Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 32: Ở tương lai, ta đã sơ xuất




Mở mắt nhìn một lúc lâu, liền thích ứng với đêm đen. Lúc mặt trời trong lòng của một người lặn xuống, cho dù tắm trong ánh nắng ban ngày cũng không nhìn thấy ánh sáng. Kỳ thực phần lớn mọi người không phải e ngại đêm đen, mà là bọn họ đã không còn hy vọng để mà gửi gắm.

Phương Giải ngồi trên cây cầu hỏng nhìn lên bầu trời, muốn tìm thấy ngôi sao đặc biệt của mình kia.

Phương Giải thích vào ban đêm ngẩng đầu nhìn bầu trời. Không phải vì bầu trời có thứ gì đó đang yên lặng nhìn mình, mà là hắn hy vọng tìm được ngôi sao mà hắn từng tồn tại trên đó. Lịch sử của thế giới này không có giai đoạn nào giống với lịch sử thế giới trước của hắn, cho nên hắn luôn nghĩ hành tinh này không phải là hành tinh mà mình từng sống.

Nếu đúng là vậy, thì mình có thể tìm được nó trong bầu trời sao mênh mông kia không?

Ở hành tinh kia, liệu có người đang nhớ tới hắn không?

Tĩnh dạ tư.

Cầm bầu rượu lên uống một ngụm rồi Phương Giải giơ về hướng mặt trăng.

Mong mạnh khỏe bình an.

Có một số việc không thể vì vui sướng mà quên đi, bởi vì mỗi lúc nhớ tới lại không thể vui vẻ. Lúc còn rất nhỏ, Phương Giải thường xuyên nghe người lớn nói rằng, ngôi sao là ánh mắt của người thân đang nhìn ngươi, chỉ khi ngươi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm mới phát hiện ngôi sao nháy mắt với ngươi. Đó là có người đang nhớ tới ngươi.

Ta nhớ mọi người.

Phương Giải dụi dụi mắt, sau đó mỉm cười với bầu trời. Hắn giống như một kẻ ngu ngốc, tưởng rằng nở nụ cười thì người mà hắn nhớ sẽ nhìn thấy.

Nụ cười này, ngoại trừ bản thân hắn ra chắc không ai hiểu được. Bầu rượu rất nhanh uống cạn, Phương Giải ném bầu rượu xuống sông, giống như ném đi mọi vướng bận trong lòng. Cảm tình với thế giới này không thể thay thế cảm tình với thế giới kia. Có những thứ tình cảm không thể thay thế được.

Dường như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, Hỗn Độn mở mắt nhìn Phương Giải, sau đó dùng cái đầu lớn cọ vào người hắn. Phương Giải vuốt ve đầu Hỗn Độn, nhẹ nhàng nói, mày không biết ta đang nghĩ tới ai, nhưng người mà ta đang nghĩ, nhất định sẽ biết ta đang nghĩ tới họ.

Nhưng, nghĩ thì có tác dụng gì đâu?

Bầu trời vẫn thâm thúy như vậy, giống như một đại dương ngăn cách.

Xa xa truyền tới tiếng sàn sạt rất nhỏ. Phương Giải nhìn sang bờ nam, thu hồi tưởng niệm. Hắn vỗ cổ Hỗn Độn, Hỗn Độn lập tức nhảy đi. Cách đó một dăm, Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc mang theo năm trăm thân binh đang chờ Phương Giải. Bạch sư vừa xuất hiện, bọn họ liền biết thời điểm đã tới.

Mười tinh nhuệ Cấp Sự Doanh đứng dưới chân cầu. Nhờ ánh trăng mà bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng bờ phía nam có không ít người tới gần. Mà người ở bờ phía nam lại không nhìn thấy bọn họ dưới chân cầu. Còn Phương Giải thì vẫn nằm trên bãi cỏ chẳng thèm để ý tới kẻ thù ở bên kia bờ sông. Hắn vẫn nhìn bầu trời, trong mắt dường như muốn nói cái gì đó.

