Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Văn Cố Chấp

Chương 37-2: 【 Chương đặc biệt mừng đêm Thất Tịch 】




- Phương Giải sốt ruột với chiến sự Đông Cương, hắn cần 20 vạn lang kỵ của chúng ta. Mà binh lực của Hắc Kỳ Quân trải ra nhiều nơi, không tập trung được số lượng lớn.

Mông Ca nói:

- Đây chính là cơ hội tốt. Khoát Nhĩ Thái, ngươi lập tức lặng lẽ rời khỏi đây đuổi theo Cái Xá, nói với y biết, tất cả đều là kế sách của ta. Đợi ta mang đại quân sang sông, bảo y lập tức mang binh giết trở về. Tới lúc đó ta và y hai mặt giáp công, Phương Giải tất bại. Chỉ cần thắng trận chiến này, sẽ chiếm được thủy sư và hỏa khí của Phương Giải, tấn công Trường An hoặc là trở về thảo nguyên thì quyền chủ động đều nằm trong tay chúng ta. Nếu có thể công phá được Trường An, thì buông tha thảo nguyên có làm sao?

Mông Ca nói:

- Chỉ cần thắng trận này, ta lập tức phái người trở về Vương Đình, bảo tất cả bộ tộc di chuyển tới Trung Nguyên.

Đám thủ hạ đều trở nên hưng phấn, không ai phản đối nữa.

Những người này đều là tâm phúc của Mông Ca, y do dự một lát vẫn nói một số chuyện ở Đại Luân Tự cho bọn họ. Tất cả đều kinh ngạc và khiếp sợ, không ngờ Đại Luân Minh Vương cũng chỉ là con rối. Có thứ như vậy tồn tại, trở lại thảo nguyên thì gia tộc Hoàng Kim cũng chưa chắc tái hiện lại huy hoàng. Còn không bằng chiếm luôn Trung Nguyên. Dù sao vật kia không thể khống chế được các nơi khác ngoài thảo nguyên. Đối với Mông Nguyên mà nói chưa chắc không phải là con đường chính xác.

- Nếu các ngươi đã đồng ý, vậy thì ta sẽ đi đáp ứng Phương Giải qua sông.

Mông Ca nói:

- Tới lúc đó làm việc theo hiệu lệnh của ta. Chỉ cần trung quân vang lên tiếng kèn, các doanh lập tức tấn công.

- Tuân lệnh!

Tất cả cúi người lên tiếng.





- Sao rồi? Tất cả thuộc hạ của Đại Hãn có đồng ý không?

Phương Giải hỏi.

Mông Ca thở dài:

- Nói thì dễ hơn làm, tuy ta là Đại Hãn Mông Nguyên, nhưng những người kia đều là Quý tộc của đế quốc, đều là huyết mạch của gia tộc Hoàng Kim. Cho dù ta là Đại Hãn, nhưng cũng không thể chuyên quyền độc đoán được. Cho nên ta đã khuyên bọn họ hồi lâu, bọn họ chỉ miễn cưỡng đồng ý qua sông. Còn việc xuất binh Đông Cương thì không dễ dàng như vậy.

Phương Giải nói:

- Đại Hãn chỉ cần ghi nhớ, cuối cùng ta và ngươi là người thắng là đủ rồi. Về phần những người không chịu đi Đông Cương, kỳ thực giống như Đại Hãn thôi, có còn tự do không? Nếu ta muốn, hiện tại ta có thể giết tất cả bọn họ. Mà hộ vệ bên cạnh Đại Hãn, sẽ không có người nào ngăn cản được ta. Bên cạnh ngươi vốn có Cái Xá và Đại Tự Tại, giờ Đại Tự Tại không có ở đây, Cái Xá bỏ chạy, Đại Hãn còn lựa chọn nào khác không?

Mông Ca biến sắc, làm bộ như tức giận. Nhưng trong lòng hơi chút yên tâm. Nếu y nói thẳng với Phương Giải là thuộc hạ của y đã đồng ý, thì Phương Giải sẽ nghi ngờ. Y nói khó khăn, ngược lại Phương Giải sẽ không nghi ngờ gì cả. Phương Giải uy hiếp y như vậy, vẫn là vì Phương Giải cho rằng hắn đã chiếm ưu thế tuyệt đối.

