Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 39: Ở tương lai, ta bắt đầu quan tâm đến máu




Mộc Tam xoa mồ hôi trên trán, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài. Lúc này đã ra khỏi thành hai mươi dặm, trên quan đạo chỉ còn lác đác vài người. Lão già đánh xe ngâm nga bài hát gì đó, thoạt nhìn rất khoan thai. Nhưng Mộc Tam chú ý tới tay trái của ông ta luôn ở trong ống tay áo, dường như nắm cái gì đó vậy.

Thoạt nhìn nhàn nhã, nhưng kỳ thực lão già vẫn luôn đề phòng.

- Vị… tiền bối này.

Mộc Tam ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng dùng tiền bối để xưng hô lão già:

- Tiền bối, vừa rồi lúc ra khỏi thành ngài cho quan binh thủ vệ xem lệnh bài gì vậy? Thật là hiệu quả.

Lão già không trả lời y, chỉ tùy tiện ném tấm lệnh bài sang. Mộc Tam vội vàng tiếp lấy, nhìn qua, khóe miệng không nhịn được giật giật. Đây có phải là lệnh bài gì đâu, chỉ là một tấm gỗ đánh số xe mà thôi. Y vốn tưởng rằng lão già dùng một thân phận khó lường gì đó, cho nên quan binh thủ thành mới tránh như ôn dịch.

Tuy nhiên, Mộc Tam rất nhanh liền hiểu, vì sao cái thẻ gỗ đánh số xe này lại dùng được.

Áo giáp quân giết người ở Sướng Xuân Viên, dường như có thể giấu diếm được người khác. Nhưng chính như Tửu Sắc Tài phân tích phỏng đoán, từ rất nhiều chi tiết có thể đoán được trong Sướng Xuân Viên có không ít người bị giết. Y có thể đoán ra được, thì rất nhiều người cũng có thể đoán ra được. Hơn nữa từ sau khi Dương Kiên cầm quyền, y thực sự giết không ít người không nghe lời mình trong thành Trường An.

Riêng diệt môn đã có hơn 10 nhà, mà nhà nào chẳng có mấy trăm miệng ăn?

Phần lớn người chết ở trong Sướng Xuân Viên đã bị chôn vùi, nhưng không thể dấu được người khác. Mà gia quyến của triều thần bị xử trảm, thi thể đều đã vận chuyển ra ngoài thành rồi tùy ý chôn. Những chuyện như vậy, vốn không giao cho quan phủ làm, mà là quan phủ thuê xe ngựa để vận chuyển thi thể.

Áo giáp quân chỉ để ý giết người, còn việc chôn cất thì bỏ qua. Mà người trong nha môn không muốn tay dính máu, cho nên lại giao cho xe ngựa xử lý.

Vì vậy mà thẻ đánh số xe của lão già mới dùng tốt như giấy tờ thông quan. Nếu muốn lấy được lệnh bài của áo giáp quân thì khó như lên trời, nhưng kiếm một thẻ đánh số xe thì lại dễ dàng. Chính vì một năm qua rất nhiều người chết trong thành, nên quan binh thủ vệ đã quen với việc xe ngựa vận chuyển xác chết ra ngoài thành. Cho nên mùi máu tươi trong xe ngựa không khiến cho bọn họ hoài nghi.

Mộc Tam phát hiện đầu óc của mình quay như mớ bòng bong. Vốn tưởng rằng ra khỏi thành sẽ rất khó khăn, nhưng ai ngờ lại dễ dàng như vậy? Tuy nhiên nghĩ lại, cũng là mình suy nghĩ quá phức tạp. Binh lực của áo giáp quân chỉ có hạn, người phía dưới cũng đều chán ghét áo giáp quân, ai nguyện trung thành và tận tâm làm việc cho áo giáp quân?

Huống chi, có ai ngờ tới Công chúa lại bị đưa ra ngoài?

Cho nên y liền cười thoải mái, sự lo lắng trong lòng cũng vơi đi.

Y không biết rằng, ngay lúc y và lão già đang nói chuyện với nhau, quan thủ thành bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn ra ngoài thành. Xe ngựa đã đi được hai mươi dặm, y tất nhiên là không nhìn thấy.