Nhưng những lời này, vĩnh viễn không ai nghe thấy.

Đau đớn không thể nói ra lời, mới thực sự là đau.

Phương Giải nằm ở bãi cỏ, không cần nhìn cũng biết người ở phía nam bờ đang chuẩn bị cái gì. Nghe thanh âm, hẳn là có không ít người mang theo thứ gì đó nặng nề tới bờ sông, sau đó nghe thấy tiếng nước bắn lên. Chỗ này là chỗ hẹp nhất của sông Kim Thủy, chỉ rộng hơn mười mét. Dựng cầu nổi ngầm ở trong lòng sông không phải là việc khó khăn gì. Lúc trước Đại Tùy tấn công Nam Trần, quan viên Công Bộ đi theo. Lúc qua sông Lật chính là sử dụng biện pháp này để qua sông.

Quân đội Nam Trần vốn tưởng rằng quân Tùy sẽ phái người xuống sông đóng cọc dựng cầu nổi, nhưng lại thấy những binh lính hung hãn dẫm lên cầu nổi đã dựng sẵn trong lòng sông, vượt qua mưa tên tấn công.

Cầu nổi lúc đó ngắn nhất cũng phải 100m.

Mà quân đội Nam Yến chỉ cần dựng một cầu nổi ngầm khoảng mấy chục mét là đủ rồi. Người có kỹ năng bơi tốt giữ cầu nổi để cho nó không bị trôi đi. Tiếng nước bì bõm vang lên cách chỗ Phương Giải không xa, sau đó là tiếng thở hổn hển. Hiển nhiên là dựng xong cầu thì cũng mệt muốn chết.

Phương Giải căn bản chẳng nhúng tay vào, vẫn nằm đó nhìn bầu trời. Tinh nhuệ Cấp Sự Doanh phía dưới chân cầu cũng không động đậy. Bọn họ dùng vải quấn quanh đại mạch đao lại, để không cho ánh sáng phát ra ngoài. Bọn họ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn những binh lính Nam Yến dẫm lên cầu nổi qua sông.

Sau đó, Phương Giải nghe thấy thanh âm rất kỳ quái.

Giống như là một cỗ xe ngựa chứa cái gì đó nặng nề đè lên cầu nổi. Nhưng quân đội Nam Yến muốn đánh lén thì mang theo xe ngựa nặng nề làm gì? Hắn nghiêng người nhìn, dưới ánh trăng, quả thực có một cỗ xe ngựa rất kỳ quái đi qua cầu nổi. Có lẽ người khác không nhận ra đó là thứ gì, nhưng Phương Giải vừa nhìn lướt qua cái ánh mắt liền thay đổi.

Mấy người đi theo xe ngựa qua cầu, mặc trang phục khác với quân lính Nam Yến. Bọn họ có thân hình cao lớn, ăn mặc kỳ lạ.

Phương Giải thật không ngờ ở trong thành Khánh Nguyên cũng có vật này.

Số lượng quân đội Nam Yến muốn đánh lén thành Định Viễn thực không ít, nhưng chỉ mang theo một chiếc xe ngựa. Bóng đêm là lá chắn che dấu tâm sự tốt nhất, cũng là lá chắn che dấu bản thân tốt nhất. Phương Giải nằm trên bãi cỏ dưới chân cầu nhưng không ai phát hiện ra hắn. Quân đội Nam Yến bắt đầu tập kết ở bờ sông, mà cỗ xe ngựa kia được kéo tới phía trước đội ngũ.

Có thể nghe thấy những người mặc quần áo khác lạ kia đang thấp giọng nói cái gì đó, nhưng Phương Giải nghe không hiểu.

Tuy nhiên, Phương Giải nghe được trong đó có vài phần dữ tợn.

