vậy, sao không có hành động nào để chống trả chứ?

- Hành động gì?

Diệp Cận Nam vội vàng hỏi.

- Chờ xem.

Lịch Thanh Phong không muốn tiếp tục đề tài này:

- Nếu các ngươi đứng đã mệt mỏi, thì có thể đi vào trong ngồi một lát.

Nói xong câu đó, ông ta xoay người đi vào.

Sắc mặt của Diệp Cận Nam biến ảo không ngừng, xoay người trở lại:

- Đợi thêm một canh giờ. Một canh giờ sau nếu Tiểu Vương Gia vẫn chưa đi ra, cho dù chết hết những binh mã mang tới, cũng phải san bằng thư viện này.

- Tuân lệnh!

Vìa tướng lĩnh phía sau gật đầu, trong lòng đều có chút hư không.





Tháp đá

Cửa tháp đóng chặt

Cách tòa tháp mấy trăm mét là một vách núi. Trên vách núi có một tảng đá lớn nhô ra. Trên tảng đá bày một cái bàn thấp, trên bàn bày một bàn cờ vây. Một nam tử trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng nhìn bàn cờ, nhíu mày, dường như đang suy tư làm sao phá được thế cờ. Y chừng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, mặt như hoa đào, mắt híp, lông mi rất dài.

Bàn tay cầm quân cờ rất sạch sẽ và thon dài, trắng ngần yếu ớt. Đầu ngón tay nhếch lên như hoa lan, cổ tay mềm mại như cành liễu.

Bất luận nhìn thế nào, y đều giống như một nữ tử đẹp khuynh thành.

Nhưng y không phải.

Ngồi đối diện với y chính là lão già Lịch Thanh Phong trông cửa. Sau khi đuổi đi đám người Diệp Cận Nam, ông ta liền đi tới ngọn núi sau tháp đánh cờ với nam tử trẻ tuổi này. Lúc đầu hai người hạ cờ rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ sau, mỗi một nước đều phải trầm tư thật lâu.

Lịch Thanh Phong đang chiếm chế thượng phong quay đầu nhìn mấy nghìn thiết kỵ bên ngoài cửa, không nhịn được cười:

- Diệp Cận Nam là người trời sinh thuộc về chiến trường, là một quân cờ tốt.

- Người bên trong kia thì sao?

Nam tử áo trắng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bàn cờ.

- Bên trong không phải có hai người sao??

Lịch Thanh Phong cười nói.

- Hai?

Nam tử áo trắng nhíu mày:

- Từ lúc lão để La Đồ đi vào tòa tháp gặp Triển Già Thiên, vậy thì chỉ có một người có thể đi ra khỏi tháp. Đây không phải là điều mà trong lòng lão biết rõ sao?

Lịch Thanh Phong dường như rất khoái trá, cười híp mắt:

- Đang lúc rảnh rỗi, không bằng đánh cuộc?

- Đánh cuộc cái gì?

- Ai đi ra.

Nam tử áo trắng hạ cờ, liếc nhìn tòa tháp:

- Không cần đánh cuộc.

- À?

Lịch Thanh Phong không nhịn được kinh ngạc:

- Nhanh như vậy? Thì ra ta vẫn còn coi thường hắn.

Cửa tháp bị đẩy ra từ bên trong. Chưa có ai đi ra, nhưng giống như có một con mãnh hổ vô hình xông ra ngoài, mang theo một ác khí tàn bạo lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.