Mông Ca không nhịn được cười lạnh trong lòng. Thế giới này, đâu tồn tại kẻ địch vĩnh viễn và bằng hữu vĩnh viễn. Ngay không lâu trước, Phương Giải còn nói Mông Nguyên đông chinh tàn sát dân chúng người Hán, đây là thù không đội trời chung. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã nói tới chuyện hợp tác tới Đông Cương rồi.

Cho nên ở trước mặt lợi ích, tất cả thù hận dân tộc đều là vô nghĩa.

Sở dĩ Mông Ca âm thầm cười lạnh, không chỉ vì Phương Giải dùng đại nghĩa dân tộc để che đi khuôn mặt dối trá, càng là vì y tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần Cái Xá nhận được tin của y thì sẽ giết trở về. Bởi vì y hiểu rất rõ tính cách của Cái Xá. Người như Phương Giải sớm muộn gì cũng là kẻ địch, còn không bằng nhân cơ hội này tiêu diệt luôn.

- Nhưng, chở 20 vạn lang kỵ qua sông không phải là chuyện một sớm một chiều. Nếu ngươi chờ ta mang binh qua sông rồi mới đuổi theo Cái Xá, liệu có còn kịp không?

Mông Ca cố ý hỏi một câu.

- Không sao.

Phương Giải cực kỳ tự tin khoát tay:

- Ta đã hạ lệnh tất cả thuyền hàng của Hàng Thông Thiên Hạ tới đây, lại điều động những thuyền cá lớn. Đại Hãn chỉ cần hạ lệnh cho kỵ binh lên thuyền là được. Số thuyền mà ta triệu tập đủ để vận chuyển kỵ binh sang sông trong một lần duy nhất. Cho nên thời gian sẽ không dài. Nếu như thuận lợi, trước khi trời tối đại quân có thể toàn bộ lên thuyền.

- Hơn nữa.

Phương Giải cười nói:

- Theo ta tính toán, Đại Hãn nhiều nhất cũng chỉ có 16, 17 vạn binh mã mà thôi, chắc chắn chưa tới 20 vạn.

Mông Ca nhíu mày:

- Vì sao phải đồng thời lên thuyền?

Phương Giải nói:

- Đại Hãn quên rồi sau, mặc dù giữa ta và ngươi có hiệp nghị nhưng vẫn là kẻ thù. Nếu không một lần chuyển tất cả lang kỵ sang sông, chẳng may thuộc hạ của ngươi đột nhiên đổi ý thì ta phải làm sao? Ngươi không tin ta, ta không tin ngươi, cho nên có chút trói buộc vẫn tốt hơn. Chỉ cần tất cả kỵ binh của ngươi qua sông, ta lập tức đi giết Cái Xá.

- Mặt khác.

Phương Giải chỉ ra đằng sau:

- Có người chắc ngươi muốn gặp.

Mông Ca nhìn theo hướng Phương Giải chỉ. Mới nhìn thoáng qua liền biến sắc.

Trên thuyền lớn mà bọn họ vừa mới đi có hai người đứng đó. Một người mặc đạo bào cũ kỹ, tất nhiên là quan chủ Nhất Khí Quan Tiêu Nhất Cửu. Mà người bên cạnh ông ta nằm sấp xuống đất giống như chó, trên cổ thực sự có một cái vòng cho chó.

Người nọ, đúng là tuyệt đại tao nhã Đại Tự Tại.

Thấy một màn này, Mông Ca liền chấn động. Có vẻ như đêm hôm qua Tiêu Nhất Cửu đã bắt được Đại Tự Tại. Người cao ngạo như Đại Tự Tại, nhưng lúc này lại bị người ta dùng xích sắt buộc vào cổ, dắt như dắt chó. Cho nên Mông Ca lập tức làm ra quyết định, nhất định phải động thủ khi Tiêu Nhất Cửu rời đi

- Cáo từ!

Đúng lúc này, Phương Giải hướng Tiêu Nhất Cửu chắp tay:

- Chúc đạo trưởng thuận buồm xuôi gió.

Tiêu Nhất Cửu gật đầu, cầm dây xích nhảy xuống thuyền lớn, mang theo Đại Tự Tại rời đi.