Cho nên hắn cười cười, trong lòng tự nhủ, tâm tình của ta đang không tốt, các ngươi tới sai thời điểm rồi.





Trong đêm tối.

Hai ánh đao như dải lụa bỗng nhiên xuất hiện, giống như hai tia sét từ trên bầu trời đánh xuống. Hai tinh nhuệ Cấp Sự Doanh bỗng nhiên từ dưới chân cầu nhảy lên, đại mạch đao thoát ra khỏi tấm vải chém vào cầu nổi. Rắc một tiếng, cầu nổi bị thanh đao chém thành lỗ hổng. Không đợi binh lính Nam Yến phản ứng, hơn mười người từ dưới chân cầu lao tới, đại mạch đao vung lên chém xuống. Cầu nổi này không duy trì được lâu liền bị chém đứt.

Cầu nổi lập tức bị dòng nước cuốn đi, binh lính trên cầu la hét, nằm xuống bám vào cầu nổi để không ngã xuống sông. Nhưng phần lớn binh lính vẫn bị biến cố làm cho luống cuống rồi rơi xuống. Bị dòng sông chảy xiết cuốn đi.

Biến cố này tới quá đột ngột, quân đội Nam Yến căn bản không ngờ tới phía dưới cầu lại có người.

Không đợi bọn họ ổn định tinh thần, bỗng nhiên có một ngọn lửa xuất hiện trong đội ngũ của bọn họ. Ngọn lửa xuất hiện đột ngột, sau đó nhanh chóng lan tràn. Không bao lâu, ít nhất có mấy chục người bị ngọn lửa lớn nuốt chửng. HƠn nữa ngọn lửa này cực kỳ quái dị, cho dù là lăn lộn trên đất cũng thể dập tắt được. Binh lính cứu viện chỉ vừa mới tiếp xúc, ngọn lửa giống như có linh tính liền lan tới người bọn họ.

Chỉ một lát, hơn mười người bị cuốn vào ngọn lửa.

Cũng chính vào lúc này, binh lính Nam Yến qua sông mới nhìn thấy trên cây cầu sụp đứng một người mặc áo choàng đen, như hòa vào bóng đêm. Nhưng, vì sao đôi mắt kia lại lạnh lẽo như vậy?

Lúc nhìn thấy người này, binh lính Nam Yến đều có cảm giác như mình bị ác thú theo dõi. Một sợ sự hãi lan tràn cả người, không thể khống chế.

Có chừng hơn một nghìn binh lính Nam Yến qua sông. Còn người phía sau đã bị dòng sông ngăn cách.

Bọn họ trơ mắt nhìn ngọn lửa thiêu cháy, nhưng căn bản không biết lửa từ đâu mà tới.

Sau đó bọn họ thấy một người giống như chim ưng nhảy lên cầu, tay cầm một thanh đao toát ra lửa.

Trong đêm tối, thanh trường đao toát ra lửa kia cực kỳ bắt mắt.

Người kia mang theo thanh đao nóng rực vọt vào đội ngũ của người Nam Yến. Dù là ai cũng không thể lý giải được tâm tình của hắn vào lúc này. Áp lực của tưởng niệm dường như biến thành sát khí. Ma đầu vừa dữ dằn vừa ác nghiệt cuốn những người gần hắn xuống địa ngục. Trường đao chấn động, ngọn lửa trên trường đao lan ra ngoài ba mét. Thoạt nhìn giống như hắn đang cầm một con rồng lửa dài ba mét.

Hỏa đao quét ngang, mười mấy người bị chém đứt, rồi bị ngọn lửa nuốt chửng.

Phương Giải giống như phát điên, vung hỏa đao xông vào quân đội Nam Yến. Hễ là binh lính Nam Yến ngăn cản trước mặt hắn, bất kể chống cự hay quay đầu bỏ chạy, không ai thoát khỏi lưỡi đao của hắn. Có mười mấy quan quân có tu vị không tầm thường xông tới. Nhưng vừa mới đối mặt đã bị hỏa đao đưa xuống địa ngục.

