Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 34




Thực hiện đúng lời hứa đã nói hôm trước, vào buổi tối ánh nắng đã chừng như dịu đi, sau khi xin phép má Năm thì Khởi My và Khánh trên chiếc xe đạp nhỏ bé của cô cùng đi chơi.Nói đi chơi nhưng Khánh chẳng hề hé răng nửa lời rằng cả hai sẽ đi đâu mặc cho Khởi My réo đến khản cổ, lúc thì năn nỉ, lúc thì hù doạ nhưng tuyệt nhiên chỉ nhận lại là sự im lặng hoặc trả lời theo kiểu có lệ như:

-Lát thế nào cũng đến mà, có cần phải gấp gáp thế đâu nào?

Nghe thế Khởi My mới chịu ngồi im chứ nếu không thì nguy cơ bị tra hỏi sẽ lại tiếp diễn với Khánh.Thấy Khởi My chịu ngồi im cậu mỉm cười hài lòng rồi tiếp tục “công việc” của mình là đi đến nơi “bí mật”…

Tưởng chừng như nơi “bí mật” đó khá là “bí hiểm” nhưng hoá ra chỉ là khu chợ đêm Long Khánh.Nếu theo Khánh đó là bí mật thì thật là buồn cười,Khởi My khi nhác thấy khu chợ thì đơn thuần chỉ nghĩ là lướt qua thôi ai ngờ anh chàng lại cho xe thẳng vào bãi giữ gần đó rồi “ra lệnh” rất tự nhiên:

-Xuống xe đi!

Khởi My cứ tưởng mình nghe nhầm nên vẫn trơ mắt nhìn Khánh khiến Khánh buột phải nhắc thêm một lần nữa:

-Xuống xe đi!

-Xuống ngay tại chỗ này á?

-Ừ, chứ chỗ nào nữa?

-Chỗ này là chỗ bí mật á?

-Ừm, chúng ta chỉ….

Không để Khánh nói hết câu Khởi My đã “đầu hàng” cơn cười của mình vô điều kiện, cô bước xuống xe nhanh chóng rồi ôm bụng cười sặc sụa.Ai đời chợ Long Khánh đường đường nổi tiếng thế này mà lại bảo là nơi “bí mật”, thật quá tức cười mà…

Thấy ai kia cứ cười như vừa “trốn trại”, Khánh nơm nớp nhìn người đi đường xem người ta có “gộp” Khánh vào chung phòng với con nhóc này không.Khi đã chắc là không ai để ý đến hành động khác người, Khánh mới cúi người hỏi nhỏ:

-Có chuyện gì mà cười ghê thế?

Thấy mặt Khánh ngơ ngác đến tội càng kích thích dây thần kinh cười của Khởi My nhưng chắc có lẽ vì quá mệt nên không còn sức để cười sặc sụa nên cô chỉ giữ nguyên nụ cười trên môi…

-Trời ơi, có phải Khánh sinh ra ở đây không vậy? Chợ Long Khánh mà bí mật hả?

Nghe Khởi My nói thế Khánh mới ngộ ra vấn đề, và khi đã hiểu lý do tại sao cái con người kia cười thì cậu lại muốn cốc cốc cốc người đó.Ai đời Khánh chưa nói hết câu đã cười như chưa từng được cười thế.Tất nhiên là có cho vàng Khánh cũng không muốn (thật ra là không dám) gây “tổn thương” cho Khởi My, cậu chỉ nhếch mép một cái rồi chậm rãi nói:

-Tất nhiên là ở đây không phải nơi bí mật.Đó là do ai kia lo làm chuyện “không được bình thường” mà không để tôi nói hết câu thôi…

Rõ ràng câu nói này có sức sát thương hơn cả cái cốc đầu trong ý định của Khánh.Bằng chứng là vừa dứt câu Khởi My đã nhảy nhổm:

-Nè nè, Khánh nói ai không bình thường hả?