Từ sáng sớm tới chạng vạng, bốn, năm trăm thuyền lớn chở hàng hóa xếp thành một hàng ở bờ sông, gần 20 vạn lang kỵ đều được tiếp lên. Một chiếc thuyền như vậy đều có thể chở được hơn nghìn người. Vì cam đoan có thể chở một lần duy nhất, người và chiến mã đều tách ra.

Dường như vì muốn Mông Ca yên tâm, Phương Giải đi theo Mông Ca lên thuyền.

- Đại Hãn từng gặp đội thuyền có quy mô như vậy chưa?

Đứng trên boong thuyền, Phương Giải dường như có chút đắc ý.

- Chưa từng.

Mông Ca nói:

- Trên thảo nguyên hàng vạn con ngựa cùng chạy đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy cảnh hàng nghìn cột buồm như vậy. Người Hán quả thực rất có năng lực. Để xây nên đội thuyền lớn như vậy cần tốn bao nhiêu tiền?

- Rất nhiều, cho nên nếu đội thuyền bị hủy thì rất đau lòng.

Phương Giải trả lời một câu khó hiểu.

- Ngươi có ý gì?

Phương Giải bỗng nhiên cười nói:

- Ý của ta là, cuộc làm ăn này không lỗ. Bốn trăm chiếc thuyền lớn này quả thực tốn rất nhiều tiền để chế tạo, nếu bị hủy hết thì thật đáng tiếc. Nhưng nếu đổi được 16, 17 vạn lang kỵ của ngươi, thì không có gì đáng tiếc.

Phương Giải cười rất sung sướng:

- Còn nhớ lúc trước ta từng nói với ngươi, mặc kệ ngươi tới Trung Nguyên vì mục đích gì, nhưng dọc theo đường đi ngươi đã giết rất nhiều dân chúng, phá hủy rất nhiều ruộng tốt, đây là sự thật, là quốc thù, ta sao có thể vì tư lợi mà buông tha quốc thù? Ta cũng đã nói, ta muốn báo thù cho dân chúng người Hán.

Mông Ca biến sắc, còn chưa kịp phản ứng thì Phương Giải đã nhảy lên.

Phía xa xa, một chiếc thuyền lớn bắt đầu trầm xuống, kỵ binh trên thuyền đều thất kinh. Mà những thuyền phu kia cũng đều nhảy xuống sông. Kỹ năng bơi của bọn họ rất tốt, mà nước sông Nghi Thủy hôm nay khá lặng sóng, nên bọn họ không khó để bơi tới bờ bên kia.

Sắc mặt của Mông Ca trắng bệch giống như tờ giấy, mà hai mắt lại đỏ rực như đổ máu vào.

- Phương Giải, đồ tiểu nhân vô sỉ!

Y gầm lên, nhưng người mà bị y mắng đã giẫm lên một cây gậy trúc sang bờ bên kia rồi.

- Ta dùng bốn trăm chiếc thuyền đổi hai mươi vạn mạng sống của ngươi. Mông Ca, ngươi không nên tin tưởng kẻ địch của mình.

Thanh âm ở phía xa xa, có chút phiêu miểu.

Những người chèo thuyền trên thuyền lớn đều nhảy xuống sông, mà kỵ binh không biết bơi thì không dám nhảy xuống. Bọn họ chỉ có thể không ngừng kinh hô, chửi mắng, muốn điều khiển thuyền lớn, nhưng đáy thuyền đã bị đục thủng, bọn họ căn bản không khống chế nổi. Đây là một cảnh tượng rất đồ sộ, từng chiếc từng chiếc thuyền chậm rãi chìm vào đáy sông.

Tới bờ, Phương Giải nhìn thấy những người chèo thuyền cũng đã trở về, lập tức hạ lệnh thổi kèn.

Pháo hoa nổ trên bầu trời, phần thượng du của sông được mở ra.

Vì sao nước sông Nghi Thủy hôm nay lặng sóng như vậy?

Bởi vì Phương Giải khiến nó lặng sóng.

Vì sao hiện tại sông Nghi Thủy lại hung tàn như vậy.

Bởi vì nó cũng là binh lính của Phương Giải.

Quốc thù, sao có thể không báo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.