Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 408




Lãnh Phong Lam cùng Lục Vũ Hạo không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, Lục Vũ Hạo ngầm hiểu – nơi đây không nên ở lâu, rời đi trước mắt là quan trọng nhất. Vì thế hắn đưa tay trên đầu bóng đen, nhẹ nhàng vung lên, bóng đen liền bất tỉnh……

Ba–!

Thanh âm đồ sứ rơi xuống đất, vết nước lan tỏa, lưu lại một căn phòng tĩnh lặng.

Kim Thành hai tay ôm bụng, cắn môi, thân mình run nhè nhẹ, tựa hồ là giận dữ. Quỳ phía dưới là mấy đại thần, trong đó đích thực có Đỗ Thừa tướng!

Đỗ Thừa Tướng quỳ dưới kia cũng không nói một câu, đại khí cũng không dám xuất.

” Ngươi nói…… Quả nhiên là Hoàng đế tự mình hạ lệnh nghiêm ngặt điều tra nguyên nhân Tề đại nhân bị hại?” Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Thành trắng bệch, hai lông mày nhăn lại méo mó lẫn lỗn sát ý với cừu hận.

Tề đại nhân này vốn là Binh Bộ Thị Lang, hai năm trước mới nhậm chức liền được trọng dung, nhưng Đia Hỏa quốc cùng Thủy Nguyệt lại đối Thiên Phong phát động công kích. Chiến sự mặc dù đã dẹp yên, nhưng Binh Bộ Thị Lang lại mất tích. Xem Kim Thành đích thực rất khẩn trương, nên rõ ràng có sơ hở. Huống chi rõ ràng là mất tích, Kim Thành lại nói bị hại, xem ra hung thủ là ai tự nhiên không cần nói cũng biết.

Đỗ Thừa tướng thấy thời cơ tựa hồ đã chín muồi, cung kính nói,” Hồi bẩm nương nương, thần được bệ hạ đặc biệt hạ lệnh nghiêm ngặt điều tra.”

” Hừ, một nửa đại thần trong triều đều theo ta, hắn tra làm sao được. Huống chi nhóm đại thần biết nội tình có thể đếm được trên đầu ngón tay, không cần thần hồn nát thần tính như vậy. Thế nhưng tựa hồ Hoàng thượng có cảnh giác.” Kim Thành ánh mắt trở nên kiên quyết. “Đúng rồi, Lý Sướng còn chưa trở về sao? Trước giwof Ngọ chưa trở lại ngươi liền giết người diệt khẩu. Ta không tin hắn có thể vứt bỏ thân nhân mà không để ý.”

” Thần minh bạch. Không còn chuyện gì nữa thần xin phép cáo lui.” Đỗ Thừa tướng xoay người lui về phía sau, Kim Thành khoát khoát tay. Thừa tướng thân ảnh chỉ chốc lát liền biến mất hoàn toàn, không thấy nữa.

Lúc này, cung nữ Tiểu Tú tối hôm qua thắp đèn đi gặp bóng đen kia xuất hiện, cung kính nói, ” Chủ tử còn có phân phó gì?”

” A, đương nhiên, đến Xích Phượng Cung thông báo. Liền nói Minh phi có việc muốn cùng Hoàng hậu nương nương thương thảo, thỉnh hắn nhất định phải gặp.”

Đây là Lục Vũ Hạo lần đầu tiên nhìn thấy ” Phụ thân” bằng xương bằng thịt.

Hắn tại 21 thế kỷ không có phụ thân, từ lúc sinh ra, bên người chỉ có một mẫu thân *** thần bất ổn. Thời điểm không phát bệnh mẫu thân đều là thực bình tĩnh, một câu cũng không nói, lúc phát bệnh sẽ đối chính mình rống lớn. Khi nhỏ hắn nghe không hiểu, sau này nghe liền hiểu. Chờ hắn nghe hiểu, hắn đã bị người thân tống vào Cô nhi viện.

Tình cảm cha con thứ này với Lục Vũ Hạo mà nói thực sự rất lạ lẫm.

Cho nên hắn thấy nam nhân trước mắt so với mình cùng đệ đệ Lục Tiểu Mục bộ dạng cực kỳ giống, cho nên người kia đích thực là Tiêu Dao Vương. Hắn ngũ quan chính phái, trên trán toát ra một cỗ ngạo khí. Người nay nhìn qua thực giống một cao nhân ẩn cư thế ngoại, đều không có cảm giác áp bách vương giả giống như Lãnh Phong Lam. Hắn là hảo hảo ngạc nhiên mình có đích thực là thân sinh nhi tử, tướng mạo xem ra kém nhiều lắm, bất quá cũng chưa nhìn qua “Mẹ ruột” của mình.

