Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 30: Ở tương lai, ta lại giết người




Đoạn dựng cầu là đoạn sông hẹp nhất, chừng mười sáu, mười bảy mét. Càng đi xuống thượng du lòng sông càng rộng, chỗ rộng nhất cũng phải hơn một dặm. Cầu đá này nghe nói được dựng lúc Đại Thương dựng nước, đã trải qua mấy trăm năm rồi. Nếu không phải quân đội Nam Yến phá hỏng nó, thì nó đã có thể tồn tại thêm mấy trăm năm nữa. Phương Giải chưa bao giờ coi thường trí tuệ của cổ nhân. Cầu đá này được xây dựng khéo còn chắc chắn hơn một số công trình ở thời hiện đại.

Thấy có quân Tùy đi ra từ thành Định Viễn, quân đội Nam Yến như lâm vào đại địch. Tướng quân lãnh binh lập tức bày trận ở bên kia sông, khẩn trương nhìn sang. Lòng sông chỉ rộng có vài chục mét mà thôi, nên có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của người phía đối diện. Tướng quân Nam Yến này liếc mắt có thể nhận ra những người này không phải là biên quân của thành Định Viễn. Đội kỵ binh hơn trăm người này, mỗi người đều dũng mãnh lạnh lùng, sát khí tỏa ra dù cách một con sông vẫn khiến người ta rét run.

Mà nam tử trẻ tuổi mặc áo đen ngồi khoanh chân trên con sư tử màu trắng cao lớn kia, càng khiến cho tướng quân Nam Yến hoảng sợ. Gần như trong nháy mắt, y liền đoán được thân phận của đối phương.

Bạch sư áo bào đen.

Không phải là Đại tướng quân Phương Giải của Hắc Kỳ Quân ra thì còn là ai?

Cái tên Phương Giải, ở trong quân đội Nam Yến, chẳng khác nào tên của một Ác Ma.

Y khẩn trương nhìn Phương Giải, e sợ đối phương có hành động gì đó. Đám binh lính Nam Yến cũng như vậy, liên nỏ đã lắp tên, cung cứng đã căng dây. Nhìn vẻ mặt của bọn họ có thể thấy được bọn họ đang sợ hãi. Phương Giải không nhịn được cười. Năm đó ở thành Phan Cố mình chỉ là một biên quân nho nhỏ, lúc đó mọi người ở thành Phan Cố đều biết cái tên Phương Giải, nhưng ra ngoài Phan Cố, ai biết tới hắn?

Hiện tại, chỉ cần hắn xuất hiện ở trước mặt kẻ thù, liền khiến cho kẻ thù sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thậm chí, chỉ là cái tên của hắn thôi cũng đủ để khiến rất nhiều người hoảng sợ.

- Hắc, vị đối diện kia!

Tướng quân Nam Yến đang run rẩy trong lòng, chợt nghe phía đối diện truyền tới tiếng gọi, y sợ tới mức vô thức run lên một cái, suýt nữa ngã từ lưng ngựa xuống. Thần kinh của y vốn đang kéo căng, Phương Giải lại bỗng nhiên gọi một tiếng, khiến y suýt nữa vỡ mật.

Phương Giải ngồi khoanh chân trên lưng bạch sư, mỉm cười nhếch cằm lên hỏi:

- Ta hỏi ngươi, ngươi biết ta là ai không?

- Có…Phương tướng quân.

Tướng quân Nam Yến nuốt nước bọt, sợ hãi đáp.

- Hỏi lại ngươi, nếu ta suất quân qua sông, các ngươi có ra khỏi thành nghênh đón không?

Phương Giải cười hỏi.

Bàn tay nắm dây cương của tướng quân Nam Yến đã đổ đầy mồ hôi. Y vô thức kéo ngựa lui về phía sau một bước:

- Đương…đương nhiên là muốn cản lại. Thân là quân nhận, nhiệm vụ là phải giữ gìn đất đai, mở rộng biên cương, sao có thể chưa chiến…chưa chiến đã bỏ chạy được?

- Nói rất hay.

Phương Giải gật đầu, nhảy xuống lưng bạch sư chậm rãi đi tới cây cầu hỏng, nhìn tướng quân Nam Yến, hỏi:

- Người Nam Yến các ngươi nói gì về ta?

Quân đội Nam Yến chỉnh tề lui về phía sau vài mét, có binh lính bắt đầu giục ngựa.

Tướng quân Nam Yến há hốc miệng, không dám trả lời.

Đúng lúc này, Phương Giải bỗng nhún chân một cái, lập tức xuất hiện ở trước ngựa của tướng quân Nam Yến. Chiến mã sợ tới mức xì lên một tiếng, móng trước giơ cao lên, khiến tướng quân Nam Yến ngã xuống ngựa. Phương Giải tùy tiện phất tay, chiến mã bị quét sang một bên. Binh lính Nam Yến ở phía sau nhất thời không kịp phản ứng. Đợi lấy lại tinh thần thì không ai dám rút đao.