Thi thể ngày môt nhiều dưới thân đao, mà ngọn lửa trên đao vẫn chưa bị dập tắt.

- Dường như Đại tướng quân có chút không đúng.

Xuân Cô mang theo chín tinh nhuệ Cấp Sự Doanh tạo thành trận hình xông vào đám người chém giết. Nàng nhìn Đại tướng quân như nhập ma, trong lòng không khỏi e ngại. Đêm nay Phương Giải như biến thành một người khác, phát tiết hết sự thô bạo và áp lực trong lòng.

Hỏa đao dài ba mét, mỗi lần chém ngang là có một đám người ngã xuống.

Một binh lính Nam Yến sợ hãi chạy về phía sau. Nhưng sau lưng bị mũi đao quét một cái, phần hông bị đứt đôi, nửa người dưới mới chạy được hai bước thì phần trên đã rơi xuống. Máu me nội tạng lập tức rơi ra ngoài, rồi nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng phát ra mùi khét lẹt.

- Quả a!

Cũng không biết là ai hô lên như vậy, binh khí vứt xuống quay đầu bỏ chạy. Quân đội Nam Yến vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, cho nên thấy người chạy trốn cũng chạy trốn theo.

- Tới đó mau, hình như Đại tướng quân bị máu làm cho nhiễu loạn tâm thần rồi.

Xuân Cô kêu lên một tiếng, mang theo Cấp Sự Doanh di chuyển về hướng của Phương Giải. Trên chiến trường, thường xuyên có người bị giết chóc làm cho tâm thần rối loạn, chỉ biết không ngừng giết chóc, cuối cùng kiệt sức mà chết hoặc là thần trí không thể khôi phục. Nếu không được người khác đánh thức trạng thái đó, thì về già dù còn sống coi như tàn phế.

Nhưng Phương Giải biết, bản thân mình căn bản không bị giết chóc làm cho mê muội.

Hắn chỉ là…đau khổ mà thôi.





Có tiếng đoàng đoàng đằng xa truyền tới. Đó là thanh âm chỉ có súng lửa mới có. Trong đêm khuya, vài tia sáng lao tới chỗ Phương Giải nhanh như chớp. Viên đạn bay theo một hướng thẳng tắp. Phương Giải di chuyển hỏa đao, mấy viên đạn bằng chì lập tức bay ra ngoài, bắn chết mấy binh lính Nam Yến gần đó.

Phương Giải thấy chỗ phát ra ánh lửa, hai chân đạp một cái, cả người giống như pháo bắn tới, sau đó dừng lại trước mặt mấy người nước ngoài. Trong ánh mắt hoảng sợ của người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, Phương Giải tung một đao chém đứt đôi hai người. Hai người này bốc cháy rồi lăn lộn trong đêm đen, nhìn rất rõ ràng.

Còn lại ba, bốn người nước ngoài như nhìn thấy ma quỷ, đồng thời gào lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Vừa lúc đó, tiếng vó ngựa xa truyền tới.

Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc mang theo kỵ binh tới.





Quân đội Nam Yến ở bên kia bờ sông không dám bắn tên. Bởi vì bắn tên sẽ bắt chết đồng bạn của bọn họ. Bọn họ trơ mắt nhìn thân ảnh sáng rực qua lại trong đội ngũ, không ai có thể ngăn cản. Lúc nhìn thấy kỵ binh từ đằng xa chạy tới, quân đội Nam Yến ở bờ nam đành phải rút đi. Bởi vì bọn họ đều biết, đồng bạn của mình ở bên kia sông đã không cứu được nữa rồi.

Phương Giải thu hồi ngọn lửa trên Triều Lộ đao, có chút mệt mỏi ngồi xuống cây cầu.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, vẫn không tìm thấy ngôi sao kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.