Bên này, Lãnh Phong Lam cùng Lục Vũ Hạo hai người đứng cùng nhau, Lục Thuấn Hành đứng đối diện. Đáng tiếc ba người đều không nói gì, cho đến khi Lãnh Lam từ phòng ngoài chạy vào, vẻ mặt vui vẻ nhào vào lòng Lục Thuấn Hành, khuôn mặt nho nhỏ cười tươi như hoa,” Lục bá bá hảo!”

” A a, tiểu Lam nhi lớn a, đã mười tuổi rồi.” Lục Thuấn Hành yêu thương xoa xoa đầu Lãnh Lam.

” Ân ân, A? Tiểu Mục đâu?” Đôi mắt nhỏ đảo quanh bốn phía, không có tìm được người mình muốn, ngữ khí đã khó nén đích thương tâm.

” Hắn còn có việc, tạm thời không đến.”

” Ngươi chính là cha ta……” Lục Vũ Hạo vừa nhìn thấy một màn ôn nhu khóe mắt liền có chút ướt át. Hắn thực khát vọng có một thân nhân, có một bàn tay to lớn thô ráp mà ấm áp có thể giúp hắn lau đi nước mắt. Khát khao được giống như Lãnh Lam nhào vào trong ngực người thân mà làm nũng……

Lục Thuấn Hành nghe vậy giương mắt,” Tiểu Hạo, từ trên tường thành ngã xuống về sau cơ hồ không si ngốc.” Lục Vũ Hạo cuối cùng thấy lời này của Lục Thuấn Hành là ý tại ngôn ngoại(ý ở ngoài lời). Lời này làm hi vọng mong manh mới mọc lên trong lòng hắn lập tức tan biến.

“……” Lục Vũ Hạo thấy có ngạnh tại yết hầu, sau nửa ngày phát không ra thanh âm.

Lục Thuấn Hành tựa hồ không có ý cùng Lục Vũ Hạo tiếp tục nói, quay mặt nhìn về phía Lãnh Phong Lam, cười nói,” Ngươi a, luôn xảy ra chuyện mới nghĩ đến sư phụ. Ta nói, lần này lại làm sao vậy? Sư phụ ta ngay cả bảo bối nhi tử cũng đem cho ngươi.”

” Sư phụ…… Đồ nhi……” Lãnh Phong Lam đối Lục Thuấn Hành là cực kỳ tôn kính, cho nên nhất thời nói không nên lời. Lục Thuấn Hành ngưng cười nói,” Mà thôi, không nói những chuyện này. Sa Trầm Thanh đã hành động.”

Hắc hắc hắc! Hắn có vẻ như nghe ra một cái tên! Thù bắt cóc này sao có thể không báo? Hừ!

Lục Vũ Hạo lập tức nhìn về phía Lục Thuấn Hành, chăm chú nghe.

” Lần này chỉ sợ không đơn giản như lần trước. Kim Thành tiến cung cũng đã lâu, chỉ sợ căn cơ đã lớn, Thủy Nguyệt quốc dám đem công chúa đặt ở trong này có thể thấy được chúng đã đối với Thiên Phong uy hiếp, đối sách cũng đã có, huống chi Thái hậu từ trước uy đã rất lớn, không thể không phòng. Mà Địa Hỏa quốc vừa mới công chiếm Tuyết quốc, mùa đông sắp đến……” Lục Thuấn Hành nói đạo lý rõ ràng, chỉ nghe cũng khiến Lục Vũ Hạo trong đáy lòng kính nể – hắn còn không nghĩ đến nhiều như vậy! Trách không được…… Trách không được…… Người kia không chỉ có tiền, còn khiến Lãnh Phong Lam kính cẩn lễ phép đến cái dạng này – cao thủ!

” Năm nay pháo trúc thanh e sợ rằng rất lớn.” Lãnh Phong Lam lãnh tuấn mi nhãn nhíu lại, ngữ khí phá lệ nghiêm túc.

Lục Vũ Hạo mới đầu là nhìn hai người, kết quả là hắn chú ý tới Lãnh Lam tựa hồ nghe rất chăm chú – hắn ra vẻ thực sự rất hiểu biết, tiểu quỷ này!

” Không thể né tránh sao?” Lục Vũ Hạo quay đầu đối với hai người hỏi.

Quay về phía hắn, Lục Thuấn Hành bất đắc dĩ mà cười nhạt,” Vậy giang sơn nhan sắc là cái gì?”

Ngoài phòng mặt trời đã ngả về tây, đỏ tươi như máu……

” A…… Bệ hạ…… Không cần ngô! A…… Nơi đây, a…… A, a ân…… Ân ngô……”

Chân nhỏ trắng muốt *** tế bị nam nhân tách ra, trên đùi là những hồng ngân thô bạo, nam nhân cường tráng thắt lưng không ngừng tiến công, giường lớn cứ theo tần suất mà lắc lư, không ngừng cùng rên rỉ hợp thành nhịp điệu. Thiếu niên kia thanh âm ngây ngô, có lẽ tuổi còn rất nhỏ.