- Không thích hợp a…

Y day day huyệt thái dương, thì thào tự nói:

- Gần đây không nghe nói nhà ai bị giết. Hơn nữa người kia đã lãnh binh rời khỏi Trường An, nói không chừng lúc này đã tới Trường Giang rồi. Ông ta không ở đây, ai dám lung tung giết người?

Y tự động bỏ qua tiểu Hoàng Đế. Tuy y không biết tiểu Hoàng Đế đã chết, nhưng y biết tiểu Hoàng Đế giờ đã không có tiếng nói gì ở thành Trường An, quyền lực đã bị đoạt hết. Nếu tướng quân áo giáp không trong thành Trường An, vậy ai lại vô duyên vô cớ giết người? Nhà y ở gần chỗ chợ bán thức ăn, mà mấy ngày qua không thấy ai bị hành hình.

- Người đâu, tới nha môn nói một tiếng, bảo bọn họ điều tra xem có xe ngựa nào chuyển thi thể ra khỏi thành không!

Y phân phó, một binh lính rất không tình nguyện lên tiếng, xoay người đi về hướng thành.

Người lính này vừa đi vừa nói thầm, trong lòng tự nhủ, lúc này tận trung tận trách với chức vụ thì có tác dụng quái gì. Tuổi đã lớn rồi, cho dù điều tra được cái gì khả nghi thì cũng không tính là công lao lớn. Nói không chừng còn có thể bị cấp trên quở trách rằng để cho người chạy thoát. Tới lúc đó, công lao còn chưa mò tới, thì đã bị phạt rồi!

Y càng nghĩ càng khó chịu, liền tìm một quán rượu yên tĩnh, gọi hai món ăn, một bầu rượu, uống tận nửa canh giờ, lại tới phía sau quán rượu ngủ một giấc, nói với lão bản của quán rượu rằng một canh giờ sau gọi y dậy. Mãi tới khi bầu trời tối đen, y mới xoa con mắt nhập nhèm trở về phục mệnh.

Quan thủ thành hỏi y sao đi lâu vậy, y thuận miệng nói người trong nha môn căn bản không thèm để ý. Muốn cầu kiến Phủ Doãn đại nhân nhưng bị bắt chờ ở bên ngoài, kết quả tới hiện tại vẫn chưa thể gặp được. Y liền báo cáo một câu rồi trở lại. Quan thủ thành nghe vậy liền mở miệng mắng người trong nha môn Trường An, trong lòng tự nhủ, dù sao lão tử cũng tận chức tận trách rồi, còn lại mặc kệ các ngươi.

Nhưng y mơ hồ cảm thấy, cỗ xe ngựa kia không tầm thường. Đã đi ra ngoài nửa ngày rồi…sao vẫn chưa thấy trở lại?

Mộc Tam không biết, chính vì sự lười nhác của binh lính kia mà bọn họ mới có thể thời gian nửa ngày.

Lúc tới phía nam thành ba mươi dặm, Mộc Tam xuống xe ngựa, chắp tay nói với lão già:

- Tuy rằng không biết tôn tính đại danh của tiền bối, nhưng nếu tiền bối đã ra tay giúp đỡ, thì nhất định là bằng hữu của Đại tướng quân. Cho nên mong tiền bối đưa Công chúa điên hạ an toàn tới Tây Nam. Vãn bối còn phải trở lại thành Trường An. Nếu như vãn bối rời đi, thì việc này sẽ bại lộ.

Chuyện này, là dấu diếm người của Hàng Thông Thiên Hạ rồi làm.

Tửu Sắc Tài vẫn còn đang ở trong thành Trường An. Nếu Mộc Tam không quay trở lại, thì Tửu Sắc Tài chắc chắn sẽ hoài nghi. Hơn nữa Yến Cuồng vẫn còn ở trong thành, Mộc Tam nhất định phải trở về thảo luận với y một số chuyện cần làm. Chỉ là Mộc Tam không ngờ rằng, quyết định trở lại này khiến một thời gian rất dài y không đi ra được. Không chỉ là y, dù là Yến Cuồng cũng không thể rời khỏi thành Trường An.