-Ở đây có hai người chắc tôi nói ma đấy! – Khánh nhếch môi cái nữa rồi quay lưng đi vào phía chợ lúc này cũng đã khá đông mặc cho sau lưng tiếng chí choé không ngừng vang lên cộng với tiếng chạy bình bịch theo sau.

Khu chợ đêm Long Khánh là một địa điểm rất quen thuộc đối với những bạn trẻ ở đây và cũng là lý tưởng cho những du khách mỗi khi có dịp viếng thăm mảnh đất này. Với đủ loại thức ăn đường phố được bày bán rất đa dạng và phong phú, chắc hẳn không ai mà không thể không ghé vào để thưởng thức vị ngọt lịm của trái cây bốn mùa, vị đậm đà của nước mắm cộng với vị béo ngậy ở món dế cơm chiên nước mắm...Dĩ nhiên đối với Khởi My nó còn quen thuộc hơn gấp bội, cô cùng Mun không biết đã đến đây biết bao nhiêu lần.Nhưng hôm nay có vẻ cô không mặn mà lắm với việc được có mặt ở đây, cô đang thắc mắc…Phải! Khởi My đang thắc mắc cái nơi bí mật mà Khánh nói là gì?Cái tên Khánh đáng ghét cứ nhởn nha nhởn nhơ đi trước càng khiến Khởi My thêm bực bội…

-Nè, rốt cuộc là bao giờ chúng ta mới đến nơi bí mật đây? – Khởi My vừa đi theo sau lưng Khánh vừa không ngừng hỏi.

Để trả lời cho câu hỏi đó, Khánh lẳng lặng đi vào quầy xiên que mua chút gì đó. Lát sau cậu đem ra trên tay lỉnh kỉnh những xiên cá viên, bò viên, xúc xích. Đưa Khởi My một xiên xúc xích to ơi là to, Khánh mới nhếch môi nói:

-Ăn chút gì đó đi rồi đi…

Dĩ nhiên là với thức ăn từ trên trời rơi xuống như thế Khởi My không dại gì mà bỏ lỡ. Cô cười tít mắt rồi “xử đẹp” xiên này đến xiên khác còn Khánh thì chỉ im lặng đáp ứng “nhu cầu” khi trên tay Khởi My chỉ còn lại chiếc xiên tre bé bé xinh xinh nhưng… không ăn được…

Ăn nốt viên cá cuối cùng thì ngôi chợ cũng đã dần xa, Khởi My vứt vội chiếc xiên tre vào thùng rác ven đường rồi hỏi:

-Ta đang đi đến nơi bí mật đó sao?

Khánh nghe hỏi không nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ…

-Thế nơi đó là nơi như thế nào? Có đẹp không? – Lại tiếp tục thắc mắc và tất nhiên là Khởi My phải hỏi cho thoả mãn…

Lại nhận được một cái gật đầu nhẹ từ đối phương, Khởi My bực tức gắt lên:

-Nè tên kia, bộ bị câm đột xuất hả?

Bỏ ngoài tai cái “tần số” cực đại kia, Khánh vẫn thong thả bước về phía trước, bước về phía một ngọn đồi (hay nói đúng hơn là một mô đất cao) với phủ xung quanh một thảm cỏ xanh mướt…

-Đẹp quá! – Khởi My reo lên, ánh mắt thích thú nhìn ngắm cái khung cảnh trước mặt từ trước giờ cô chưa từng được ngắm và Khởi My cũng chưa từng nghĩ rằng mình lại đang sống gần một nơi “tuyệt vời” đến như vậy…

Chạy nhanh đến với gốc cây ở giữa “thiên đường”, Khởi My thong thả ngồi xuống bên cạnh Khánh đã ngồi đó từ bao giờ.Cô quay sang nhoẻn miệng cười:

-Ra đây là nơi bí mật của Khánh. Cảm ơn nhé!

-Vì chuyện gì? – Khánh khẽ cười…

-Vì đã đưa tôi đến nơi đây… Thực sự tôi không nghĩ rằng lại có một nơi như thế này đâu

-Cảm thấy thế nào?