Ước chừng quá nửa canh giờ, nam nhân rời khỏi thân thể thiếu niên, liền có thị nữ xinh đẹp tiến đến lau chùi thay y phục, nam nhân cũng không đối với người trên giường lưu luyến. Trên giường thiếu niên con mắt ngập nước, kiềm chế, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cũng không dám nói một câu giữ y lại.

Hắn biết chính mình không đủ tư cách, không đủ!

Một thị vệ đi tới báo cáo,” Khởi bẩm bệ hạ, Thiên Phong quốc trinh sát số 3 báo.”

Nam nhân ngạo nghễ vung tóc, hé ra gương mắt cực kỳ xinh đẹp, kia đúng là cẩm ý công tử kẻ bắt cóc Lục Vũ Hạo – Địa Hỏa quốc quốc chủ Sa Trầm Thanh,” Như thế nào, chỉ là ‘báo’? Lục Vũ Hạo còn chưa tới tay? Kia Lục Tiểu Mục sao rồi?”

” Hồi bệ hạ, Lục Tiểu Mục bị Thủy Nguyệt chặt chẽ theo dõi, người của chúng ta không thể vào được. Thiên Phong quốc Xích Phượng Cung tăng cường cảnh giới, ta chờ lại không thể rút dây động rừng……”

Thị vệ run rẩy còn chưa nói xong, Sa Trầm Thanh đã cất cao giọng,” Nga, Lãnh Phong Lam phải bảo vệ Lục Vũ Hạo? Kì lạ. Trẫm lần đầu tiên thấy hắn đối với một nam nhân có hứng thú như vậy. Thủy Nguyệt Hàm chính là so với Lục Vũ Hạo xinh đẹp hơn nhiều, xem ra ngày đó dám nhìn trẫm như vậy quả nhiên tiểu lộc(con nai nhỏ) si ngốc kia còn che dấu chân tướng a. Cáp…… Hảo, hảo hảo một Lục Vũ Hạo……”

Thị vệ chú ý tới thiếu niên trên giường thiếu niên, hỏi,” Bệ hạ, Lâm Tư Nguyên ta mang đi xuống?”

Sa Trầm Thanh hướng trên giường liếc mắt, nhưng trong khoảnh khắc liền thay đổi thần tình, cười nói,” Không, cứ lưu hắn lại đi.”

Lâm Tư Nguyên mồ hôi chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khó hiểu, sợ hãi muốn xuống dưới gường, Sa Trầm Thanh cười,” Lưu lại ngươi là bởi vì trẫm phát hiện ra một thứ thú vị. Ánh mắt của ngươi, thực giống hắn, rõ ràng sợ hãi, lại muốn bày ra bộ dạng không phục……”

Sa Trầm Thanh quay lại, mắt phượng hướng tới thị vệ đợi mệnh nói,” Truyền lệnh, bí mật chuẩn bị binh mã, thời khắc đợi mệnh.”

” Tuân chỉ.”

Trên giường Lâm Tư Nguyên nhìn thấy thị vệ đi càng ngày càng xa, có chút sợ, còn chưa kịp bình phục tâm tình, Sa Trầm Thanh một cước đá hắn xuống giường, lạnh lùng nói,” Trẫm…… Còn không có nói qua, người hầu có thể ngủ trên giường quân vương sao?”

Nguy hiểm như vậy, lạnh lùng như vậy. Lâm Tư Nguyên chỉ cảm thấy không thể kiểm soát được đôi chân của mình lúc này. Hắn cẩn thận ôm chặt lấy thân thể chịu đủ mọi xâm phạm của mình, hồng hồng tím tím một mảnh. Hắn không nói gì, chỉ chảy mồ hôi lạnh quỳ trên mặt đất.

” A.” Sa Trầm Thanh thích người khác thuận theo hắn, tỷ như vậy.

Nghe thấy Sa Trầm Thanh tựa hồ cười, Lâm Tư Nguyên không ngẩng đầu nhìn, chỉ càng gắt gao bám trụ thân mình, hắn run rẩy, nơi phía sau kia nhức nhối đau buốt, không thể thốt lên lời.

Hắn sai lầm rồi! Sa Trầm Thanh đã không còn là Tam hoàng tử năm năm trước, đều không Tam hoàng tử cứu giúp hắn muốn hắn ở bên.

Cáp, đều thay đổi. Lúc nhỏ lạc mất ca ca, bởi vì phụ mẫu đem bán hắn vào cung lấy tiền. Đốc công (quản đốc) lúc nào cũng ngược đãi hắn, bởi vì dáng người thấp bé nên luôn bị khi dễ. Nhưng hắn biết những điều này mới chỉ là khởi đầu, a, ông trời thực không công bằng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.