Mãi cho đến…

Lão già cười nói với Mộc Tam:

- Quay lại thôi. Còn vài vai diễn ngươi cần diễn. Nếu Phương Giải tìm tới bọn ta, tất nhiên là hắn tin tưởng bọn ta. Về phần những người hắn không tin, còn cần ngươi đối phó.

- Đa tạ!

Mộc Tam trịnh trọng nói, sau đó vén mành lên, nói với Dương Thấm Nhan:

- Điện hạ yên tâm, mấy vị này đều là cao thủ mà Đại tướng quân an bài. Có bọn họ hộ tống chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm. Nô tài còn phải trở lại thành Trường An, có một số việc cần tiếp tục lo liệu. Hơn nữa không chỉ là Đại tướng quân muốn cứu Công chúa ra, còn có những người khác cũng mang theo mục đích khác muốn cứu Công chúa. Nhưng Đại tướng quân là thực sự muốn cứu Công chúa. Còn những người khác, bọn họ chỉ muốn khống chế Công chúa mà thôi…Nô tài phải trở về tiếp tục giả vờ là chưa cứu Công chúa ra, bằng không sẽ rất nhanh bại lộ.

- Ta hiểu!

Dương Thấm Nhan gật đầu:

- Ngươi…hết sức phải cẩn thận.

- Cảm ơn điện hạ quan tâm.

Mộc Tam chắp tay, sau đó vô thức nhìn hai người trong xe ngựa. Thiếu phụ vẫn híp mắt ôm cái giỏ trúc, mà thư sinh thì vẫn cúi đầu đọc sách.

- Cáo từ!





Thành Trường An

Khách điếm Tân Duyệt

Tửu Sắc Tài có chút nhàm chán đi qua đi lại trong phòng, lông mày nhíu khá sâu. Y tính toán thời gian, lúc trước tiểu thái giám Mộc Tam đi ra ngoài chưa từng vượt quá hai canh giờ, nhưng hôm nay Mộc Tam đã đi ra ngoài gần một ngày rồi. Cho nên lúc trước y đã phân phó, nếu trước khi trời tối mà Mộc Tam không trở lại, thì mọi người phải chia ra bỏ chạy, không thể tiếp tục lưu lại khách điếm Tân Duyệt nữa.

Nếu chẳng may Mộc Tam bị bắt, y không tin tiểu thái giám đó có thể giữ được miệng.

Tuy nhiên, y không nghĩ tới là Mộc Tam sẽ lừa y mang Công chúa ra ngoài. Y cũng không nghĩ tới, Phương Giải không chỉ phái bọn họ tới Trường An.

Ngay lúc sự kiên nhẫn của y sắp tiêu hao hết, chuẩn bị đi xuống lầu rời khỏi khách điếm Tân Duyện, thì vừa vặn nhìn thấy Mộc Tam có chút tiều tụy tiến vào. Hai người liếc nhau, Tửu Sắc Tài lập tức xoay người đi lên lầu. Trong lòng Mộc Tam hơi khẩn trương, hít sâu một hơi rồi đi lên theo.

- Sao hôm nay lại lâu vậy?

Tửu Sắc Tài hỏi.

- Tiên sinh ngửi xem.

Mộc Tam vươn tay cho Tửu Sắc Tài ngửi:

- Ở trong cống nước thối hai canh giờ mới tìm được cơ hội đi vào. Hôm nay không biết làm sao, thủ vệ trong Sướng Xuân Viên nhiều hơn không ít. Rất khó tìm được cơ hội lẻn vào.

- Việc liên lạc với Công chúa thế nào rồi?

Tửu Sắc Tài lui về phía sau một bước, dường như không ngửi được mùi trên người Mộc Tam.

- Công chúa vẫn không dám cũng không muốn rời khỏi Trường An.

Mộc Tam thở dài nói:

- Công chúa kiên trì muốn Đại tướng quân mang binh tới Trường An. Giờ chúng ta nên làm gì?

- Mẹ nó chứ!

Tửu Sắc Tài không nhịn được mắng một câu:

- Nếu lão tử chui vừa vào đó, thì liền trói nàng mang đi rồi. Tới lúc nào rồi còn bày cái giá của Công chúa?

Đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng hỗn loạn ở đường cái bên ngoài. Tửu Sắc Tài biến sắc, vội vàng đẩy cửa sổ ra nhìn. Chỉ thấy một đội áo giáp quân chừng năm trăm người chạy ngang qua, khiến người đi đường đều sợ tới mức tránh né.

- Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?

Mộc Tam cũng cúi xuống xem.

- Ta cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.

Tửu Sắc Tài thì thào một câu:

- Chúng ta nên đổi địa phương khác. Ta cảm thấy nơi này không được an toàn cho lắm. Trước khi ngươi đến, đã có một đội quân áo giáp đi qua, còn có rất nhiều nha dịch của phủ Trường An. Ta thấy trong đó có mấy cao thủ.

Trong lòng Mộc Tam cả kinh. Lúc y trở lại cố ý đi vòng qua cửa khác để vào thành, cho nên không gặp được quân đội.

Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Mộc Tam cầu nguyện một câu. Cảm giác tim mình cực kỳ nặng nề, nặng tới mức khiến y khó thở.





Lão già đánh xe vung roi tăng tốc xe ngựa. Con ngựa bị đau, hí lên một tiếng liền tung bốn vó chạy như điên. Cách đó không xa chính là sông Mạnh Hà, là một nhánh sông khá lớn trong Kinh Kỳ Đạo. Cũng được coi là một đạo phòng ngự bên ngoài thành Trường An. Tuy con sông không quá rộng, nhưng nước sông chảy xiết. Có một tòa cầu đá được xây dưng trong năm Thái Tông, dù trải qua hơn trăm năm nhưng vẫn chắc chắn.

Lúc xe ngựa sắp tới cầu đá, lão già bỗng nhiên biến sắc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một đám bụi mù đang tới gần.

- May mắn…

Ông ta nói vào trong xe ngựa:

- Phía trước chính là sông Mạnh Hà rồi. Nếu chưa tới đây mà bị đuổi kịp, thì chúng ta muốn thoát thân cũng khó. Chỉ cần bọn chúng phát hiện sớm hơn nửa canh giờ, chúng ta liền chịu khổ.

Ông ta không biết, chính vì một binh lính nhỏ bé không có tiếng tăm gì, mà giúp bọn họ có thời gian nửa ngày để chạy trốn.

- Để ta.

Thiếu phụ đưa cái rổ cho Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan, Dương Thấm Nhan nhận lấy, thiếu phụ cười với nàng:

- Trong phạm vị trăm dặm chỉ có một cây cầu này. Chúng ta vượt qua cầu là ổn rồi. Truy binh muốn vòng qua cầu đá đuổi theo, ít nhất phải mất thêm hai ngày. Thời gian hai ngày đủ cho chúng ta chạy rất xa.

Dương Thấm Nhan gật đầu, lại không nhịn được nghĩ, vì sao truy binh lại phải vòng qua cầu đá?

Sau đó nàng nhìn thấy thiếu phụ nhảy xuống xe ngựa, đợi xe ngựa đi qua cầu, thiếu phụ liền chậm rãi đi lên cầu đá. Mắt thấy truy binh sắp tới nơi, thiếu phụ bỗng nhiên tung một quyền lên cây cầu. Mặt đất tựa hồ bị chấn động, thùng xe ngựa phát ra một thanh âm kẽo kẹt.

Theo sát đó, lấy nắm đấm của thiếu phụ làm trung tâm, vết rạn trên cầu đá lan tràn ra ngoài.

Một giây sau, thân cầu vỡ ầm ầm, những hòn đá thật lớn rơi xuống sông, nước sông văng tung tóe. Thiếu phú thoạt nhìn yếu ớt này, vậy mà nắm đấm lại có lực lượng lớn như vậy. Cây cầu đá bị sụp một bộ phận, thiếu phụ lại lui về phía sau tung một quyền, sau đó cứ thế vừa lui vừa tung quyền. Liên tục bảy quyền, cầu đá cứng rắn sụp toàn bộ.

Dương Thấm Nhan há hốc miệng, không thể tin điều mình đang thấy là sự thật.

- Tuy đã vượt qua, nhưng kế tiếp vẫn còn nguy hiểm.

Thư sinh đọc sách bình thản nói:

- Kiều sụp, quân đội không qua được, nhưng không ngăn được người đại tu hành Cửu Phẩm trở lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.