- Trở về nói với tướng bảo vệ thành Khánh Nguyên là Phó Chính Nam rằng, ta cho các ngươi năm ngày để mở cửa thành đầu hàng. Bằng không sẽ giết tất cả những người mặc áo giáp cầm binh khí trong thành Khánh Nguyên.

Phương Giải cúi xuống nhìn khuôn mặt của tướng quân Nam Yến đã bị dọa tới trắng bệch, chậm rãi nói:

- Dựa vào địa hình hiểm yếu để chống lại, giết. Trợ giúp thủ thành, giết. Mặc quan phục, giết. Kích động dân chúng, giết. Mang theo binh khí, giết. Nhớ kỹ chưa?

Tướng quân Nam Yến mang theo 500 kỵ binh đi tuần tra thấy mình thật quá xui xẻo, cho nên mới gặp phải sát tinh trong truyền thuyết là Phương Giải. Trận chiến thu phục Bình Thương Đạo của Phương Giải mới qua không lâu, bất kể là người Nam Yến hay là người Hột đều không quên trận giết chóc đầy máu tanh kia. Trong lòng binh lính Nam Yến, cái tên Phương Giải vẫn còn mang theo mùi máu tươi.

Không ai biết vì sao cái tên này lại có lòng dạ cứng rắn lạnh lùng như vậy. Người Nam Yến cũng tốt, người Hột cũng tốt, đầu hàng hay không đầu hàng, đều bị giết hết.

Số binh lính Nam Yến bị giết có trên sáu vạn ngươi. Con số này nghe có vẻ không lớn cho lắm, nhưng phải biết rằng số lượng quân đội mà Nam Yến mang theo tiến vào Bình Thương Đạo cũng chỉ có không quá tám vạn người. Ngoại trừ hai vạn người tới tiếp viện về sau may mắn thoát khỏi, những binh lính nhiễm máu dân chúng trên tay cơ hồ đều không ai chạy thoát.

Về phần người Hột, trận giết chóc ở bên ngoài Ung Châu, quân đội được xưng là trăm vạn của người Hột đã bị giết hơn sáu mươi vạn.

Để chôn cất thi thể, dù đã phát động dân chúng toàn thành Ung Châu, thì cũng phải mất mười ngày mới hoàn thành.

Mà lúc tướng quân Nam Yến này mang theo kỵ binh tuần tra trở về, không ngờ tên sát thần kia cũng đi theo bọn họ. Vì thế y cảm thấy bản thân cực kỳ xui xwor. Bọn họ cưỡi ngựa chạy như điên về phía trước, người kia vẫn đi theo sau, không làm cách nào thoát được.

Khoảng cách từ sông Kim Thủy tới thành Khánh Nguyên chừng sáu, bảy dặm. Đội kỵ binh Nam Yến này bị một người đi theo nhưng không dám bảo quân coi giữ mở cửa thành để bọn họ đi vào, đành phải chạy vòng qua cửa nam. May mà Phương Giải không tiếp tục đi theo y, bằng không tướng quân Nam Yến này chỉ muốn rút đao tự sát cho xong.

Phương Giải dừng lại cách thành Khánh Nguyên chừng 50m, ngẩng đầu nhìn quân Nam Yến coi giữ trên thành, chẳng hề quan tâm tới cung nỏ trong tay đối phương. Hắn cứ nhìn như vậy, không hề kiêng kỵ, khiến cho tất cả mọi người trên thành đều cảm thấy nhục nhã.

Một người đứng ở ngoài thành, mấy trăm kỵ binh phải đi đường vòng, không dám hô mở cửa thành. Quân coi giữ trên tường thành đề phòng nghiêm ngặt, nhưng không ai dám thả dây cung ra.

Phương Giải nhìn một lát, đã đại khái nắm rõ bố trí của thành Khánh Nguyên cùng với những trang thiết bị bố trí trên thành. Không thể không nói, một tướng phòng giữ tiêu chuẩn chỉ cần không buông lỏng việc trông coi thành, thì có thể bố trí một tòa thành lớn thành một cái thùng sắt. Dùng hết những thứ có thể dùng tới, thành trì liền biến thành một con nhím thật lớn, khiến dã thú có cảm giác không biết phải đánh vào đâu.

Muốn đánh hạ một tòa thành như vậy, nếu dựa vào mạng người để đánh, thì dù đánh hết binh lính Hắc Kỳ Quân cũng không hạ được thành.

Càng quan sát, lông mày của Phương Giải càng nhíu lại. Xung phong hãm trận, chiến trường giêt địch, nếu một tướng quân không có đủ dũng khí và trí tuệ thì rất khó chiến thắng. Nhưng thủ thành…chỉ cần làm những điều mình nên làm, rồi chờ đợi đối phương tới công thành là đủ. Chiến đấu bình nguyên thì có thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn. Nhưng còn thủ thành thì phải xem vào ý trời.

Có thể nói, đây là cuộc chiến công thành đầu tiên từ khi Phương Giải lãnh binh. Bày trước mặt hắn không phải là một tòa thành nhỏ, mà là một tòa thành cao lớn chắc chắn, có binh lực sung túc. Mặc dù dùng tới xe ném đá, thì cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn lên tòa thành này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.