Khởi My không trả lời ngay mà đứng dậy vươn vai hít một hơi thật sâu…

-Thoải mái, không khí trong lành, đem lại cho tôi cảm giác bình yên và… nó rất đẹp…

Khánh cũng mỉm cười đứng dậy kế bên. Cậu nói với giọng đầy tự hào:

-Ngày đó lúc tôi còn nhỏ xíu, tôi cùng mẹ đi chợ nhưng mãi tò mò ham chơi nên đi lạc đến đây. Lúc đó tôi sợ lắm, cứ ngồi một góc trên đây mà khóc thôi. Mãi đến gần chiều tôi mới được mẹ tìm thấy, kết quả là bị một trận tơi bời... Nhưng mà nhờ đó, tôi mới phát hiện ra nơi đây…

Ngừng lại một chút, Khánh chỉ vào gốc cây sau lưng…

-Cái cây này, là nơi tôi ngồi đầu tiên khi bị lạc, tôi đã dựa vào đó rồi ngủ thiếp đi khi không còn sức để khóc. My biết không? Lúc tôi ngủ thì cảm giác rất an toàn, cứ như là được nằm trong lòng mẹ vậy…

-Hoá ra nơi này đối với Khánh cũng nhiều kỷ niệm nhỉ? – Khởi My mỉm cười nhìn về phía trước…

Khánh đang nhắm mắt hồi tưởng lại ký ức và cảm giác khoan khoái của bầu không khí trong lành nhưng nghe Khởi My hỏi thì cậu lại mở bừng mắt…

-Ừm… Thật ra nơi đây tôi chưa bao giờ để ai đặt chân đến kể cả gia đình mình….

Khởi My ngạc nhiên mở to mắt…-Vậy sao bạn lại để tôi đến đây?

-….Vì bạn…rất quan trọng với tôi… - Khánh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt My.

Ánh nhìn đầy chân thành của Khánh làm Khởi My bối rối đến mức hai má đỏ lựng và nóng ran. Cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào nên giả vờ quay đi để che sự bối rối…

-Thôi cũng muộn rồi, mình đi về thôi.

Vừa nói vừa bước đi nhanh nhưng chỉ mãi suy nghĩ về câu nói của Khánh nên Khởi My bị hụt chân vào cái hố gần đó khiến chân cô bị trẹo đi…

Khánh chạy nhanh đến bên Khởi My, vừa nâng chân lên xoa vừa trách với giọng đầy lo lắng:

-Sao mà My bất cẩn thế?

Thấy My đau đến chảy cả nước mắt nên Khánh không nỡ trách nữa mà chỉ nói một câu:

-Chịu đau tí nha My…

Nói rồi Khánh chỉnh lại cổ chân một cái đau điếng khiến Khởi My hét lên…

-Thôi nào, hết rồi, không sao nữa… - Khánh nhẹ nhàng xoa bóp rồi quay lưng lại xốc Khởi My lên.

Ngôi chợ đã dần mở ra trước mắt, Khánh thì vẫn im lặng cõng Khởi My và Khởi My trên lưng thì vẫn im lặng để…”xấu hổ”.

Bất ngờ Khánh nói một câu khi đã đến rất gần khu chợ đông đúc mà lúc chiều nó vẫn còn thưa thớt.

-Sắp tới kì thi rồi. Nếu kì thi này My đạt được kết quả tốt thì tôi sẽ tặng một cái đồng hồ mà My thích, chịu không?

-Hứa nha? – Khởi My đang “xấu hổ” nhưng khi nghe đến đồng hồ thì hai mắt đã “sáng rực”

Khánh không nói gì mà chỉ lầm lũi bước tiếp sau một cái gật đầu khẳng định…

Thế nhưng trên miệng đã vẽ ra một nụ cười tươi mất rồi…

“Cố gắng lên, My ngốc của tôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.